Dương Tuệ Nghiên mở mắt, xung quanh quá mức ồn ào.
Thiên đường cũng ồn ào thế sao? Cô tưởng nó phải yên tĩnh lắm chứ.
Tuệ Nghiên lật người muốn ngồi dậy, chợt nhận ra cơ thể không có chút sức lực nào.
Cả người cô được bao bọc trong một cái gì đó ấm áp mềm mịn.
Tuệ Nghiên mở miệng muốn kêu lên, âm thanh qua cuống họng lại phát thành tiếng "oe oe" của trẻ con.
Khoan đã, trẻ con là sao?!
"Ôi, tiểu công chúa dậy rồi này."
Có một giọng nữ vang lên, cô y tá trẻ bế cô lên.
Chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, mặc người này đưa đến tay người khác.
Gương mặt người đàn ông nghiêm nghị, có chút run run bế Tuệ Nghiên.
Trái tim nhỏ bé của cô như muốn ngừng đập.
Như thế nào lại là Dương Kha a?! Hắn là cha của nguyên chủ, nói vậy cô lại trọng sinh vào cơ thể nguyên chủ sao? Như thế này cũng quá xui xẻo rồi đi.
Tuệ Nghiên nhắm chặt mắt lại, lòng thầm niệm chú cho đây chỉ là một giấc mộng.
Cô không muốn lại lần nữa trải qua cái thảm cảnh này a!
Nếu như cô lần nữa sống lại, nói như vậy mẹ của nguyên chủ hẳn đã qua đời.
Có khi nào người đàn ông này sẽ đem cô quăng xuống đất luôn không?
"Mau lại đây xem, sao lại tái mét như thế này"
Giọng đàn ông trầm trầm xen lẫn lo lắng, cô lại được chuyển về vòng tay của cô y tá.
"Chắc là tiểu thư đói rồi.
Để tôi đưa tiểu thư đến chỗ phu nhân"
"Ừ"
Phu nhân? Phu nhân nào? Không lẽ định đưa cô xuống địa ngục với mẹ luôn hay sao?
"Oe...!oe...!" Nghĩ nghĩ, gương mặt nhỏ co rúm lại, khóc toáng lên.
Trẻ con mới sinh không có nước mắt, chỉ có tiếng khóc vang vọng cả sảnh bệnh viện.
"Còn nhỏ mà giọng đã có lực như vậy sao?" Dương Kha đi bên cạnh, hơi hơi cười.
Cửa phòng bệnh mở ra, bên trên có một người phụ nữ đang nằm.
Gương mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng không đến nỗi sắp chết.
Chỉ giống như sau khi vượt cạn mất sức mà thôi.
"Kha, con khóc sao?" Nghe tiếng khóc trẻ con, người phụ nữ tỉnh giấc.
Trên gương mặt hơi mệt mỏi ẩn hiện nét cười.
Người này đẹp quá, đẹp đến động lòng người.
Đây là mẹ của nguyên chủ, cũng là mẹ của cô sao?
"Chắc là con bé đói" Dương Kha chuyển cô từ trong tay y tá đến bên vợ mình.
" Nhìn xem, rất đáng yêu có phải không?"
"Ừ, rất đáng yêu.
Nhìn đôi mắt này xem, thật giống anh."
Thoáng cái đã được chuyển đến vòng tay ấm áp khiến cô an tâm, trước tầm mắt bỗng nhiều thêm một khối thịt mềm mại trắng nõn.
Tuệ Nghiên trầm mặc, nín khóc.
Nói thế nào thì cô cũng đã sống trên đời mấy chục năm rồi, bảo cô ngậm khối thịt này vào miệng rồi mút như một đứa trẻ...?
Khó quá rồi a!
"Sao vậy? Không phải đói rồi sao?"
"Oe...!" Khối thịt mềm được nhét vào miệng, Tuệ Nghiên khó khăn dùng lưỡi đẩy ra.
Nhưng cơ thể trẻ con cơ bản không có sức, hơn nữa cô cũng thực đói.
Thôi thì người này là mẹ của cô a, ngậm một tí cũng không sao.
Đây là vì nhu cầu của cơ thể!
Tuệ Nghiên vùi đầu nhỏ vào trong ngực người phụ nữ, mút mút cảm thụ dòng sữa chảy trong miệng, cũng không quá khó uống.
Trước tầm mắt hơi mờ mờ, rất nhanh mí mắt liền nặng xuống, ngủ thiếp đi.
"Ngủ rồi." Sở Y đỡ cô bé còn đỏ hỏn khỏi lòng mình, vui vẻ ngắm nhìn tiểu bảo bối trong lòng.
Đây là con gái của họ a! So với hai đứa con trai kia chắc chắn đáng yêu hơn, cô nhất định cưng chiều con bé thành người hạnh phúc nhất trên đời.
"Ừ." Dương Kha ở bên cạnh nhìn con gái nhỏ, khó nói nên cảm xúc trong lòng.
"Đưa điện thoại cho em, em muốn đăng ảnh con gái chúng ta lên."
"Không được, em vừa mới sinh, cứ từ từ không vội."
"Anh định đặt tên cho con là gì? Con bé đáng yêu thế này, nhất định phải có một cái tên thật hay."
Dương Kha mím môi, một lúc sau mới bật ra một cái tên:
"Dương Tuệ Nghiên."
...----------------...
Tuệ Nghiên chớp chớp mắt, trong đầu có vài suy nghĩ.
Theo đúng nguyên tác thì cô vừa sinh ra đã bị chán ghét, vì cái gì trông có vẻ không giống như vậy? Hơn nữa, vị phu nhân kia không phải khó sinh mà mất sao? Bây giờ trông cô ấy có vẻ vô cùng ổn, ánh mắt Dương Kha nhìn cô cũng không có vẻ nguy hiểm nữa.
"Anh hai, em gái chúng ta sao?" Có một giọng trẻ con kêu lên.
Bên cạnh chiếc nôi cô đang nằm có hai đôi mắt sáng ngời đang nhìn chằm chằm, nhìn đến Tuệ Nghiên cảm thấy khó chịu.
Cậu bé lớn hơn khẽ gật đầu, hơi chau mày nhìn cô bé trong nôi.
Tuệ Nghiên biết hai người này, chính là anh trai của cô, Dương Lâm cùng Dương Khanh.
Dương Lâm hơn cô bảy tuổi, trong khi Dương Khanh hơn cô bốn tuổi.
"Oa, em ấy dậy rồi này" Dương Khanh vươn tay, chạm nhẹ vào cái má mềm mềm, thích thú muốn véo một cái.
Chát!
Âm thanh thanh thúy vang lên, Dương Lâm nhíu mày vỗ mạnh vào tay em trai một cái.
"Đừng làm em ấy đau"
Ồ ồ! Ra dáng một người anh rồi đấy.
"Hai đứa làm cái gì?" Dương Kha tiến vào, xách hai tiểu tử sang một bên, lại nhu hòa nhìn con gái trong nôi.
"Dậy rồi sao? Ba đưa con đi tìm mẹ."
A, nói vậy là do phu nhân không khó sinh mà qua đời, nên thái độ của họ đối với cô cũng khác? Cốt truyện có trục trặc gì hay sao a?.