Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Tất cả mọi người có mặt ở
đó đều có thể nghe thấy câu: “Lâu lắm không gặp” bao hàm quá nhiều ý nghĩa,
không khí bỗng chốc như hóa băng.

Nhan Nặc cảm thấy cánh tay Tần Phóng ôm mình không chặt cũng không quá lỏng,
bất giác cô cảm thấy căng thẳng, cẩn thận ngước mắt nhìn anh, gương mặt nhìn
nghiêng của anh sâu thẳm dưới ánh đèn khiến cô không nhìn rõ là vui hay giận,
anh còn không hề nhìn cô, đôi mắt tĩnh lặng như biển lớn đang nhìn thẳng vào
Đoàn Dịch Sâm, giống như thăm dò mà cũng như đang ra uy. Bây giờ Nhan Nặc mới
phát hiện ra Tần Phóng cao hơn Đoàn Dịch Sâm, áp lực bỗng tràn tới.

Đoàn Dịch Sâm định thần lại, lịch sự đưa tay ra bắt tay Tần Phóng: “Rất vui
được gặp anh, tôi rất thích những bản thiết kế của anh. Công trình lần này rất
thuận lợi và thành công, phản ứng bước đầu từ thị trường rất tốt, hy vọng lần
sau chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác.” Nhẹ nhàng nói về chuyện công việc khiến
không khí u ám chuyển sang hướng khác, đây chính là bản lĩnh của Đoàn Dịch Sâm,
không dễ dàng cho phép người khác động vào mình dù chỉ là một chút.

Tần Phóng khẽ cười, khác hẳn tiếng cười thoải mái hằng ngày của anh: “Đương
nhiên rồi, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, hai bên cùng có lợi là tốt nhất.”

Nhan Nặc có chút hoang mang, rõ ràng biết rõ nhưng cố tình không biết khiến cô
không chịu nổi, cũng may có người đã giải vây giúp cô: “Tôi đang bảo sao thoáng
cái đã không thấy người đâu, hóa ra tập trung ở đây à?” Đáng tiếc đây lại là
người làm cho cô thấy không vui nhất - Lâm Vũ Triết.

Lâm Vũ Triết mặt mày hớn hở, vỗ vai Đoàn Dịch Sâm, rồi nhìn Tần Phóng một cái
sau đó mới nói: “Vừa xuống máy bay à? Tôi bảo cậu về sớm một chút thì không
nghe, cứ thích làm VIP cơ, không phải bây giờ mệt lắm rồi sao?”

Đoàn Dịch Sâm bình tĩnh đáp: “Anh cũng biết em bận mà, khó mà đi được.” Nói
xong, anh lại liếc nhìn Nhan Nặc.

Làm sếp là nghề nghiệp bận nhất mà cũng không bận trên thế giới này, công việc
lớn nhỏ đều do mình quyết định, nói bận thực ra chỉ là cái cớ, không phải anh
không nghĩ đến việc trở về, chỉ là đã mất đi ý nghĩa quan trọng nhất, người ở
đó cũng trở nên vô nghĩa rồi.

Lâm Vũ Triết chau mày, lấy lại thần thái bình thường, mỉm cười nói: “Xem ra mọi
người đều quen nhau rồi, tôi cũng không giới thiệu nữa, chỉ đợi mấy người vào
là khai tiệc, chúng ta vào trong thôi.” Sau đó anh kéo Đoàn Dịch Sâm đi vào
trước.

Tần Phóng và Nhan Nặc bước sau hai người, lặng lẽ đứng nhìn khách khứa vui vẻ
tụ tập, khung cảnh quá ồn ào, náo nhiệt và trang trọng. Đột nhiên anh quay sang
nói với cô: “Nhan Nặc, hay là chúng ta kết hôn đi.” Nói ra lời này, anh cũng
sững lại, cảm thấy được mình đang sợ điều gì đó.

Từ ban nãy tới giờ, anh cảm thấy rất bất an, Vũ Triết cười nhạo anh không xa
rời Nhan Nặc được một khắc, anh không phủ định, cuối cùng vẫn quyết định đi xem
thế nào, không ngờ lại thấy hai người đứng cạnh nhau... Đó là cảm giác không
nói được bằng lời, dường như thế giới của hai người họ hoàn toàn không có chỗ
cho người khác tồn tại. Anh thừa nhận tim mình hoang mang, anh không thắng được
thời gian, ưu thế duy nhất của anh đó là, anh là người bây giờ đang đứng cạnh
cô.

Nắm chặt tay cô ấy, anh tự nói với mình.

Nhan Nặc sững sờ nhìn Tần Phóng, dường như chưa nghe rõ lời anh nói: “Anh...
anh nói gì?” Cô bỗng cảm thấy mơ hồ, không dám khẳng định.

Tần Phóng nheo mắt, thấy Lâm Vũ Triết đang vẫy hai người lại, anh mỉm cười rồi
chạm trán mình vào trán cô: “Không có gì, cô nhóc hồ đồ đóng vai lợn ăn thịt hổ
như em, ai lấy thì người đó đen đủi.” Anh giả giọng chê cô để hóa giải tất cả
sự ngại ngùng, khiến mọi người đều thở phào, có một số việc bây giờ chưa phải
lúc.

Tiệc đính hôn thực ra cũng là một buổi tụ tập thương nghiệp biến tướng, thương
nhân, chính trị gia đều nắm lấy cơ hội này để giành lấy cho mình chút lợi
nhuận. Tần Phóng bị viện trưởng viện Thiết kế kiến trúc kéo đi một hồi, còn một
mình Nhan Nặc ngồi trên sofa trong góc, uống ly rượu hoa quả giải khát.

Thấy Lâm Vũ Triết lịch lãm giữa đám đông cô lại không muốn tặng món quà có ý
nghĩa đặc biệt thế này, có lẽ bởi vì anh vừa giải vây giúp cô, có lẽ là đồng
cảm, có lẽ là không nỡ, cô đã từ bỏ ý nghĩ trách móc anh. Làm người có quá
nhiều thứ bất lực mà người ngoài không hiểu được, sự lựa chọn giữa cá và tay
gấu xâm chiến cuộc sống của chúng ta, có lúc bạn lựa chọn thứ gì đó có nghĩa là
bạn sẽ từ bỏ đi thứ gì đó, không phải không thể có cả hai mà là quá khó khăn.

Vì trong lòng có quá nhiều chuyện nên Nhan Nặc không ăn uống gì cả, cũng không
hiểu tại sao lại uống hết chỗ rượu ngọt chát kia, dạ dày khó chịu, đang định đi
lấy điểm tâm để dã rượu thì đã có người nhanh hơn cô một bước, đưa cho cô miếng
Tiramisu bày đẹp đẽ trên đĩa thủy tinh, là Đoàn Dịch Sâm.

Nhan Nặc sững lại một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Cảm ơn anh!” Sự chăm sóc của
anh lại khiến cô không muốn ăn uống gì nữa, dù sao trước mặt anh, cô không thể
tự nhiên được.

Đoàn Dịch Sâm nhìn trên bàn chỉ còn lại chút rượu trong cốc liền mỉm cười:
“Loại rượu hoa quả này mặc dù ngon nhưng khá mạnh, uống ít thì tốt hơn.”

“Uống một chút cũng không sao, nói chung phải thử qua mới biết có phù hợp với
mình không, đúng không?”

Nhan Nặc cầm chiếc dĩa bên cạnh đĩa lên, nét mặt như không có chuyện gì.

Đoàn Dịch Sâm khẽ nhếch môi, cũng mau chóng nghe ra những điều cô muốn nói
nhưng không để ý, anh không ngại ngùng mà nhìn thẳng vào cô: “Em biết anh quan
tâm tới em là được rồi.”

Sự dịu dàng đã từng có trước đây khiến cô run rẩy không biết nên phản ứng thế
nào.

Đoàn Dịch Sâm lịch sự đứng dậy nói: “Hôm nay anh hơi mệt nên về trước, có cơ
hội chúng ta hẹn gặp nhau nhé!”

Nhan Nặc cũng đứng dậy theo, khó khăn lắm mới gật đầu đáp lại: “Vâng, chào
anh.” Mỗi từ nói ra đều nặng ngàn cân, dường như có một câu nói hay dùng trong
tiểu thuyết, nếu có thể mong rằng chưa từng quen nhau, trong lòng cô bây giờ
đang nghĩ như thế.

Đợi lúc cô sực tỉnh lại thì đúng lúc nhìn thấy Tần Phóng và Đoàn Dịch Sâm đi
lướt qua nhau.

Ánh mắt Tần Phóng sắc lạnh như dao, lúc lướt qua nhau Tần Phóng hạ giọng nói
nhưng nhấn mạnh từng từ: “Tôi và Nhan Nặc cũng chuẩn bị đính hôn, đến lúc đó
anh nhất định phải tới.” Có thể ban đầu đề nghị kết hôn chỉ là do xúc động nhất
thời, nhưng đính hôn là việc anh suy nghĩ rất lâu, tình hình ông anh bên kia
cũng không kéo dài được bao lâu nữa, ước nguyện cuối cùng của ông chính là tận
mắt nhìn thấy anh lập gia đình.

