Yêu Em Trừng Phạt Em



Một câu nói lạnh lùng đáng sợ, giống như khói thuốc súng mang ý nghĩa nguy hiểm, lan tỏa và bao trùm lấy Đường Ly.

Hàm răng trắng của cô gái cắn chặt môi dưới, đôi môi đã tái nhợt, một sợi tóc phủ trên đó, nhìn có vẻ quật cường mà vỡ nát.

Mái tóc cô mềm mại, những thanh dọc của chiếc lồng sắt lại được hàn chết thô cứng, bóng tối bao trùm lấy cô khiến Đường Ly trốn không thoát tránh không xong.

Khi pháo hoa kết thúc, cá bơi trong ao đã sớm sợ hãi chết gần hết.

Nhưng sao người đàn ông có thể quan tâm đến chứ? Anh là người cầm quyền cao chức trọng, gió tanh mưa máu cũng chỉ là tiện tay gây ra.

Cô cũng là một tù nhân trong ao của anh.

Thời gian hai ngày mà như đã qua mấy đời.

Ngày hôm trước gặp mặt, cô vẫn người vợ chưa cưới yêu dấu của anh, sóng vai đứng bên cạnh anh, thản nhiên tạm biệt anh.

Cô vẫn luôn bận rộn với đám cưới, cô giống như một con mèo làm nũng với anh, hỏi xem anh nên mặc gì trong đám cưới.

Với địa vị đặc biệt của Tần Du, đồng phục quân phục vốn là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng cô lại cảm thấy bộ Âu phục được thiết kế riêng vẫn tốt hơn.

Vì thế Đường Ly muốn đến thành phố Ý tìm thợ may để may cho anh một bộ.

"Ừm, như thế này, trông rất đẹp." Cô khoa tay múa chân với anh, chỉ vào kiểu cách của bộ Âu phục.

Những ngón tay mảnh khảnh hơi mát lạnh, giống như những một loại băng hiếm có.

Một người đẹp hiếm thấy, ngày thường cô giống như tiên nữ xuất trần.

Thỉnh thoảng Đường Ly lại biểu hiện sự tốt đẹp của mình ra, khiến người ta không thể không buông lỏng trái tim.

Tuy nhiên, xét cho cùng sự ấm áp và mềm mại này là một cạm bẫy mà cô tạo ra.

Hóa ra, người vợ chưa cưới của anh lại là một con nhím nhỏ, một con mèo nhỏ không nghe lời, trốn tránh anh bí mật mài móng vuốt và tuốt gai nhọn.

Vật nhỏ thật sự muốn tạo phản.

Trong cơn tức giận của anh, đôi bàn tay ngọc đẹp đẽ mỏng manh kia đã bị bắt lại và nhốt trong sự lạnh lẽo kinh hoàng của chiếc lồng sắt thẳng đứng.

Chờ anh xử tội cô.

Vậy mà cô còn không chịu thừa nhận.

“Em không biết thư gì cả.” Đường Ly rũ mắt xuống, khớp ngón tay căng thẳng trắng bệch.

"Không biết?" Người đàn ông đi ủng quân đội bước qua bên ngoài lồng giam, giọng nói của anh khiến người ta rùng mình: “Vậy em chạy trốn cái gì?”

Bị giam cầm trong lồng sắt vốn là thủ đoạn vô cùng nhục nhã, làm cô tủi thân cúi đầu vùi vào bụi bặm.

Cô giống như một con thú cưng có thể bị anh đùa giỡn bất cứ lúc nào, không hề có một chút cảm giác an toàn gì.

Khí chất nghiêm khắc của sĩ quan lại là một gông cùm khác, đè bẹp cô đến ngạt thở.

Như thể tự tôn, nhân cách đều giống như tấm vải đen che chắn kia, bị người đàn ông nghiền nát ở dưới ủng quân đội.

Cô không còn là vợ anh nữa mà chỉ là con mồi để anh đùa giỡn.

Đường Ly cảm thấy áp lực dồn nén trên đỉnh đầu, giọng nói cô cũng run run: "Em chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút...”

Nói xong cô lập tức cúi đầu, ý định né tránh quá rõ ràng.

“Không muốn nhìn thấy tôi?” Giọng nói trầm thấp của anh len lỏi vào từng kẽ hở trong trái tim cô, sau đó trói chặt nhịp tim của cô: “Hay phải nói là ở bên cạnh tôi quan sát lâu như vậy, đã thu thập đủ chứng cứ rồi.

Không cần đôi mắt xinh đẹp như này nữa?”

Câu nói hung ác gần như hoàn toàn bóp nghẹt nhịp tim của Đường Ly.

Hàng mi cong cong của người đẹp đột nhiên đông cứng lại không chớp nữa, như thể nó đã bị nước xoáy nuốt chửng, rốt cuộc suy đoán cũng được được xác nhận.

Từng câu từng chữ trên thư tố cáo chỉ ra và xác nhận việc Tần Du sử dụng cực hình và các thủ đoạn thẩm vấn tàn nhẫn.

Móc mắt…

Anh thực sự thích giết chóc như mạng sống.

“Sao nào, khi em lấy trộm cuộn giấy tra tấn trong phòng làm việc của tôi đọc lại không thấy cái đó à?” Người đàn ông chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm vào cô: "Đường Ly, lá gan của em rất lớn nhỉ?”

Tên của cô được anh đọc ra như thể cô đã chết một lần.

“Tôi viết bức thư đó thì đã sao…” Hai mắt cô ươn ướt vì bị anh đe dọa tạo áp lực: “Anh thật tàn nhẫn, không có chút nhân tính nào, anh không xứng ngồi ở vị trí này!”

Cô là một người đẹp được nuôi dưỡng nhã nhặn, ngay cả phản kháng anh cũng phải nói lý lẽ đạo đức.

Nhưng người đàn ông không có lý lẽ gì cả.

“Em nói đúng.” Tần Du quan sát thân thể tuyết trắng co ro của cô, ánh mắt anh vừa hung ác vừa giễu cợt: “Vậy hẳn em cũng biết tôi đối xử với những kẻ phản bội có tâm cơ như thế nào.”

Hương vị của cô rất ngon, quan trọng là nên nếm thử từ đâu trước mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui