Hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của Dương Diệp Tây.
Vừa mới qua 12 giờ đêm, cậu đã nghe tiếng chuông cửa kêu liên hồi, không chịu được đành chạy ra ngó xem là ai gây phiền phức. Lúc mở cửa thấy Cố Thanh Thành thì đơ ra một lúc, không ngờ sẽ gặp hắn vào hôm nay, cậu nghi ngờ hỏi:
“Sao anh biết tôi ở đây?”
Mặt Cố Thanh Thành hơi đỏ, không đợi Dương Diệp Tây phản ứng đã lao vào ôm chầm lấy cậu. Hắn ghé sát vào tai cậu thì thầm:
“Diệp Tây ơi, sinh nhật vui vẻ!”
Dương Diệp Tây ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ người này, cậu đoán có lẽ Cố Thanh Thành say rồi, toan định đẩy hắn ra thì lại nghe:
“Tôi nhớ em lắm!”
“…”
“Diệp Tây.”
“…”
“Diệp Tây.”
“…”
Dương Diệp Tây không đẩy được người ra thì khó chịu nói:
“Bỏ tôi ra trước đi.”
Cố Thanh Thành nghe thế thì càng ôm chặt hơn, hắn thủ thỉ:
“Một chút nữa thôi…”
“Lát nữa tôi còn có việc ra ngoài, anh mau về đi.”
Đương nhiên Dương Diệp Tây sẽ không thỏa hiệp, cậu vừa đập đập lưng Cố Thanh Thành vừa lạnh lùng đáp.
“Bao giờ em phải đi?”
“Sắp rồi.”
“Em nói dối, rõ ràng bây giờ muộn rồi em còn đi đâu? Tóc em còn rối đây này.”
“…”
Dương Diệp Tây không buồn nói chuyện nữa, cậu véo tay Cố Thanh Thành thật mạnh để hắn thả mình ra. Thế nhưng hắn chẳng có phản ứng gì.
Cuối cùng cậu đành phải đổi chiến thuật, thả giọng mềm mại hơn:
“Anh đừng ôm nữa, tôi khó chịu lắm…”
Mỗi lần cậu nói cậu khó chịu thì Cố Thanh Thành đều sẽ nhượng bộ, không biết bây giờ còn có tác dụng không?
Quả nhiên Cố Thanh Thành nới lỏng tay ra, thế nhưng vẫn ôm cậu, dường như cái ôm này để bù đắp cho một năm không được ôm vậy.
“…”
Dương Diệp Tây ngại phiền phức nên không muốn ra tay đánh người, tình huống này quả thực khiến người ta hết cách…
“Anh ôm xong chưa? Xong rồi thì về đi.”
“Em mỏi chân hả?”
“…”
Cậu nghe đến đây thì cảm thấy bất lực, không biết nói sao để người này hiểu nữa. Cố Thanh Thành không đợi người trong lòng đáp đã chuyển tay xuống dưới mông cậu rồi ôm thốc người lên.
Dương Diệp Tây không kịp phản ứng, cả người đổ về phía cơ thể Cố Thanh Thành, cậu chống tay lên vai hắn hốt hoảng nói:
“Anh làm gì thế?!”
“Anh đưa em về phòng.”
Một tay Cố Thanh Thành chuyển lên lưng Dương Diệp Tây, cánh tay còn lại vòng qua đùi cậu.
“Bỏ ra! Tôi tự đi được!”
Dương Diệp Tây cố giãy ra nhưng lại không làm được động tác gì quá mạnh vì bị ôm rất chặt, tự nhiên bị nhấc bổng lên bằng tư thế kỳ quái này làm cậu cực kỳ khó chịu.
“Ngoan nào.”
Cố Thanh Thanh xoa xoa sống lưng cậu, hồi Dương Diệp Tây còn bé hắn rất hay làm thế mỗi khi muốn ru cậu ngủ.
“…”
Phòng Dương Diệp Tây vẫn còn mở toang từ đầu, Cố Thanh Thành thuận thế bước vào rồi đặt cậu lên giường, đồng thời cũng nằm xuống, sau đó kéo cậu về với vòng ôm của mình.
