Cảnh Nghi nhìn hắn khó hiểu, bác Lam chứ ai đâu mà phải cáu.
- Tại thấy anh bận nhiều việc nên việc này không muốn phiền anh nữa.
- Nhưng đây là việc tôi muốn làm.
- Hả?????
Cảnh Nghi trợn mắt nhìn như không tin một người như hắn ta lại phun ra được câu ấy.
Có lẽ Trạch Dương bị biểu cảm ngu ngốc của Cảnh Nghi làm cho hồi tỉnh nên giải thích.
- Tôi chỉ muốn kiểm tra xem thuốc có hiệu quả không thôi, nếu không đỡ còn đổi thuốc khác.
- Vậy thì anh không cần phải lo, có hiệu quả.
Cô không còn can đảm đối diện với ánh mắt của hắn nên leo tót lên giường chui vào chăn nhắm mắt.
Sau lưng bỗng thấy lạnh nên kéo chăn vùi mặt vào trong nhưng tò mò nên hé mắt, nghiêng đầu sang, thấy gương mặt hắn phóng đại trước mặt.
Vừa muốn hét lên đã bị hắn cúi xuống hôn, muốn mở miệng cũng khó khăn nên đành để hắn hôn một lúc, tay chân hắn bắt đầu không yên phận thì cô thều thào.
- Tôi vẫn đau lắm hơn nữa trên người có thuốc đấy
- Ai nói muốn làm gì em?
Trạch Dương tức giận nhưng cũng kiềm chế không đè lên cô mà chỉ hôn thôi, bàn tay có sờ soạng linh tinh một lúc rồi ôm cô ngủ.
Vì các vết thương trên người chưa lành nên cô không đến viện thăm mẹ, còn Cảnh Anh thì cô cũng gọi điện cho chị hỏi thăm hàng ngày.
Đi học, cô luôn mặc quần áo kín để không ai nhìn thấy vết trên người cô.
Nhã Thi vẫn tiếp tục nghỉ học không lí do.
Cô ta biến mất như chưa từng tồn tại.
Cảnh Nghi chợt rùng mình, chẳng lẽ Trạch Dương giết luôn cô ta rồi?
Sau gần nửa tháng, các vết thương trên người về cơ bản đã khỏi, chỉ còn các vết lớn hơi thâm một chút, cô dậy sớm ăn sáng, thay quần áo đi mua đồ để đi thăm mẹ và chị.
Vào viện, sắc mặt mẹ đã hồng hào hơn, y tá nói mẹ đã có thể ăn được cháo loãng nên cô rất vui.
Mặc dù mẹ vẫn không nói chuyện được, chỉ là những cái chớp mắt nhưng cô vẫn không ngừng nói.
Kể cho mẹ nghe mình sắp tốt nghiệp rồi.
Chẳng biết mẹ có hiểu không nhưng trong mắt lại lấp lánh niềm vui.
Sau khi mẹ ngủ, cô định về thì thấy người phụ nữ hôm Tết ngồi trầm ngâm nhìn xung quanh nên cô lại gần.
- Chào bác gái, bác còn nhận ra cháu không?
Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt giãn ra.
- Chào...cháu
Lời bà nói vẫn khó nhọc, nặng nề từng chữ.
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn ngồi lắng nghe và nói chuyện cùng bà.
Nữ y tá mang nước đến, cô còn giúp bà đút từng thìa vào miệng.
Bà tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, toàn thân vẫn bị liệt.
Do phải xạ trị cả ung thư nên cơ thể không chịu được việc tập luyện.
Nhưng y tá nói bà ấy tỉnh dậy đã là một kì tích rồi.
Ngồi chơi với bà gần 30 phút, Cảnh Nghi đứng dậy xin phép rời đi vì còn qua chỗ Cảnh Anh.
- Lần sau đến cháu sẽ lại nói chuyện với bác nhé!
- Cảm...ơn.
Bà nở nụ cười hiền hậu, muốn giơ tay chào tiễn cô mà không nhấc lên được.
Cảnh Nghi đến viện thấy chị đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài thì bước lại gần, ôm lấy cổ chị.
- Chị, thời tiết lạnh lắm, sao chị không đóng cửa lại đi?
Cảnh Anh quay sang, nhìn Cảnh Nghi mỉm cười.
So với nửa tháng trước thì hôm nay em gái cô đã vô cùng xinh đẹp, thần sắc tốt lên và có mập lên nữa.
- Em sao rồi? Các vết thương đã khỏi chưa?
Cảnh Nghi lại gần bám lên vai Cảnh Anh.
- Em khỏe rồi.
