Trong phòng karaoke lập lòe ánh đèn, Dương Diệp Tây vừa đẩy cửa bước vào đã lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá điện tử gay mũi.
“Ồ, là cậu à?”
Đinh Hoành ngồi gác chân lên ghế sô pha nhìn người vừa tới.
“Sao chiều nay không đi họp?”
Dương Diệp Tây lạnh lùng nhìn xuống người đối diện.
Đinh Hoành nhấp thêm ngụm rượu, giọng nói ngà ngà say:
“Thì tao có biết gì đâu mà đi, đằng nào mày cũng lo hết mà.”
Dương Diệp Tây nghe thế thì nhíu mày:
“Nhưng hôm trước các cậu cũng nói là đi được. Cậu có biết là hôm nay thầy nói gì về nhóm mình không? Ít nhất không biết gì thì cậu cũng phải tham gia chứ?!”
Đinh Hoành nghe đến đây thì khó chịu ra mặt:
“Đấy có phải chuyện tao cần quan tâm không? Một mình mày không lo được à?”
“Mày!”
Dương Diệp Tây sầm mặt lao đến túm cổ áo Đinh Hoành.
“Mày muốn làm gì!”
Đinh Hoành hoảng đến tỉnh vài phần.
Đúng lúc này thì cửa phòng lại mở ra. Người vừa bước vào thấy Dương Diệp Tây thì xuýt xoa nói:
“Diệp Tây? Sao anh lại ở đây?”
Dương Diệp Tây vừa nghe giọng nói này liền nhanh chóng quay lại.
“Sao thế anh?”
Cao Y Tinh thấy ánh mắt người kia nhìn mình thì hơi chột dạ hỏi.
“Ốm?”
Nếu như nói Dương Diệp Tây đối với Đinh Hoành là tức giận thì bây giờ đối với Cao Y Tinh là thất vọng.
Cao Y Tinh né tránh ánh nhìn của Dương Diệp Tây:
“Thì em cũng mới khỏi đấy…”
Dương Diệp Tây không đợi người kia nói tiếp mà đã cất giọng chất vấn:
“Tại sao phải nói dối?”
“Em ốm thật đấy! Anh sờ trán em này!”
Cao Y Tinh tỏ vẻ mệt mỏi kéo tay Dương Diệp Tây đè lên trán mình. Dương Diệp Tây sờ thấy trán Cao Y Tinh hơi
nóng nóng thì mới nhẹ nhàng hơn:
“Chưa đỡ sao còn đi chơi? Tôi còn đang định lát qua thăm em.”
“Thì em ở phòng lâu thấy chán quá… Nhưng mà chiều nay em ốm nằm bệt giường là thật đấy!”
Dương Diệp Tây nghe vậy cũng không đáp lại. Cao Y Tinh thấy thế liền nắm lấy tay cậu:
“Anh giận em à? Em xin lỗi vì đã để anh một mình, lần sau chắc chắn em sẽ đi cùng anh, em hứa đấy!”
Cao Y Tinh nói xong liền nhón chân hôn lên khóe môi cậu. Dương Diệp Tây rũ mắt xuống không để lộ biểu tình gì, cuối cùng cũng đành thở dài đáp:
“Nếu mệt thì đừng chơi lâu quá, tối về nghỉ ngơi sớm đi.”
Cao Y Tinh nghe thế liền biết người này không giận nữa, quả thực rất dễ dỗ, cũng rất đáng yêu.
“Vậy anh về trước đây.”
Dương Diệp Tây nhẹ nhàng xoa đầu Cao Y Tinh rồi mới rời đi.
Đợi cậu đi được một lúc, Đinh Hoành mới tò mò hỏi:
“Mày thích cái thằng đó thật đấy hả?”
“Thì sao?”
Cao Y Tinh nhướn mày hỏi lại.
“Thì tao tò mò thôi. Tại sao thế?"