Dương Diệp Tây:
“…”
Cố Thanh Thành nằm im áp tai vào lồng ngực Dương Diệp Tây, giọng khàn khàn nói:
“Tim em đập nhanh thật đấy.”
“…Đó là vì tôi đang cực kỳ tức giận!”
Dương Diệp Tây gằn giọng đáp trả.
“Xin lỗi.”
Cố Thanh Thành nói nhỏ, không hiểu sao Dương Diệp Tây lại nghe ra chút tủi thân, chẳng lẽ cậu gặp ảo giác rồi sao?
Thực ra sau khi hai người ôm nhau nằm xuống giường thì người kia cũng không có thêm hành động quá phận nào, Dương Diệp Tây thấy nhịp thở Cố Thanh Thành dần trở nên đều đều thì lay hắn:
“Này, đừng có ngủ đấy?”
Cố Thanh Thành nghe thế thì ngẩng đầu dậy nhìn chằm chằm cậu.
Dương Diệp Tây cũng không chịu thua trừng mắt lại:
“Sao nữa?!”
“Sao bao nhiêu năm rồi mà em vẫn còn nhỏ thế?”
“…Tôi hơn mét tám rồi đấy!”
Cố Thanh Thành đưa tay véo má cậu:
“Vẫn còn là em bé mà.”
Dương Diệp Tây đánh một phát vào tay hắn:
“Anh muốn bị đánh lắm à?”
“Đáng yêu thật đấy!”
Cố Thanh Thành cười khúc khích.
“…”
Có lẽ tính đến bây giờ chỉ còn mỗi Cố Thanh Thành có thể khen cậu đáng yêu, không biết trong não hắn có gì nữa…
Dương Diệp Tây nhìn bộ dạng dở hơi của đối phương mà chán không muốn đáp nữa. Bấy lâu nay cậu cứ luôn nghĩ hắn là một người vừa trưởng thành vừa dịu dàng, hóa ra là do cậu đã đóng cho hắn hình tượng quá hoàn mỹ. Thế nên giờ đây người trước mặt cậu vừa là Cố Thanh Thành lại vừa không phải là Cố Thanh Thành, bớt đi sự nghiêm túc và thêm một chút trẻ con.
Lại qua thêm một lát thấy người này vẫn chưa bỏ mình ra, Dương Diệp Tây dần mất kiên nhẫn.
“Thế đã xong chưa?!”
Cố Thanh Thành không đáp ngay mà chống người lên rồi đưa tay chạm lên nốt ruồi trên má cậu. Dương Diệp Tây nghiêng đầu né sang một bên:
“Đừng có đụng lung tung!”
Cố Thanh Thành nhìn từ trên xuống khuôn mặt cậu, hắn chỉ cảm thấy như lạc vào cơn mơ, dường như cũng không quá tỉnh táo, không đầu không đuôi nói:
“Diệp Tây, nếu như có chuyện gì thì gọi cho anh được không?”
“…Anh lại nói nhảm nữa à?”
Dương Diệp Tây nhìn ánh mắt mơ màng của người đối diện, không hiểu sao tự nhiên hắn lại nói thế.
Cố Thanh Thành không để ý cậu châm chọc mình, vẫn tiếp tục hỏi:
“Phải làm sao em mới hết giận anh đây?”
Lần này Dương Diệp Tây không đáp lại ngay, cậu bảo người kia ngồi thẳng dậy rồi mới nghiêm túc nói:
“Tôi biết ngày mai tỉnh dậy anh sẽ quên, nhưng nếu anh muốn nghe thì tôi vẫn nói thẳng, nghe xong thì phiền anh về đi.”
Cố Thanh Thành ngơ ngác gật đầu, không đợi hắn kịp trả lời, Dương Diệp Tây đã tiếp tục:
“Tôi có người yêu rồi, tôi không muốn anh làm phiền cuộc sống của tôi và em ấy. Chỉ cần anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa thì chuyện ngày xưa tôi có thể coi như chưa từng xảy ra.”