Chị à, cuối tuần em với chị Khả Như qua đón chị đi mua sắm cho khuây khỏa nhé!
Cảnh Anh thờ ơ, giọng nói có pha buồn bực.
- Chị chỉ ở quanh bệnh viện thì mua sắm làm gì cho phí tiền.
Cảnh Nghi giật mình, ngồi xuống nắm tay chị.
- Chị, chị yên tâm đi, sẽ có ngày chị đi lại được.
Hơn nữa, Tết sắp đến rồi, lúc ấy em sẽ đón chị đến viện ăn Tết cùng mẹ mà.
Em sẽ cố gắng dành thời gian đến đưa chị ra ngoài nữa.
Cảnh Anh thấy mắt Cảnh Nghi ngấn nước thì che giấu muộn phiền trong lòng.
- Được rồi.
Em đưa chị xuống khuôn viên đi dạo một lát nhé!
Lúc này, khuôn mặt Cảnh Nghi mới giãn ra nhẹ nhõm hơn.
Cảnh Nghi không biết chị mình khó chịu mà vô tư nói cười.
Cô nợ Cảnh Anh và mẹ nên chỉ muốn làm những gì tốt nhất cho chị và mẹ.
Cô sẽ thay bố chăm sóc hai người thật tốt.
Đưa chị ngồi xuống xe, Cảnh Nghi đẩy chị ra ngoài.
- Mun, bạn trai em có đối tốt với em không?
- Dạ...!cũng tốt.
Cảnh Nghi thấy nhói trong lòng như kim đâm, không muốn chị lo lắng nên mới nói vậy, với cô thì Trạch Dương không phải bạn trai.
Giữa họ là mối quan hệ gì thì chính cô còn không muốn nhắc đến.
- Mun
- Dạ, chị sao vậy?
Cảnh Anh mang dáng vẻ buồn chán, lời nói đầy bi thương.
- Mun à, chị ở đây buồn chán lắm.
Chị nhớ nhà, muốn được về sống như trước kia.
Em có thể đưa chị về được không? Ở cùng em chị sẽ vẫn chăm chỉ luyện tập.
Nhìn chị buồn thì cô cũng thấy đau lòng.
Nhưng bây giờ, cô đang sống cùng Trạch Dương, làm sao đưa chị về đó được.
Anh ta sẽ không chấp nhận, hơn nữa cô cũng không muốn chị chứng kiến cách cô trả nợ cho Trạch Dương.
Cô sẽ phải đối mặt với nó thế nào đây? Khó khăn lắm, cô mới lên tiếng.
- Chị, em biết chị phải chịu khổ rồi, chị cố gắng chút nữa được không? Không phải dễ dàng để vào đây điều trị được.
Chị cố một thời gian nữa, chân chị đi được không phải sẽ rất tốt sao? Hơn nữa anh ta đã giúp chúng ta đến như này thì mình cần phải tận dụng.
Em không muốn cả đời chị phải chịu đựng nỗi đau về thể xác này.
Em muốn chị sẽ đi lại được, sẽ trở thành cô gái xinh đẹp để có cuộc sống hạnh phúc.
Cô ta là người khuyên Cảnh Nghi bán thân cho Trạch Dương nhưng bây giờ, Cảnh Nghi đã làm theo rồi thì lại thấy khó chịu.
- Được rồi, nhất định chị sẽ đi lại được.
Cảnh Nghi không nhận ra sự khác lạ của chị gái.
Sợ chị buồn nên cô nắm lấy tay chị.
- Để Tết Âm lịch em sẽ nói chuyện với anh ấy đón chị về ăn tết được không? Chắc ở một tuần thì được đấy ạ.
- Thật tốt.
Lời nói của Cảnh Anh reo vui.
Cảnh Nghi cũng thấy vui theo, nhưng...liệu anh ta có đồng ý.
Nếu không đồng ý thì cô sẽ xin về nhà.
Hai chị em cô sẽ đón Tết ở nhà và ở viện với mẹ.
Cảnh Nghi đưa chị về phòng, vội vã lên xe buýt tới trường.
Dù tiền Trạch Dương cho thoải mái, cô không cần phải đi xe buýt nữa nhưng cô không muốn dùng nó quá nhiều.
Càng nợ nhiều, cô càng khó thoát khỏi anh ta.
Tan học, Trạch Dương nhắn cho cô anh sẽ về muộn nên cô gọi cho bác Lam cả hai sẽ không về ăn tối.
Lang thang trên phố, cô vào các quán vỉa hè ăn đồ ăn vặt, chỉ một lát đã thấy no nhưng lại vô cùng vui vẻ.
Lâu rồi không có thời gian lượn lờ như này.
