Yêu Em Thương Em

Dòng ký ức của Cố Thanh Thành chạy càng ngày càng xa, cuối cùng quay về thời điểm hắn còn chưa về nhà họ Cố.

Từ lúc hắn bắt đầu có ký ức, điều đầu tiên hắn nhận ra là hắn không giống những đứa trẻ khác, hắn không có cha.

Hắn đã từng thèm muốn cái ôm của những người đàn ông dành cho con họ khi ở nhà trẻ. Dù mong muốn ấy chỉ là trong khoảnh khắc, nhưng hắn đã nghĩ, chắc là ấm lắm nhỉ?

Thời gian đó Cố Bạch Lam thường đi làm về muộn nên bà luôn là người đón hắn cuối cùng ở nhà trẻ.

Cố Thanh Thành cũng không khóc không đòi, hắn chỉ yên lặng ngồi một góc nhìn những đứa trẻ khác được đưa về.

Hắn biết khi mẹ hắn tới đón hắn, bà cũng sẽ ôm hắn, dịu dàng dắt tay hắn về, thế nên hắn không cần người cha nào ôm hắn hết, vì hắn đã có mẹ rồi.

Cố Thanh Thành vẫn còn nhớ những buổi chiều vãn nắng, gió thổi hiu hiu, hai người cùng bước đi trên con đường về. Cố Bạch Lam sẽ hỏi hắn hôm nay có gì vui không, có đôi khi bà sẽ mua cho hắn bánh kẹo, thường là gói kẹo dẻo vị đào mua ở tạp hóa ven đường.

Lớn hơn một chút, khi ấy Cố Thanh Thành đã lên tiểu học, hắn và mẹ dọn tới một khu nhà thuê gần trường của hắn. Khi ấy Cố Thanh Thành đã có thể tự đi tự về, mặc dù hắn vẫn luyến tiếc những ngày được mẹ đưa đón đi học, nhưng hắn sẽ không đòi hỏi, hắn không thể gây thêm phiền phức cho mẹ được.

Hắn bỏ ngoài tai những lời thì thầm và trêu chọc của những đứa trẻ về việc hắn không có cha, cũng cố lờ đi biết bao nhiêu là ánh mắt thương cảm của người khác dành cho hắn.

Có thể nói suốt từ lúc bắt đầu được đi học đến năm lớp 3, Cố Thanh Thành chẳng thích nói chuyện, cũng không có lấy một người bạn nào.

Hắn vẫn còn nhớ, vào một tối ngày đông tháng 12, hắn và mẹ đang ở trong bếp chuẩn bị cơm tối thì nghe có ai đó gõ cửa bên ngoài.

Cố Thanh Thành liền chạy ra xem, kết quả là thấy một người đàn ông và một người phụ nữ lạ mặt, họ hỏi:

“Chào cháu, mẹ cháu có ở nhà không?”

Cố Thanh Thành ngước mắt nhìn họ, trong lúc còn đang do dự thì đã nghe tiếng mẹ hắn:

“Ai thế hả con?”

Cố Bạch Lam vẫn còn đeo tạp dề đi về phía cửa, vừa nhìn thấy hai người kia thì động tác ngừng lại.

“Tiểu thư.”

Hai người kia thấy Cố Bạch Lam liền nhanh chóng cất lời.

“Con vào trong phòng trước đi.”.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Cố Thanh Thành nhìn mẹ mình, gương mặt vốn luôn tươi cười giờ lại trở nên lạnh lùng thấy rõ.

Hắn ngoan ngoãn làm theo lời Cố Bạch Lam, trước khi vào phòng còn ngoái lại nhìn thêm một cái rồi mới đóng cửa phòng lại.

Không biết bọn họ đã nói chuyện gì, chỉ thấy sau khi hai người kia về thì tâm trạng của mẹ hắn liền tệ đi.

Suốt hai tuần sau đó, bọn họ thường xuyên đến tìm mẹ hắn.

Có một lần Cố Bạch Lam còn ra ngoài cùng bọn họ, sau khi trở về bà liền hỏi hắn:

“Con có muốn đi gặp ông ngoại không?”

Cố Thanh Thành ngơ ngác, dường như hai từ “ông ngoại” này là cái gì đó rất xa vời với hắn.

Cố Thanh Thành không biết đáp thế nào, nhưng hắn cảm thấy hình như mẹ đang rất buồn, thế là liền chạy đến ôm mẹ, nhỏ giọng thủ thỉ:

“Mẹ muốn đi đâu thì Thanh Thành sẽ đều đi cùng mẹ.”

Cố Bạch Lam nghe giọng nói non nớt của Cố Thanh Thành truyền vào tai, bà không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục ôm và vỗ về con trai.

Mấy ngày sau hai người cùng chuyển khỏi nơi họ đang thuê, Cố Thanh Thành chỉ nhớ hắn và mẹ đi cùng người đàn ông và người phụ nữ kia. Họ đã ngồi máy bay và đi một quãng đường dài, cuối cùng dừng chân ở tòa biệt thự rất lớn.

Cố Thanh Thành cảm thấy choáng ngợp vô cùng bởi đó là lần đầu tiên hắn được vào căn nhà to đến vậy. Dù rất tò mò nhưng hắn cũng không dám chạy linh tinh, chỉ liếc nhìn xung quanh nhưng vẫn đi cạnh mẹ.

Bọn họ đi qua khu vườn rộng lớn để tiến vào phòng khách, Cố Bạch Lam dẫn hắn đi thẳng một đường, dường như bà rất quen với nơi này.

“Con chào ông đi.”

Đương lúc Cố Thanh Thành vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì hắn đã được đưa đến trước mặt một người đàn ông lớn tuổi.

Hắn nhìn gương mặt vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc kia, nhanh chóng cúi đầu xuống:

“Cháu chào ông ngoại ạ.”

Sau đó còn ngước nhìn người kia thêm một chút, chỉ cảm thấy không giống như trong tưởng tượng của hắn chút nào.

Hắn đã từng mong chờ ông ngoại sẽ là một người ấm áp và hay cười như mẹ hắn, biết đâu ông sẽ ôm hắn giống như cách mà những người ông khác đón cháu ở lớp mầm non.

Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược lại.

Ông hắn chỉ lạnh lùng hỏi hai mẹ con họ một số vấn đề sau đó để người giúp việc trong nhà đưa bọn họ đi nghỉ ngơi.

Suốt mấy ngày sau đó hắn chỉ được gặp ông ngoại vào bữa tối, ông vẫn là một người rất lạnh lùng.

Khi ấy Cố Thanh Thành thấy mọi thứ trôi qua như một giấc mơ.

Không có những vòng ôm ấm áp, cũng không có những tiếng cười, đó là lần đầu tiên Cố Thanh Thành hiểu được thế nào gọi là vỡ mộng.

Lúc ấy hắn chỉ nghĩ: “Hẳn là ông ngoại không thích mình…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui