Chuyến du lịch lần này Dương Diệp Tây lựa chọn hoàn toàn theo ý ba mẹ nên cậu cũng không để tâm lắm. Dù sao cũng còn gần 1 tháng nữa mới đến ngày nghỉ nên chỉ qua vài hôm là việc công ty đã làm cậu quên đi chuyến đi này.
Đã sắp đến giờ tan làm, Dương Diệp Tây nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời vẫn mưa tầm tã thì cảm thấy hơi khó chịu, cậu không thích trời mưa.
Đồng hồ trên tường vẫn nhảy từng phút, cậu do dự một lát rồi mới mở điện thoại ra soạn tin nhắn:
“Anh đợi mưa ngừng rồi hẵng về…”
Sau đó lặng lẽ xóa đi.
“Trời mưa, đường trơn, anh đi cẩn thận…”
Lại xóa.
Cuối cùng tin nhắn đến tay Cố Thanh Thành là:
“Em qua đón anh.”
Cố Thanh Thành nhận được tin nhắn của Dương Diệp Tây thì khẽ cười. Từ ngày bọn họ về chung một nhà, cậu luôn có thói quen không muốn để hắn lái xe mỗi khi trời mưa.
Đối với chuyện này, Cố Thanh Thành vừa vui lại vừa ghét, hắn thích Dương Diệp Tây quan tâm đến mình, nhưng lại không muốn cậu vì thế mà cứ phải lo nghĩ.
Thật là mâu thuẫn làm sao…
Cố Thanh Thành gấp máy tính lại, hắn tựa vào lưng ghế và day day trán.
Hắn phải làm gì tiếp đây?
Kể từ ngày Dương Diệp Tây mở lòng với hắn đến giờ đã là 3 năm. Quan hệ của hai người trở nên hòa hoãn hơn xưa rất nhiều, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy giữa họ vẫn luôn thiếu một điều gì đó.
Cứ mỗi lần Cố Thanh Thành nghĩ chỉ cần một chút nữa thôi là chạm được đến cậu là ngay sau đó người kia liền đẩy hắn ra xa.
Cố Thanh Thành biết Dương Diệp Tây cần thời gian, hắn cũng không ngại chờ đợi, hắn chỉ sợ trong lúc hắn vẫn còn đang nỗ lực thì lại có một tên nào đó nhảy ra cướp mất Diệp Tây của hắn.
Cố Thanh Thành nghĩ có lẽ đây sẽ là một trong những vấn đề nan giải nhất cuộc đời mình…
***
Sau khi Dương Diệp Tây đưa Cố Thanh Thành về nhà, hai người tiếp tục nhịp sinh hoạt cũ, nếu như buổi tối không ai có việc gì thì họ sẽ ăn cùng nhau.
“Sắp tới anh sẽ đi công tác mấy hôm.”
Trong bữa tối Cố Thanh Thành đã nói như vậy với Dương Diệp Tây.
“Em biết rồi.”
Cậu đáp.
Dạo này thời tiết không đẹp, trời cứ mưa suốt, Dương Diệp Tây chỉ mong đến ngày Cố Thanh Thành đi công tác thì sẽ nắng trở lại mà thôi.
May mắn là mong muốn của cậu đã thành sự thật, trong suốt những ngày đó thời tiết đều khô ráo.
Không những thế, cứ cách hôm Cố Thanh Thành sẽ gọi về cho Dương Diệp Tây, thường thì người kia sẽ hỏi cậu có bận không, rồi nhắc cậu ăn uống đúng giờ,…
Dù cho mỗi khi hai người quá gần nhau, Dương Diệp Tây sẽ cố gắng để đưa khoảng cách trở về điểm an toàn, nhưng cậu chẳng thể phủ nhận rằng Cố Thanh Thành cứ dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.
Rất nhanh là đến ngày Cố Thanh Thành trở về, từ buổi sáng Dương Diệp Tây đã thấy nôn nao trong người, đến chiều trời bắt đầu mưa lại làm cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt hơn.
Bấy giờ đã là 7 rưỡi tối, là 5 tiếng trôi qua kể từ lúc Cố Thanh Thành nói với cậu rằng hắn bắt đầu đi về.
Bình thường lái xe từ nơi đó đến nhà chỉ mất khoảng 3 tiếng, vậy mà lúc này vẫn chưa thấy bóng ai. Dương Diệp Tây chưa ăn gì cả, mấy món bày trên bàn cũng đã nguội từ bao giờ.
Cậu đã thử nhắn tin và gọi điện cho Cố Thanh Thành nhưng không ai bắt máy, tâm trạng của Dương Diệp Tây cũng theo đó mà trùng xuống.
Mãi đến 8 giờ cậu mới nhận được cuộc gọi từ trợ lý của người kia, nội dung chỉ đơn giản là xin lỗi ngài vì đã bỏ lỡ các cuộc gọi, ngài Cố có việc đột xuất, giờ vẫn đang họp, sau khi họp xong sẽ liên lạc lại sau.
Dương Diệp Tây vẫn cảm thấy việc này không giống phong cách của Cố Thanh Thành, thông thường dù có gấp đến đâu hắn cũng sẽ tự bảo lại với cậu chứ không thông qua trợ lý như thế này. Nhưng cậu vẫn chọn tin vào lý do đó, ít nhất cậu biết là Cố Thanh Thành vẫn đang bình an.
Dương Diệp Tây thả được gánh nặng xuống, cậu nhìn mấy món ăn trên bàn, đang định bỏ bữa thì tự nhiên lại nhớ lời dặn của người kia, thế nên mới cố gắng động đũa một chút. Vậy mà chưa kịp ăn miếng nào thì đã nhận được cuộc gọi của Lưu Phi Trạch.
Dương Diệp Tây không hiểu tại sao tự nhiên y lại gọi điện cho mình nhưng vẫn nhấn nghe.
Giọng người kia vang lên, chưa kịp chào hỏi gì đã nói:
“Bên Cố Thanh Thành sao rồi em?”
Dương Diệp Tây chẳng hiểu gì cả, cậu liền hỏi lại:
“Anh hỏi chuyện gì ạ?”
Có lẽ Lưu Phi Trạch đã lấy lại bình tĩnh, bấy giờ mới bắt đầu giải thích:
“Anh nghe bảo Cố Thanh Thành bị đụng xe…”
Sau câu nói ấy của Lưu Phi Trạch, Dương Diệp Tây không nghe được những câu sau nữa.
“… Anh không gọi được cho cậu ta nên mới gọi cho em. Không biết tình hình giờ sao rồi?”
“…”
“… Alo? Alo? Diệp Tây? Diệp Tây?”