Cao Y Tinh ngẫm nghĩ một lát, như nghĩ đến chuyện gì mà cười rộ lên:
“Thú vị mà! Có người yêu là hotboy trường không phải là oai lắm à?”
Dương Diệp Tây không hề hay biết sau khi đi hai người kia đã trò chuyện về mình, cậu bước ra khỏi quán karaoke, bây giờ mới 9 giờ nhưng gió lạnh đã thổi phần phật.
Dương Diệp Tây đút tay vào túi rồi đi về phía xe của mình.
Hôm nay hẳn là một ngày thích hợp để đi chơi, trên đường có mấy cặp đôi yêu nhau nắm tay vô cùng thân mật. Thi thoảng lại có tiếng cười nói của ai đó, nghe sao thật hạnh phúc…
Dương Diệp Tây vô thức lái nhanh hơn, lúc đến gần quán lẩu mới thả chậm tốc độ lại.
Dương Diệp Tây cứ nghĩ vẩn vơ, cậu chần chừ dừng trước cửa quán lẩu một lúc nhưng cuối cùng cũng không vào.
Đi thêm một lúc nữa là đến tiệm tạp hóa, lần này thì Dương Diệp Tây không do dự mà bước thẳng vào, cậu lấy mấy lon bia và mấy gói kẹo đào đến quầy thanh toán.
Đến lúc Dương Diệp Tây nhận ra mình vừa làm gì thì cậu đã xách mấy lon bia về đến nhà.
Dương Diệp Tây cởi áo khoác ra quăng lên ghế sô pha rồi ngồi phịch xuống đất.
Cậu mở một lon bia rồi tu ừng ực cho đến khi hết hẳn thì đặt vỏ rỗng lên bàn, sau đó lại với lấy cái điều khiển để lựa một bộ phim bất kỳ.
Trong căn phòng u tối chỉ có ánh sáng duy nhất từ chiếc ti vi, có một chàng trai đang ngồi uống hết lon bia này
đến lon bia khác. Dương Diệp Tây không biết mình đã uống bao nhiêu, cũng không biết mình đang xem gì, thế rồi cậu ngủ gục lúc nào không hay.
Trong cơn mơ cậu thấy thầy hướng dẫn nói đề tài dự thi này không thể tiếp tục, một lát sau lại thấy các thành viên trong nhóm cười cợt bảo tất cả đều nhờ cậu…
“Diệp Tây, đây là lần cuối đấy, anh giúp em nốt đi mà!”
Giọng nói nũng nịu của Cao Y Tinh vang lên trong giấc mơ.
Những áp lực từ cuộc thi trong hai tháng nay dồn lại ép Dương Diệp Tây đến không thở nổi, chúng đồng loạt kéo đến trong cơn mụ mị. Bỗng có tiếng ai đó vang lên giữa bóng tối ngút ngàn:
“Diệp Tây, nếu như có chuyện gì thì gọi cho anh được không?”
Dương Diệp Tây giật mình tỉnh dậy, cậu vẫn còn ngồi dưới đất, nửa người trên tựa ở ghế sô pha.
Bộ phim đã chiếu hết từ bao giờ, Dương Diệp Tây nhìn màn hình hiển thị đã gần hai giờ sáng, cậu xoa xoa cái cổ nhức mỏi.
Qua một lúc bần thần, cậu với lấy cái điện thoại bị bỏ xó ở góc sô pha, đầu óc vẫn còn mê man gõ một dãy số rồi gọi đi.
Chuông kêu rất lâu, tưởng như sẽ không có ai bắt máy, Dương Diệp Tây úp điện thoại xuống mặt sô pha, yên lặng
nghe tiếng nhạc chờ vang lên.
Không biết tiếng nhạc chuông đã dừng lại từ bao giờ, lòng cậu cũng nguội đi.
Trong căn phòng tối tăm chỉ có mình cậu, tưởng như rất lâu, rất lâu sau đó, Dương Diệp Tây gần như ngủ mất thì đột nhiên có giọng nói vang lên:
“… Diệp Tây?”