Cô vào một quán cafe ven hồ, buổi tối, xung quanh hồ tấp nập người đi lại.
Đây là nơi cô và Khánh Phi trước kia hay ngồi mỗi cuối tuần.
Nghĩ lại thời gian ấy thật vui vẻ biết bao.
Bây giờ mọi thứ đều thay đổi chóng mặt, cô không còn là con bé ngây thơ, trong trắng ấy nữa.
Gánh nặng cuộc sống đã khiến mọi suy nghĩ trong cô thay đổi, đặc biệt là từ lúc gặp Trạch Dương thì cô hiểu "Thứ gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền."1
- Nghi
Cô ngẩng mặt lên, nhìn người trước mặt, ánh mắt xúc động nhìn anh.
Khánh Phi kéo ghế đối diện ngồi xuống, gọi cho mình cốc cafe.
Quay sang nhìn ngắm Cảnh Nghi không chớp mắt.
- Từ hôm gặp lại, anh đã tìm em mà không gặp.
Có đến trường mấy lần cũng không thấy em.
Mà nhà em chuyển đi đâu rồi mà anh đến cũng không thấy.
- Dạ, anh tìm em có chuyện gì ạ?
Ánh mắt người đàn ông tối lại, hằn lên sự thống khổ.
- Sao em lại như vậy Nghi? Em hứa sẽ đợi anh về cơ mà.
- Thời gian anh đi vắng có quá nhiều sự thay đổi.
Em không còn là em ngày xưa nữa.
Khánh Phi nắm lấy tay Cảnh Nghi.
- Không đúng, em vẫn là em.
Anh ta ép buộc em phải không? Chỉ cần em đồng ý quay về bên anh thì anh sẽ bỏ qua hết cả.
Anh không quan tâm em đã là của ai, anh chỉ cần em thôi.
Cảnh Anh gỡ tay mình ra, lắc đầu.
- Không ai ép em cả, em tình nguyện ở bên anh ấy.
Em thật sự không còn xứng đáng với anh nữa nên hãy quên em đi được không? Bạn gái hôm trước của anh rất xinh, hợp với anh đấy.
Nói ra những lời này, trong lòng cô cũng nhói lên.
Anh là mối tình đầu của cô, người nằm trong tim cô bao nhiêu năm nay.
Những lúc khó khăn, cô lấy anh làm điểm tựa, làm động lực nhưng bây giờ, cô lấy tư cách gì để đòi bên người đàn ông này chứ?
Khánh Phi không nhân nhượng, sau khi tìm hiểu anh biết rõ là Cảnh Nghi không yêu Trạch Dương.
Hắn ta ép cô nên bằng mọi giá anh sẽ kéo cô về bên mình.
- Nghi, nghe anh nói.
Em không phải sợ hắn, bây giờ anh về rồi.
Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không cho hắn dẫm đạp em nữa.
Cảnh Nghi thấy đầu mình cứ ù đi như ong vò vẽ.
Nếu anh về nước mà tìm cô ngay thì mọi chuyện đã khác.
Cô đã chứng kiến những việc Trạch Dương làm, liệu Khánh Phi có đấu được với anh ta.
Cô không thể đẩy người mình yêu vào chỗ chết được.
Cảnh Nghi đứng bật dậy, giật tay mình khỏi tay Khánh Phi.
Lao ra khỏi quán với khuôn mặt đẫm nước.
Chẳng mấy chốc, cô đã bị Khánh Phi kéo giật lại ôm vào lòng, anh dịu dàng, ấm áp, dỗ dành cô như một đứa trẻ.
- Nghi, đừng khóc.
Chỉ cần em buông tay hắn, anh sẽ không để ý đến mọi chuyện đã qua.
Hãy cho anh cơ hội để trở về bên em được không?
Cảnh Nghi lắc đầu, đẩy mạnh người đàn ông khỏi người mình.
- Đừng nói nữa, em không thể? Chúng ta không có cơ hội nào cả...!không có.
Cảnh Nghi sợ Trạch Dương sẽ thấy nên vội vàng chạy sang đường để thoát khỏi Khánh Phi mà không nhìn, một chiếc xe lao tới.
Ánh sáng chói muốn chọc mù cả mắt, nhất thời chân cô không động đậy được.
Tiếng phanh chói tai vang lên.
Khánh Phi đứng bất động hét lên.
- Nghi...!em điên rồi.
➡️ Lời tác giả: Mn theo dõi đọc thì like cho tui có động lực đăng đẩy truyện lên top cho mn biết đến vứi.
Cứ ngày nào like cao sẽ bão chap k mỗi ngày 1.2c nhé!.