Bước chân Đoàn Dịch Sâm dừng lại, nửa cười nửa đùa hỏi lại: “Ồ? Tôi đang chờ
đợi đây.” Giọng điệu nhẹ nhàng thế này lại khiến người ta phiền lòng, giống như
đang muốn nói hai người có thành đôi hay không còn chưa chắc.

Tần Phóng nắm chặt tay, nhưng nét mặt vẫn rất bình thản: “Anh đi từ từ, tôi
phải đi tìm vợ chưa cưới của tôi đã.”

Trong mắt người khác thì có thể là cuộc nói chuyện thông thường nhưng thực tế
là đều giở chiêu thăm dò nhau, sóng ngầm nổi dậy.

Lúc Tần Phóng đi tìm Nhan Nặc thì trong lòng cô cảm thấy bất an nên lại uống
thêm hai ly rượu hoa quả và đang ngồi hóng gió bên cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ,
từng ánh sao nhấp nháy tô điểm cho màn đêm sâu và trở nên nghịch ngợm hơn, Nhan
Nặc đưa tay chỉ từng ngôi sao và đếm, miệng lẩm bẩm như trẻ con.

Tần Phóng cảm thấy phiền não, đặc biệt là khi chạm vào bờ vai lạnh như băng của
cô, anh càng tức giận, chau mày lại, sao người con gái này lại không biết tự
chăm sóc mình thế, bởi vì chuyện của Liễu Tư Thần mà cô ấy đã giày vò bản thân
đến mức gầy như cây sậy rồi, còn bị lạnh và ốm nữa, liệu có mọc cánh thành tiên
không? Anh bực mình cởi áo khoác ra khoác lên vai cô, cô quay người lại mỉm
cười: “Anh đến rồi à?” Gương mặt ửng đỏ như trẻ con, ánh mắt vẫn lờ mờ hơi say,
trông hấp dẫn khiến Tần Phóng rung động, ý nghĩ muốn kết hôn với cô như quả cầu
tuyết mỗi lúc một lớn.

Gió lạnh khiến đầu óc anh tỉnh táo, lúc này anh mới sầm mặt lại mắng mỏ: “Uống
nhiều rượu thế này, mai kiểu gì cũng kêu trời kêu đất là đau đầu cho coi.”

Nhan Nặc ngẩng đầu, dựa vào vai anh, ôm anh thật chặt, chu miệng nói: “Đáng
ghét! Anh bắt nạt em.”

Cơ thể mềm mại, lời nói dịu dàng, hơi rượu nhè nhẹ khiến Tần Phóng phải ngừng
hít thở, tim đập nhanh, anh ôm chặt thân hình mềm mại của cô, không phải say
rượu thì sao cô ấy chủ động như thế này? Rốt cuộc cô ấy đã uống bao nhiêu rượu
chứ? Anh nghĩ ngợi, ở lại đây thì kiểu gì cũng phải tiệc tùng nhưng để cô ấy
một mình thế này anh cũng không yên tâm, vì thế anh tới chào tạm biệt Lâm Vũ
Triết, Lâm Vũ Triết cũng định hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Bữa tiệc kết thúc, giám đốc khách sạn tới tìm Lâm Vũ Triết và đưa cho anh một hộp
quà được gói rất đẹp, anh cảm thấy rất quen nhưng không nhớ ra đã nhìn thấy ở
đâu.

Anh ngồi trên sofa trong phòng nghỉ ngơi, miệng ngậm điếu thuốc, ánh đèn lấp
lánh khiến biểu cảm trên mặt anh sâu xa khó đoán. Đến khi gạt tàn đầy tàn
thuốc, anh mới chậm rãi mở dây ruy băng buộc hộp quà, lúc mở hộp ra giống như
mở hộp báu ánh trăng, bỗng chốc kéo anh về quá khứ.

Đó là một đôi búp bê bằng sứ không được đẹp lắm, nhưng nhìn rất hạnh phúc.

Lần đầu tiên anh và cô ấy gặp nhau không hề vui vẻ gì cả, trong lúc bất cẩn anh
đã đổ nước bùn lên người cô, vì đang bận về họp nên ngay cả lời xin lỗi nói ra
cũng không được chân thành, còn cô thì sống chết bám chặt lấy tay anh, cãi nhau
một trận. Lúc đó anh thì kiệm lời còn cô thì cao ngạo, nhưng cả hai chẳng qua
chỉ là khách qua đường mà thôi. Sau này mới biết hóa ra cô đang ứng tuyển vào
vị trí trợ lý nhân sự của công ty anh, quản lý việc bồi dưỡng công nhân, có lúc
không thể không nói đây chính là duyên phận. Cho dù anh là sếp của cô nhưng hai
người cứ nhìn là ghét nhau, dường như trời sinh không đúng cặp, mỗi lần gặp
nhau đều phải cãi nhau một trận mới thấy hả lòng.

Quan hệ của hai người đã thay đổi từ bao giờ? Anh không rõ nữa.

Hôm đó, đi tham dự một buổi triển lãm đồ sứ của bạn, vô tình nhìn thấy dáng vẻ
gượng gạo của cô, anh biết là cô không chịu nhận thua, cứ làm là hỏng mà cứ
hỏng là lại làm, nhất định không chịu bỏ cuộc, anh cứ đứng đó nhìn cô, sau đó
không nhịn được nên bước tới nắm lấy tay cô rồi dạy cô cách làm. Ngay cả anh
cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa. Ban đầu cô còn không biết tốt xấu gì nên
cứ đẩy anh ra, giận dữ nói: “Anh là ai chứ, cẩn thận tôi tố anh tội vô lễ.”
Nhưng khi nhìn rõ là anh, cô lại đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Sao lại là anh
chứ?”

“Ngốc nghếch!” Anh còn nhớ mình chỉ nói mỗi câu này.

Cô “hừ” một tiếng rồi chau mày hỏi lại: “Anh lợi hại lắm hả? Đừng tinh vi rồi
người khác cười cho.”

Cô nói như thế lại khiến anh bật cười, món giỏi nhất của mẹ anh chính là nghệ
thuật gốm sứ, từ nhỏ anh đã được chứng kiến, dù không tinh thông nhưng chắc
chắn giỏi hơn cô cả trăm lần, lần này nhất định phải cho cô mở rộng tầm mắt để
cô khỏi phải suốt ngày lảm nhảm anh là nhà tư bản ăn thịt người không nhả
xương.

Cô nhìn anh nặn ấm trà mới không phục mà nói: “Không ngờ anh còn biết món
này...”

Người thay đổi trước có lẽ là cô, thậm chí cô còn dám hôn anh. Mối quan hệ đột
ngột thế này khiến anh không phòng bị gì cả, anh không thích thứ tình cảm không
bị khống chế này, vì thế anh dần xa lánh cô. Anh biết cô khác với người bình
thường, bạo gan và có chí tiến thủ, anh lùi một bước nhỏ, cô tiến một bước lớn,
ép anh phải thể hiện tâm trạng, dần dần khiến tình hình không rõ ràng, mọi thứ
vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Đúng lúc nhà họ Lâm phải đấu thầu một hạng mục lớn, anh bận tối mắt tối mũi,
thậm chí có thể làm người bay trên không, nên né tránh cô, lúc về, gia đình lại
sắp đặt cho anh một vụ hôn ước, anh bị ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý, sau
đó cô rời khỏi thành phố C.

Anh đạt được mục đích nhưng không vui, giống như trái tim bị thương, không
ngừng chảy máu, cô đã bỏ bùa anh.

Sự xuất hiện của Cao Tịnh đã xua tan sự yên lặng của căn phòng, cô lại gần anh
nói: “Hóa ra anh ở đây à, bố và mọi người về rồi. Còn anh? Về cùng chứ?” Cúi
đầu nhìn đôi búp bê trong tay anh, cô vui vẻ hỏi: “Cái này ai tặng thế? Nhìn có
vẻ hơi trẻ con.” Nói xong, cô định đưa tay cầm lấy.

Lâm Vũ Triết tránh né cô, rồi khẽ nói: “Chỉ là món đồ của một người bạn tặng
thôi, không có gì đâu. Anh nghĩ hôm nay anh uống nhiều rượu nên hơi đau đầu,
hay là em về trước đi.”

Cao Tịnh cũng không truy hỏi mà chỉ gật đầu nói: “Vậy anh cũng đừng ở lại quá
muộn, chào anh.” Hai người chẳng qua chỉ làm một cuộc liên hôn môn đăng hộ đối,
không cần thiết phải có quá nhiều tình cảm.

Nhìn từng bước chân nhẹ nhàng của Cao Tịnh anh lại nhớ tới Liễu Tư Thần, nếu là
cô ấy thì chắc chắn sẽ không như thế, cô đi giày cao gót xiêu xiêu vẹo vẹo, nói
gì tới chuyện thục nữ chứ.

Đột nhiên cảm thấy bên dưới con búp bê có thứ gì đó, anh lật lên xem, bên trên
viết cẩn thận: “Trăm năm hòa hợp, hạnh phúc viên mãn”, còn vẽ một hình mũi tên
xuyên qua trái tim nghịch ngợm nữa, những lời chúc phúc chói mắt ấy đâm thẳng
vào tim anh, như hút hết sức lực trong người anh.

Bên tai vẫn còn văng vẳng lời cô nói đêm đó, không phải anh muốn em chúc phúc
anh sao? Vậy được, em chúc anh trăm năm hòa hợp, hạnh phúc viên mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui