Kế hoạch để Nghiên Nghiên xuất hiện rộng rãi được tiến hành từ từ.
Hôm ấy lúc Dương tổng và Sở Y dắt tay công chúa nhỏ ra về, hình ảnh ba người hòa hợp được netizen chụp lại, nhanh chóng thu hút lượng lớn sự chú ý từ cư dân mạng.
Trong ảnh, hai người như tiên đồng ngọc nữ, khí chất khiến người ta phải ngước nhìn đang cùng nhau dắt tay công chúa nhỏ.
Cô bé nở nụ cười tươi tắn với hai người, nhảy chân sáo đi ra ngoài.
Bức ảnh vừa đăng đã làm cho các diễn đàn và fanpage bùng nổ.
“Dương tổng cười kìa, ôi tim tôi!”
>> “Ảnh hậu cũng đang cười\, hai người đúng là rất đẹp đôi.”
“Nhìn xem gia đình người ta có bao nhiêu hòa hợp.
Thật ngưỡng mộ quá đi!”
>> “Nào có giống như người nào đó nói\, cái gì mà tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người ta chứ.
Đây rõ ràng là thực lòng yêu thương.”
>> “Ôi dào\, không biết ai mới là trà xanh đâu.”
>> “Trà xanh này tôi xin phép CHÊ nhé\, nuốt không trôi nổi.”
“Nào, chúng ta hãy chú ý vào trung tâm bức ảnh.
Cô bé kia không phải là con gái nhỏ của Sở ảnh hậu sao? Có bao nhiêu nét đẹp của ba mẹ đều di truyền hết cả.
Lớn lên chắc chắn là một đại mĩ nhân!”
>> “Con của thần tiên thì sao có thể giống người phàm chứ\, haha.”
“Không biết Dương tổng đã bắt đầu nhận con rể chưa? Tôi muốn một vé.”
>> “Nằm mơ sao?”
>> “Tỉnh đi người anh em\, Dương thị là chỗ chúng ta có thể ngó tới sao?”
>> “Cô bé chỉ mới năm tuổi thôi! Đúng là suy nghĩ biến thái.”
“Minh tinh tương lai đây rồi!”
“Xinh như vậy, sao này không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc.”
>> “Quan trọng là ở chỗ Dương tổng có để con gái làm minh tinh hay không.”
Về phía lớp học, cả hai đứa bắt nạt đều không thấy đâu nữa.
Cô không biết pa pa đã xử lí hai gia đình đó như thế nào, chỉ biết từ sau vụ đó mọi người đều nhìn cô với một ánh mắt lạ lẫm.
Có không ít đứa trẻ gượng gạo đến bắt chuyện với cô, nhìn sơ đã biết là do ba mẹ kêu tới.
Cô chỉ trả lời chúng vài câu, rồi như một người chị lớn bảo chúng đi nơi khác.
“Tuệ… Nghiên…”
“Ừ?” Lại đứa nào đây? Trong lòng cô thầm thở dài.
Khi quay lại bắt gặp ánh mắt ngại ngùng của nam phụ thì có chút ngạc nhiên.
Không phải từ hôm qua cậu ta đã tránh mặt cô sao? Không lẽ Phương gia cũng muốn dùng nước cờ này?
“Chuyện… Chuyện hôm trước… Tôi… Tôi… cảm ơn cậu.”
“À, không có gì.
Chuyện nên làm mà thôi.” Lời nói ra vẻ nghĩa hiệp như thế, nhưng trong lòng cô vẫn thầm oán.
Cái tát của thằng mập hôm đó thật sự rất đau, chưa kể còn làm pa pa nổi giận.
Tuy được cái lợi là bây giờ cô có thể ra ngoài thường xuyên hơn, nhưng vệ sĩ lúc nào cũng ở ngay bên cạnh.
“Tôi… Tôi có thể… hỏi cậu một chuyện… không?”
Tuệ Nghiên chau mày, trực tiếp buông bút màu trong tay xuống.
“Nói năng rành mạch vào, tôi không có ăn thịt cậu.”
“A… tôi biết rồi…” Lần này lại đổi sang giọng lí nhí như muỗi kêu.
“Cậu là con trai mà, thẳng thắn mạnh mẽ một chút.” Không phải tương lai cậu rất men sao? Là kiểu con trai ấm áp dịu dàng nhưng nội tâm mạnh mẽ ý, không phải yếu đuối thế này đâu!
“Được.” Phương Chấn Kiệt đột nhiên nói lớn, dọa cô giật mình, sau đó cậu ta lại hơi nhỏ giọng hỏi.
“Vì sao… vì sao hôm trước… lại giúp tôi? Chúng ta không quen biết.”
Chấn Kiệt đi học từ năm ba tuổi, suốt hai năm qua đã quen chịu cảnh bị bắt nạt mà không dám lên tiếng.
Nào ngờ người đầu tiên dám đứng ra bảo vệ cậu ta lại là một cô bé có vóc người nhỏ xíu.
Chỉ là, cô bé này trông dáng người nhỏ nhắn, kỳ thật gia thế phía sau lại khủng bố dọa người.
Tất cả dũng khí của cậu ta đều dồn hết vào một chữ ‘Được’ rồi sao? Tuệ Nghiên thầm chán nản.
Có khi nào vì thế nên cậu ta chỉ là nam phụ thôi không? Bởi vì nữ chính sẽ chọn người mạnh mẽ dứt khoát, như Hứa tổng chẳng hạn.
“Tiện tay.” Đúng thật là tiện tay.
Cho dù ngày hôm đó người bị đánh không phải cậu ta, cô vẫn sẽ đứng ra giúp.
Giúp nam phụ cũng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
“Cậu… cậu vì sao lại biết tên tôi?”
“Bảng tên của cậu.” Cô sẽ không nói rằng bởi vì tương lai cậu là kẻ thù của tôi đâu.
“Cậu cũng biết đọc rồi sao?”
Cũng? Vậy là Phương Chấn Kiệt đã biết đọc rồi?
Nghĩ cũng phải, Chấn Kiệt tuy không trọng sinh, nhưng chịu sự giáo dục rất hà khắc từ phía gia đình.
Cậu ta biết đọc sớm cũng không có gì là lạ.
“Ừ.”
“Tôi…tôi có thể làm bạn với cậu không?”
Sao câu trước và câu sau lại không chút liên quan như vậy? Cho nên làm bạn là mục tiêu từ đầu của cậu ta đúng không?
“Nếu ba mẹ cậu muốn cậu kết bạn với tôi thì đừng…” Cô không cần bạn bè như thế.
“Không phải!” Cô lần nữa bị dọa.
Cái thằng nhóc này, có tự điều chỉnh được âm lượng của bản thân không thế? “Tôi chỉ… chỉ là muốn làm bạn với cậu.
Nhìn cậu… rất cô đơn…”
“Thương hại tôi sao?” Quên mất, không biết đứa trẻ này có hiểu được từ thương hại hay không.
“Không… không phải.
Tôi cũng… cũng không có bạn… nên…nên…”
À, là nghĩ hai người giống nhau nên muốn kết bạn? Nhưng cô không giống cậu ta nha.
Cô là lười kết bạn chứ không phải bị cô lập.
Nhưng trông cậu ta cũng thật đáng thương.
Đoán chừng nếu cô từ chối thì cậu ta sẽ đau lòng lắm.
Dù sao người này tương lai cũng là sát tinh, hay là đối xử với cậu ta giống với Phiến Luân, giảm được một mớ phiền phức.
Có một người bạn cũng không tệ, còn là kẻ thông minh biết điều.
“Được.
Tôi tên Dương Tuệ Nghiên, rất vui được làm bạn với cậu.” Tay nhỏ chìa ra, học theo lúc Dương Kha chào đối tác.
“Tôi… tôi là Phương Chấn Kiệt, rất vui được làm bạn với cậu.” Chấn Kiệt vội nắm lấy tay nhỏ, vui đến nổi suýt khóc.
Ây da, sao trong tiểu thuyết lại miêu tả cậu ta là một kẻ mưu mô nguy hiểm ẩn sau lớp mặt nạ ôn nhu chứ? Rõ ràng là cực kì nhút nhát vô hại.
Chỉ là Tuệ Nghiên không biết, khi cô vừa quay đi thì khóe môi Chấn Kiệt cong lên, tạo thành nụ cười ma mị.
A~ Bảo bối cắn câu rồi!.