Yêu Em Trọn Đời, Bằng Một Lời Giả Dối

Tuệ Trân ngán ngẩm ngồi bên bệ cửa sổ, lấy hai tay ôm má. Kể từ khi gặp cậu nhóc đó, bao nhiêu chuyện rắc rối lớn nhỏ xảy ra với cô, làm cô không muốn cũng không thể không nghĩ tới cậu ta, thấm thoắt cũng một năm rồi.
"Reeng!"- Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Tuệ Trân lười nhác với với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường.
"A lô?"
Đầu dây bên kia im lặng, tuy vậy cô vẫn biết có người nghe vì tiếng thở đều đều của người gọi.
"A lô?"- Cô kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa.
"Là em."- Cuối cùng cũng có tiếng trả lời.
Tuệ Trân sững người, ngạc nhiên mất vài giây vì giọng nói đó. Tính từ tết tới giờ thì Bảo Ngân đi du học cũng được bốn tháng rồi.

"À, Bảo Ngân hả? Có gì không em?"
"Không có gì..."-Ở đầu dây bên kia, Bảo Ngân chậm rãi khuấy khuấy tách cà phê còn bốc hơi-"Em chỉ nhắc chị, hôm nay là sinh nhật cậu ấy."
"Cái gì?"- Nhắc đến "cậu ấy", Tuệ Trân bất giác đỏ mặt- "Thật sao?"
"Không thật thì em nói làm gì? Này, đừng tưởng em muốn tác hợp cho hai người nhé, chẳng qua là em không muốn trong ngày sinh của mình mà cậu ấy phải ngồi ngắm bà chị hàng xóm ngốc nghếch thôi!"
Tuệ Trân ngây ngô hỏi:"Bà chị nào?"
Bảo Ngân:"..."
"Này, em còn nghe không vậy?"-Tuệ Trân vội hỏi khi thấy đầu bên kia im lặng bất thường.

"Không, em cúp máy rồi!"-Bảo Ngân đặt máy xuống cái "cạch", vuốt mồ hôi trên trán.
"Hử, là sao?"- Bà chị này đúng là ngốc nghếch!
***
"Chào buổi sáng, Tuệ Trân!"
"Này, tôi lớn hơn cậu đấy nhé, biết điều thì gọi một tiếng chị giùm đi!"
Chẳng biết vì sao mà dạo gần đây cậu đâm ra không biết lớn bé gì cứ gọi thẳng tên cô. Xưng thì xưng là em vậy mà không chịu gọi chị, biểu hiện kì lạ thật!
"Có gì muốn nói với em không?"- Cậu sấn lại gần bên bệ cửa sổ, gương mặt háo hức như đứa trẻ đợi quà.
Tuệ Trân khẽ nhếch môi lên, điềm đạm trả lời:"Không có!"
"Buồn ế...>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận