(Việt Nam)
Hải Minh nhìn thông tin trên hồ sơ khẽ nhíu mày rồi nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình:
“Vương Nhật Lệ, hai mươi mốt tuổi? Cô chắc chắn mình đến đây phỏng vấn làm trợ lí?”
“Giám đốc, anh nói đùa, không lẽ tôi mang hồ sơ đến chơi?”
Hải Minh bật cười nhìn cô: “Ừ, cũng đúng. Buổi phỏng vấn đến đây là kết thúc.”
“Giám đốc Hải Minh, em rớt hay trúng tuyển vậy?” Nhật Lệ tròn mắt nhìn Hải Minh. Hải Minh ra hiệu với mấy người phỏng vấn họ đều gật đầu ra ngoài cả, lát sau chỉ còn cô và anh ở lại.
“Cô Vương, có thể mời em đi ăn cơm được chưa?” Anh nói.
“Được thôi, em cũng đang rất đói, Hải Minh công ty anh công nhận nổi tiếng thật, em đợi đến lượt phỏng vấn, đợi dài cổ rồi.”
Nhật Lệ nói rồi cùng Hải Minh bước đi ra ngoài.
“Sao em không về công ty bố em làm mà lại chạy đi xin việc thế này?”
“Cũng như anh.” Nhật Lệ nhìn Hải Minh cười tinh nghịch.
“Anh khác chứ!”
“Ồ, vậy là anh không hoan nghênh em đến công ty anh rồi?” Nhật Lệ lém lỉnh trêu anh.
“Anh không nói vậy nhé, công ty anh rất có thành ý chiêu mộ người tài.”
“Haha, vậy em là người tài phải không?”
“Ừ, mai em có thể đến công ty báo cáo.” Hải Minh mỉm cười.
“Haha, cảm ơn anh nhé!”
Hải Minh cùng Nhật Lệ đến một nhà hàng gần đấy ăn cơm rồi anh đưa cô về, lần đầu tiên anh nói chuyện nhiều với cô như vậy, trước đây anh nói chuyện với cô cũng chỉ liên quan đến Khánh Đan hoặc vì cô là bạn của Khánh Đan nhưng bây giờ thì khác, từ giờ cô là đồng nghiệp của anh, là cấp dưới của anh, ngày ngày đều có thể gặp anh.
“Em về nhà chứ?” Hải Minh lên xe rồi mới hỏi cô.
“Vâng, ở đường Hoàng Hoa Thám.”
Hải Minh vừa nghe liền quay sang nhìn cô thắc mắc.
“Hì, em ra ở riêng rồi, bây giờ em ở cùng Thảo Vân.”
“Ờ.”
Nhật Lệ nhìn anh khẽ gượng cười rồi cũng không nói thêm gì nữa.
“Tớ về rồi đây, hôm nay cậu về sớm thế?” Nhật Lệ vào nhà thấy Thảo Vân đứng ngoài ban công liền lên tiếng.
“Suỵt” Thảo Vân thấy Nhật Lệ liền ra hiệu với cô rồi lại tiếp tục nói chuyện điện thoại một lúc sau mới dập máy.
“Hôm nay anh nào đưa về thế?” Thảo Vân nhìn cô nháy mắt một cái.
“Haha, là giám đốc!” Nhật Lệ cố tình tỏ ra thần bí.
“Ghê chưa? Cậu xin được việc rồi hả, lại còn được người ta đích thân đưa về cơ à?”
“Ừ. Hehe”
“Ai mà có mắt nhìn người đặc biệt vậy? Haha” Thảo Vân trêu cô.
“Thảo Vân, cậu có cần thiết phải như vậy không? Mình cũng tốt chứ bộ.”
“Ừ. Tớ bảo cậu không tốt đâu mà, nhưng ai thế? Cậu với anh ta liệu có phải…? Thảo Vân vừa nói vừa nháy mắt Nhật Lệ.
“Hi vọng là được như thế!”
Nghe Nhật Lệ nói Thảo Vân liền nghĩ ra người đó là ai, khẽ thở dài.
“Cậu vẫn quyết tâm cơ đấy!”
“Tất nhiên, tớ cũng phải đuổi theo hạnh phúc của mình chứ, dù sao thì Khánh Đan cũng ở bên Hải Nguyên rồi.”
“Nhưng anh ấy…”
“Ầy cậu đừng nói chuyện đấy nữa, bây giờ tớ không muốn nghe.” Nhật Lệ nói rồi đặt mình xuống giường. “Mình chỉ biết anh ấy là hạnh phúc mình theo đuổi là được rồi.”
“Cậu vì đến công ty anh ấy làm việc chấp nhận làm trái ngành, lại còn cãi nhau với bố mẹ đến nỗi dọn ra ngoài ở có đáng không?”
Nhật Lệ nghe Thảo Vân nói khẽ mở mắt ra im lặng một lúc: “Tớ với bố cãi nhau không phải một hai ngày, cũng không phải vì anh ấy.” Cô nói rồi kéo chăn lên chùm kín mặt mặc kệ Thảo Vân nói gì cũng không nghe nữa, Thảo Vân chỉ đành lắc đầu không nói nữa. Chuyện tình cảm này có lẽ ngay từ khi bắt đầu đã không ai hi vọng nó sẽ có một kết quả tốt đẹp rồi. Nhật Lệ yêu thầm Hải Minh nhưng trong lòng anh từ xưa đến nay chỉ có một mình Khánh Đan, những lời Thảo Vân có thể khuyên cũng nói cả rồi nhưng Nhật Lệ vẫn một mực không nghe nhất định giữ mối tình đơn phương đến cùng, cô cũng chỉ đành đứng nhìn Nhật Lệ tự tổn thương bản thân rồi cô sẽ đến an ủi, đó là điều duy nhất mà một người bạn thân như cô có thể làm. Cuộc đời không ai biết trước được điều gì sảy ra. Nhật Lệ vẫn tin sự kiên trì của cô sẽ làm nên kì tích, nhưng chỉ mấy hôm sau cô đã xị mặt trở về nhà miệng thở dài liên tục.
“Nhật Lệ, cậu lại sao thế?”
“Anh ấy đi rồi!” Nhật Lệ đang nằm trên giường úp cái gối lên mặt, nghe Thảo Vân hỏi cô cũng không buồn ngồi dậy.
“Đi đâu?”
“Sang Mỹ, tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Khánh Đan.”
Thảo Vân khẽ thở dài, cả hai im lặng một lúc rồi Nhật Lệ bật dậy kéo Thảo Vân đi:
“Đi thôi!”
Thảo Vân khẽ lắc đầu lần nào có chuyện buồn Nhật Lệ đều như vậy, buổi tối đi uống rượu cười nói vui vẻ rồi sáng hôm sau lại đi làm bình thường như chưa có chuyện gì sảy ra.
“Để tớ thay quần áo đã chứ!”
Thảo Vân thay quần áo rồi cả hai đi ra khỏi nhà đến một quán quen vừa ăn vừa uống rượu nói chuyện trên trời dưới đất rồi cười ầm ĩ. Ông chủ quán sớm đã quen hai cô gái này, thấy vậy cũng chỉ mỉm cười.
“Cậu đoán xem, Khánh Đan sẽ bất ngờ như thế nào nhỉ, chắc là rất vui, món quà mình giúp Hải Minh chuẩn bị mà, nhất định cậu ấy sẽ thích.”
“Cậu sao phải tự làm khổ mình thế?”
“Mình nghĩ anh ấy sẽ thất vọng. Nhưng mình lại không dám nói ra, mình sợ anh ấy buồn, sợ Khánh Đan sẽ khó xử.”
“Cậu không đố kị với Khánh Đan chút nào sao?”
Thảo Vân vừa nói xong Nhật Lệ liền ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm Thảo Vân một lúc lâu:
“Cậu ấy là bạn từ nhỏ của tớ. Cậu ấy là một người bạn tốt, rất tốt của tớ.” Nhật Lệ càng nói trong lòng càng thấy xót xa, cô nhớ đến những kỉ niệm khi cô và Khánh Đan còn bé nhớ đến lần đầu tiên gặp Khánh Đan. Tình cảm của hai người như chị em ruột thịt vậy, nhưng chính vì thứ tình cảm thân như ruột thịt ấy lại khiến cô đau khổ khi cô thích Hải Minh. “Thảo Vân, nhiều lúc tớ ước mơ tớ và Khánh Đan không thân nhau, như thế tớ có thể cạnh tranh công bằng, nhưng tớ lại không thể không là bạn thân của Khánh Đan hoặc là không yêu anh Hải Minh nhưng tớ lại không thể làm chủ được trái tim mình.”
(Sanfrancisco)
“Hải Nguyên, anh đưa em đi đâu vậy?”
“Sắp đến nơi rồi.” Hải Nguyên nắm chặt tay Khánh Đan cẩn thận đưa cô đi từng bước.
“Đến chưa vậy?”
Đi thêm một đoạn rồi anh dừng lại: “Em mở mắt ra đi.”
Khánh Đan nghe lời anh mở mắt ra. Trước mắt cô là khung cảnh lãng mạn chỉ có ở trong phim, tiếng nhạc réo rắt, tiếng sóng biển vỗ rì rào, cô nhất thời cảm động không biết nói gì.
Hải Nguyên nhìn tác phẩm cả ngày hôm nay của mình rất hài lòng: “Em thích không?”
Khánh Đan nhìn người con trai có nụ cười ấm áp như mặt trời trước mặt mình trái tim bỗng có những cảm xúc rung động ngọt ngào: “Cảm ơn anh đã cho em một sinh nhật bất ngờ như vậy.”
“Anh cũng đang tự thưởng ình một bữa sinh nhật vui vẻ. Chúc mừng sinh nhật của chúng ta. Nào, lại đây nhảy một bài.” Anh nói rồi ra hiệu cho người đánh đàn gần đó đổi một bản nhạc khác, cả hai cùng nắm tay nhau mỉm cười hạnh phúc nhảy hết điệu nhạc.
“Sao tự nhiên hôm nay anh lại tổ chức sinh nhật đặc biệt như thế này? Chẳng phải hôm nay anh có cuộc họp quan trọng lắm sao?”
“Vì anh có lí do đặc biệt quan trọng hơn.” Anh nói rồi khẽ mỉm cười nhìn cô, anh phục vụ liền đem một bó hoa đến anh cầm lấy bó hoa và đứng trước mặt Khánh Đan:
“Khánh Đan, đây là lí do đặc biệt quan trọng mà anh nhắc đến.” Anh đang định lấy chiếc hộp nhung trong túi ra thì chuông điện thoại reo lên.
“Em xin lỗi.” Khánh Đan nói rồi đặt bó hoa xuống lấy điện thoại ra nghe. Hải Nguyên đứng đó chỉ biết khẽ thở dài, màn cầu hôn lãng mạn của anh bị tiếng chuông điện thoại đáng ghét kia phá mất.
“Hải Nguyên, dì Mari gọi điện nói anh Hải Minh sang đây, anh ấy đợi rất lâu rồi. Chúng ta về thôi.” Cô nói rồi cũng bước đi, bàn tay nắm tay anh vô tình buông ra, Hải Nguyên nhìn bàn tay của mình giữa khoảng không thoáng thất vọng. Cả đoạn đường về nhà anh không nói gì. Trong lòng bỗng cảm thấy có chút lo sợ mơ hồ. Anh biết Hải Minh yêu Khánh Đan từ lâu, anh có thể hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm của cô và anh. Nhưng anh cũng biết Khánh Đan hứa với Hải Minh sẽ trở về Việt Nam, lời hứa này nghe bình thường nhưng trong lòng anh cũng hiểu nó có nghĩa là gì, nếu không phải có sự xuất hiện của anh nhất định Hải Minh và Khánh Đan sẽ ở bên nhau. Anh lo sợ một ngày sẽ vô tình mà đánh mất cô. Khánh Đan thấy anh im lặng cũng đành im lặng nhìn ra ngoài trời vô định. Hai người ở bên nhau đều rất vui vẻ nhưng mỗi khi nhắc đến hai chữ Việt Nam lại trở nên xa cách, dường như đấy chính là khoảng cách không thể nào vượt qua của cả hai. Cô biết rồi sẽ có ngày cô phải trở về, anh cũng hiểu cô chưa bao giờ muốn rời khỏi Việt Nam nhưng vì anh cô đã đến đây.
“Hải Minh, anh sang đây sao không báo với chúng em một tiếng? Anh sang lâu chưa?” Khánh Đan vừa bước vào nhà, nhìn thấy Hải Minh đang ngồi trong phòng khách xem ti vi liền lên tiếng.
“Anh mới sang một lúc dì đã gọi điện cho em về rồi.” Hải Minh đứng lên nhìn Khánh Đan, sang đây gần một năm cô cũng đã có nhiều thay đổi, còn cả cách xưng hô kia nữa, đúng là không ngoài với dự đoán của anh, họ trở về bên nhau rồi. Hải Minh nói rồi nhìn Hải Nguyên mỉm cười. Hải Nguyên cũng chỉ cười mà không nói gì. Hai anh em họ là vậy, trước nay đều kiệm lời với nhau, Khánh Đan lúc đầu thấy lạ sau cũng quen, có lẽ đó là cách thể hiện của anh em họ, cô không hiểu.
“Anh lên phòng trước đây.” Hải Nguyên nói rồi đi lên phòng bàn tay để trong túi quần nắm chặt lấy chiếc hộp nhung trong đó.
Khánh Đan nhìn theo Hải Nguyên đi lên phòng rồi lại nhìn Hải Minh đang đứng trước mặt khẽ gượng cười. Hải Minh lấy chiếc hộp trên bàn đưa cho Khánh Đan:
“Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
“Em cảm ơn, hì.” Khánh Đan nhìn chiếc hộp được bọc rất cẩn thận tò mò: “Trước đây anh có bao giờ gói quà đâu, em mở ra luôn được không?” Khánh Đan nhìn anh cười lém lỉnh.
“Em vẫn vậy, không thay đổi được.” Hải Minh nhìn cô đang cẩn thận mở hộp quà ra mỉm cười. Trong chiếc hôp là một chiếc váy khá đơn giản mà tinh tế.
“Anh định cùng em đi ăn một bữa nhưng…”
“Em…”
“Hôm nay cũng là sinh nhật của Hải Nguyên mà, hai em vừa đi tổ chức sinh nhật về hả?” Hải Minh nói rồi mỉm cười nhìn cô. Khánh Đan nhìn anh trong lòng bỗng có cảm giác như mình đang có lỗi vậy, rõ ràng cô biết người cô yêu là Hải Nguyên nhưng tình cảm của Hải Minh dành cho cô bao nhiêu năm nay, nó dường như in sâu vào trong tiềm thức không thể nào thay đổi được. Không nhìn thấy anh, không có anh, cô tuyệt nhiên có thể coi như không có gì nhưng khi anh xuất hiện cô lại không thể làm ngơ, ân tình của anh dành cho cô quá lớn, cô không cách nào trả hết. Nếu không phải Hải Nguyên xuất hiện có lẽ cuộc đời của cô sau này sẽ là ở bên Hải Minh, là vợ của Hải Minh.
“Thôi, em lên phòng ngủ sớm đi, anh cũng đi nghỉ rồi mai về Việt Nam.”
“Mai anh đã về rồi ạ?”
“Ừ, bên đấy còn nhiều việc. Thôi em lên phòng đi.”
“Anh Hải Minh…”
“Sao thế?”
“Cảm ơn anh vì món quà.” Khánh Đan nhìn anh mỉm cười rồi bước lên phòng để lại đằng sau một người vẫn nhìn theo cô mà lòng thấy bất lực.
Khánh Đan vừa vào phòng thì có người ôm lấy cô làm cô giật mình suýt thì hét lên.
“Là anh!” Hải Nguyên lên tiếng.
“Anh định dọa chết em à…” Cô nhìn anh, thấy vẻ mặt anh lúc này lại không nỡ trách. “Anh sao thế?”
“Tự nhiên nhớ em không được à?” Anh nói rồi vòng tay ôm lấy cô.
“Anh hâm vừa thôi!”
Khánh Đan bật cười đẩy anh ra nhưng anh vẫn không buông tay.
“Trên đời này sao có cô gái như em hả? Để người ta phá mất thời khắc quan trọng nhất.” Anh nói rồi đặt lên môi cô một nụ hôn dài quấn quýt không rời khiến trái tim cô tự dưng đập rộn ràng, cô biết hôm nay anh định cầu hôn cô, cô cũng rất muốn vui vẻ mà đồng ý lấy anh nhưng hình như chưa phải lúc này. Ít nhất cô cũng phải giải quyết một số chuyện ở Việt Nam, chuyện liên quan đến Hải Minh. Sau đó cô sẽ toàn tâm toàn ý đi theo anh dù là chân trời góc bể, lời hứa cô dành cho anh mãi mãi không thay đổi.
“Hải Nguyên” Khánh Đan nói rồi khẽ đẩy anh ra nhưng anh vẫn không chịu, anh vẫn muốn nụ hôn kéo dài thêm một lúc nữa. Anh muốn đầu óc cô, trái tim cô chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của anh, không phải bất cứ ai khác dù là tình cảm gì đi nữa.
“Hải Nguyên.” Lần này Khánh Đan nhất quyết đẩy anh ra.
“Cho em thêm chút thời gian, em cần làm xong một số chuyện, được không?”
“Anh hiểu rồi, anh sẽ chờ.”
Khánh Đan nhìn anh rồi ngả vào vai anh mỉm cười hạnh phúc.
“Sẽ rất nhanh thôi!”
“Nhưng cái này em phải giữ lấy.” Hải Nguyên nói rồi lấy trong túi ra chiếc hộp đựng nhẫn. Khánh Đan nhìn anh khẽ gật đầu đưa tay lên cho anh đeo nhẫn vào tay mình. Chiếc nhẫn thiết kế đơn giản, nạm những viên kim cương nhỏ rất tinh xảo.
“Em không được tháo nó ra nhé. Khi nào kết hôn anh sẽ tự tay tháo nó ra và đeo chiếc nhẫn cưới vào giúp em.”
“Em biết rồi, hì.”
“Thôi em đi ngủ sớm đi, anh về phòng đây.” Hải Nguyên hôn nhẹ lên trán Khánh Đan một cái rồi đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Khánh Đan ngồi trên giường nhìn chiếc nhẫn trên tay không rời mắt, cảm giác của cô bây giờ diễn đạt bằng hai từ hạnh phúc có lẽ không đủ, là vô cùng hạnh phúc. Lúc này đây cô nghĩ ngày mai nhất định sẽ nói rõ ràng với Hải Minh về quyết định của mình. Trước đây cô cứ sợ anh sẽ buồn nên không dám nói, nhưng có lẽ càng nói muộn nỗi buồn của anh sẽ càng kéo dài, cô đối với anh chính là nợ, cả đời này đều mang nợ, nhưng cô sẽ cùng Hải Nguyên trả hết mối ân tình này cho anh, chỉ hi vọng anh tìm được ình một hạnh phúc thuộc về anh. Rất nhanh thôi, cô và Hải Nguyên sẽ bước vào lễ đường tràn ngập hạnh phúc. Nhưng cuộc đời luôn mang đến cho người ta những bất ngờ không lường trước được, những sự thật tàn khốc, cuối cùng lại là một kết thúc đau khổ, lại là sự dày vò không lối thoát.
Sáng hôm sau Khánh Đan thức dậy uể oải đi ra khỏi phòng, cả đêm hôm qua cô không ngủ ngon vì suy nghĩ nên nói với Hải Minh như thế nào, tình cảm của anh dành cho cô cô hiểu, tất cả mọi người đều hiểu nhưng anh lại chưa từng nói ra, vì vậy cô không biết nên bắt đầu như thế nào, nên nói ra sao. Càng nghĩ càng thấy mông lung, đến khi ngủ lúc nào cũng không biết, dậy thì đã muộn rồi.
“Dì Mari, anh Hải Minh đâu rồi ạ?”
“Cậu Hải Minh đã ra sân bay từ sáng sớm rồi, lúc đó cô vẫn ngủ, cậu bảo tôi đừng đánh thức cô.”
“Sao? Đi rồi ạ?” Khánh Đan ngạc nhiên nhìn dì rồi lại ỉu xìu quay trở về phòng. Cuối cùng vẫn là không nói được.
Buổi trưa Hải Nguyên đi làm về thấy Khánh Đan như vậy liền hỏi: “Em sao thế?”
“Anh Hải Minh về rồi!”
“Ừ, anh biết rồi. Sáng John đưa anh ấy ra sân bay, anh ấy nói về công ty có cuộc họp.” Hải Nguyên nghe cô nói vậy không hề ngạc nhiên một chút nào.
“Anh biết mà không gọi em, em còn chưa nói với anh ấy chuyện của chúng ta mà.”
“Anh nghĩ anh ấy sẽ hiểu thôi, em nói ra sẽ càng làm tổn thương anh ấy!”
Khánh Đan nghe anh nói liền im lặng, cô cũng hiểu điều đó nên cả đêm qua không ngủ được vì suy nghĩ chuyện này. Hải Nguyên thấy cô thở dài liền nói tiếp: “Hay anh gọi Judy cùng em đi chơi, đi mua sắm cho thoải mái nhé, ở nhà mãi cũng chán!”
“Vâng.”
Hải Nguyên liền lấy điện thoại ra gọi cho Judy đến. Anh lái xe đưa hai cô gái đi ăn uống rồi ra trung tâm mua sắm mới trở về công ty. Chương trình học của Khánh Đan cũng đã kết thúc, không phải lên trường nữa, ngoài việc thỉnh thoảng đi múa ở bên ngoài thì cả ngày cũng chỉ ở nhà, Hải Nguyên thì bận việc công ty không thường xuyên đưa cô đi được nên anh liền gọi cho Judy. Năm ngoái Khánh Đan cùng anh đi bar chơi, cô đã quen được cô gái tên là Judy này, cô ấy cũng rất quý cô, tính tình lại vui vẻ, vì vậy mà hai người nhanh chóng trở thành bạn thân, thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi.
(Việt Nam)
“Nhật Lệ, cậu nhìn xem kia có phải giám đốc công ty cậu không?” Cô bạn ngồi cùng Nhật Lệ nói rồi chỉ về phía sau cô đang ngồi. Nhật Lệ quay lại nhìn thấy Hải Minh đang ngồi uống rượu một mình, cô liền đi đến bàn anh ngồi.
“Em sao lại ở đây?” Hải Minh thấy cô liền hỏi.
“Em đi cùng bạn, anh đến một mình à?”
Hải Minh gật đầu. “Em ra với bạn đi!”
“Không, anh uống say rồi, để em đưa anh về.”
“Anh không say, em ra chơi với bạn đi!”
“Hải Minh, ngày mai còn có cuộc họp quan trọng nữa. Anh định cứ như thế này mãi hả?” Nhật Lệ nhìn anh vừa thấy lo lắng lại bực mình, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy anh uống rượu nhiều như thế này, từ hôm đi Mỹ trở về anh liền như thế này, công việc cũng không quan tâm, cô thật sự rất lo lắng.
“Em lôi thôi quá đấy!” Hải Minh nói rồi đứng dậy ra khỏi quán bar rồi lên xe đi mất bỏ mặc Nhật Lệ đứng nhìn theo anh bên đường.
“Hải Minh, trong mắt anh chỉ có cậu ấy, không có em sao?” Nước mắt cô rơi trên gương mặt trang điểm kĩ càng làm nhòe đi mascara. Cô biết đó là sự thật, nhưng sự thật này cũng thật là đau lòng.
“Bà chủ, cậu Hải Minh về rồi!”
Thím Hồng từ bên ngoài đi vào dìu Hải Minh, anh đi cũng không vững nữa. Bà Ngọc Lan thấy vậy liền chạy ra đỡ anh, sức của hai người phụ nữ trung niên khó khăn lắm mới đưa được anh về phòng.
“Thím đi nấu ít canh giải rượu đi.” Bà Ngọc Lan xót xa nhìn con trai mình đang nằm bẹt trên giường, gần một tháng nay rồi hôm nào Hải Minh cũng trở về nhà rất khuya, trên người nồng nặc mùi rượu.
“Hải Minh, sao con phải khổ thế, dù sao hai đứa chúng nó cũng thật lòng yêu nhau, vì sao con không chịu buông tay mà quên con bé đi chứ?”
“Mẹ…vì sao từ nhỏ đến lớn mẹ luôn thiên vị Hải Nguyên…con mới là con trai mẹ…” Hải Minh nói trong cơn say, trên khóe mắt còn đọng giọt nước mắt. Không biết anh có nghe được lời bà nói hay không nhưng có lẽ đó là lời trong lòng anh luôn dấu bao nhiêu năm nay. Từ nhỏ Hải Minh đã lờ mờ nhận ra Hải Nguyên là em trai cùng cha khác mẹ của mình, nhưng anh thật sự không hiểu vì sao mẹ anh lại yêu thương Hải Nguyên đến như vậy, thậm chí hơn cả người con trai ruột của bà là anh. Bà Ngọc Lan nghe vậy trong lòng thấy khổ sở vô cùng. Bà cũng là bất đắc dĩ, bà luôn cảm thấy bản thân nợ bà Ngọc Vân và Hải Nguyên rất nhiều nên bà luôn cố gắng dành thật nhiều tình yêu thương dành cho Hải Nguyên để bù đắp những thiệt thòi cho hai người.
“Hải Minh, mẹ xin lỗi.”
(Sanfrancisco)
“Giám đốc, cô Trần đợi anh ở bên ngoài.”
“Ừ, cậu bảo cô ấy vào trong đi.” Hải Nguyên đáp lại rồi tiếp tục nói chuyện với mấy người ngồi đối diện.
Khánh Đan đi vào thấy anh đang họp liền đi vào trong phòng nghỉ.
“Mời chị uống nước.” Cô trợ lí đi vào đặt ly nước hoa quả trên bàn rồi nói tiếp: “Giám đốc vẫn chưa ăn gì đâu chị.”
“Ừ, lát chị nhắc anh ấy, cảm ơn em.” Khánh Đan mỉm cười với cô ấy rồi cầm tờ báo bên cạnh lên xem. Một lúc sau Hải Nguyên mới bước vào ngồi cạnh cô.
“Anh họp xong rồi hả?” Khánh Đan cất tờ báo đi nhìn anh.
“Ừ, dạo này bận quá, suốt ngày họp hành, đau đầu!” Hải Nguyên nói rồi ngả ra sô pha thoải mái nhắm mắt lại.
“Anh đói chưa? Mình đi ăn đi.”
“Anh không đói lắm, không muốn ăn.”
“Anh làm việc từ sáng tới giờ, không ăn thì chịu sao được. Đi thôi!”
Hải Nguyên thấy cô lôi anh dậy liền nhăn nhó đứng lên vòng tay ôm cô từ đằng sau:
“Bà xã của tôi ơi, em thật là lôi thôi!”
“Ai thèm làm bà xã của anh chứ!” Khánh Đan mỉm cười.
“Không phải sao? Đeo nhẫn của anh rồi còn không chịu hả? Hôm qua đi làm về muộn em ngủ mất rồi, nhớ em chết đi được!” Anh nói rồi hôn nhẹ vào tai Khánh Đan khiến cô khẽ rùng mình đẩy anh ra.
“Đi ăn thôi!”
Hải Nguyên nhìn cô ngượng ngùng chạy đi cảm thấy thật đáng yêu một mình lẩm bẩm: “Để xem em còn trốn đến bao giờ!”
Khánh Đan ngồi nhìn Hải Nguyên ăn rất ngon miệng cũng cảm thấy vui vẻ. Thời gian gần đây công việc của anh bận rộn, trở về nhà lúc cô ngủ rồi, anh thường sang phòng cô nằm ôm cô một lúc rồi sáng lại dậy đi làm sớm, nhiều lúc cô muốn dậy nói chuyện với anh nhưng anh đã ngủ mất nên thôi. Cô cảm thấy hai người cứ như đôi vợ chồng già vậy, chỉ cần cảm thấy bên cạnh mình có đối phương là đủ, không yêu cầu gì nhiều. Cô chỉ hi vọng mãi mãi như thế này, sống một cuộc sống bình yên vui vẻ là mãn nguyện lắm rồi.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Hải Nguyên thấy cô chăm chú nhìn anh đến ngây người liền hỏi.
“À, không có gì. Hì” Khánh Đan nhìn anh mỉm cười. “Anh ăn đi, ăn nhiều một chút!” Cô nói rồi gắp thức ăn vào bát anh.
“Em cũng đừng có nhìn anh ăn thế, người ngoài họ nghĩ anh không cho em ăn đấy!” Anh nói rồi múc ít súp ra bát cho cô. Khánh Đan đỡ lấy bát trên tay anh.
“Anh chỉ tưởng tượng đi đâu không à.” Khánh Đan nói rồi lấy thìa xúc súp lên miệng chậm chạp cảm nhận. Hương vị của nó như hương vị của Hà Nội vậy, chỉ tiếc là hôm nay cô ăn no ở nhà rồi nên không ăn nổi nữa.
“Mẹ nói chiều mai mẹ sang đây, anh xắp xếp thời gian mình ra đón mẹ.”
“Ừ, mai anh họp xong rồi về đón em ra sân bay.”
Chiều hôm sau Khánh Đan cùng Hải Nguyên đi đón bà Ngọc Lan. Hai mẹ con lâu ngày không gặp, hàn huyên cả buổi chiều cũng không hết chuyện, buổi tối bà Ngọc Lan và bà Ngọc Vân còn tự tay vào bếp nấu cơm, cả nhà ăn uống nói chuyện rất vui vẻ. Một tuần bà ở Mỹ cùng bà Ngọc Vân và Khánh Đan đi chơi khắp thành phố. Nhiều năm qua đi, thành phố này trong kí ức của bà thật khác xa so với ngày xưa.