Yêu Em Từ Bao Giờ


Sau bữa tối, họ ngồi nói chuyện uống trà.

Đậu Đậu ngủ gật, ngồi im trong lòng Khang Nam mà không chịu về phòng ngủ.
Không thí được con về phòng, Âu Lan nhìn con chép miệng lắc đầu.
- Bé mà đã hám trai đẹp rồi, giống ba quá đi!
Trạch Dương bật cười thành tiếng.

Hải Phong lừ mắt.
- Ngậm miệng của cậu lại đi.
Cảnh Nghi ngồi cạnh ung dung uống trà.

Khi những người đàn ông lạnh lẽo này ở cạnh nhau thì họ lại vô cùng tự nhiên, thân thiện.

Họ vô tư trêu đùa nhau mà cô rất ít khi thấy điều đó ở Trạch Dương.
Khang Nam trông như một ông bố bận rộn con nhỏ, gợi chuyện với Cảnh Nghi.
- Em đã đồng ý lấy thằng này rồi đấy hả?
Cảnh Nghi bị Trạch Dương nắm tay dưới bàn bóp nhẹ, cô hiểu ý nên khẽ gật đầu.
- Vâng ạ.
Âu Lan reo lên.
- Vậy tốt quá! Chúc mừng hai người nhé!
- Em cảm ơn chị.
Khóe miệng Trạch Dương không hẹn mà kéo lên ánh cười mãn nguyện.

Anh trưng ra khuôn mặt đắc thắng nhìn Khang Nam trêu ngươi.
Khang Nam giơ chân lên đá vào chân hắn.
- Vứt bộ mặt của cậu đi, đừng có mà vênh cái mặt thớt ấy với tôi.
- Vậy thì cậu cũng cưới đi, có mỗi bà chị già mà mãi không gài được.

Cậu xứng đáng chơi với Đậu Đậu mà ế đến già.
Khang Nam đen mặt, mắt long sòng sọc nhìn Trạch Dương muốn đánh.

Hải Phong khoác vai vợ cảm thông.
- Cậu định lái máy bay thật hả Khang Nam?
- Liên quan đến cậu chắc.
Âu Lan tò mò.
- Ai lọt vào mắt bác sĩ của chúng ta vậy anh?
- Một tổng tài ác ma hơn cậu ta 2 tuổi nhưng người ta có thèm đoái hoài đâu.
Trạch Dương tiện tay kéo Cảnh Nghi ngồi trong vòng tay mình, cằm tựa lên cổ cô như khiêu khích Khang Nam.
- Người như Khương Diệp thì cậu cứ úp sọt đi, lấy về làm cho yêu sau.
- Tôi lại đê tiện như cậu sao?
Cảnh Nghi và Âu Lan nghe họ nói chuyện chỉ biết ngồi cười.

Ba người đàn ông này tính khí vô cùng giống nhau, nóng lạnh thất thường, khi thì tà mị bất kham, khi thì trầm mặc không nói, khi thì cuồng ngạo nóng nảy không kềm chế được, khi thì lạnh lùng như băng đá.

Nhưng luôn hết mình vì bạn bè.
Âu Lan quay sang hỏi chồng.
- Sao em nghe tên chị ấy quen thế nhỉ?
- Cô ấy lên báo doanh nhân suốt ngày, nhà đầu tư cho phim mới của Tô Mộc mà còn là fan cứng của em đấy.
Âu Lan phấn khích như nhận được phim mới.
- Có phải chị ấy là tổng giám đốc tập đoàn Lã Di? Vậy thì em biết mặt chị ấy rồi.
Khang Nam hồ hởi.
- Hôm nào em mời fan của em về ăn cơm đi.
- Anh sẽ trả công em thế nào mới được.

Chị ấy không phải dễ mời đâu.

Sao anh Nam tia hay thế? Một tuyệt sắc mĩ nhân lại còn thành đạt nữa.
Trạch Dương lại đá vào.
- Mỹ nhân mà ế còn kênh kiệu.

Gu của cậu ta đúng là mặn chát, tôi không hiểu nổi.
- Cậu ngậm miệng ngay lại cho tôi, có tin tôi cắt lưỡi cậu đi không hả?
Cảnh Nghi vỗ vỗ tay Trạch Dương.
- Anh đừng trêu anh ấy nữa.

Còn anh thì toàn người vừa đủ tuổi vị thành niên, trâu già toàn thích gặm cỏ non.
- Ai bảo, em quá tuổi ấy lâu rồi còn gì? Vừa đủ chín mới ngon.
Hắn nói xong khẽ chạm nhẹ nụ hôn lên cổ cô khiêu khích.

Khang Nam nhìn hành động này khẽ rùng mình.
- Giải tán, về nhà mà âu yếm, đừng có ở đây ân ân ái ái khiêu khích người khác.
Anh đứng dậy ôm Đậu Đậu về phòng bỏ lại những tiếng cười ám muội của bốn người phía sau.

Cảnh Nghi đỏ mặt, đẩy đầu Trạch Dương ra.
- Trước mặt bạn bè mà anh làm trò gì vậy?
- Trước mặt em có người cũng không kém chúng ta đâu, chẳng qua Khang Nam đang khó ở trong lòng vì bị người ta cự tuyệt mới vậy thôi.
- Anh không thông cảm cho bạn còn cứ trêu anh ấy vậy?
- Nó mà chịu nghe lời anh thì sao khổ vậy? Cái gì không là của mình thì cố mà giật lấy làm của mình chờ ai mang cho.
Cảnh Nghi im bặt nghe câu hắn vừa nói.

Hắn đúng chuẩn là người như vậy.

Cái gì hắn muốn nếu không dễ dàng nhón lấy thì hắn sẽ cướp đoạt nó một cách trắng trợn.

Cô cũng là một sản phẩm như vậy chỉ khác là cô lỡ yêu hắn mất rồi.

Nhớ lời chị Âu Lan, cô sẽ sống với hiện tại để không quá đau lòng với những gì đang diễn ra trong quá khứ nữa.
Trạch Dương đưa Cảnh Nghi đi dạo một vòng ven hồ.

Anh biết hôm nay Cảnh Anh đến nên không muốn về sớm xem cô ta dở trò.

Nếu không vì Cảnh Nghi thì anh sớm vạch trần những trò ném đá giấu tay của ả ta rồi.
Đỡ Cảnh Nghi ngồi xuống ghế, Trạch Dương dặn cô ngồi đợi mình đi mua nước.

Điện thoại của Tống Vinh gọi đến nên anh lập tức nghe máy.
- Anh, Nhất Phẩm xuất hiện rồi.
- Điều tra xem hắn có sang không?
- Vâng, anh cẩn thận một chút.
- Đây là địa bàn của chúng ta, nếu hắn dám sang thì sao tôi phải sợ.

Tìm chỗ ở của bọn chúng đi, tôi sẽ giải quyết hắn.
Tắt điện thoại, Trạch Dương lại gần ngồi xuống cạnh Cảnh Nghi.
- Lần ở Maldives, người đàn ông nhờ em vẽ có hỏi gì không?
- Không ạ, anh ta chỉ nhờ vẽ rồi xin làm quen nhưng em từ chối.
- Hắn ta muốn làm quen với em?
- Vâng ạ, có chuyện gì sao?
Trạch Dương không muốn Cảnh Nghi lo lắng nên chỉ cười trừ.
- Tốt hơn em đừng lại gần đàn ông kẻo tôi tiễn họ đi gặp Diêm Vương hết đấy.
- Anh đúng là máu lạnh.
Cảnh Nghi uống nước anh đưa, nhắm mắt cảm nhận hơi thở của mùa thu đang tràn về.
- Mai chúng ta đến viện, anh sẽ xin phép mẹ em việc chúng ta kết hôn.
Cảnh Nghi cảm giác mình như bước hẫng giữa không trung.
- Anh nhất định muốn kết hôn?
- Em nghĩ anh nói đùa sao? Em cũng đã đồng ý rồi đấy.
- Đợi em sáng mắt thì hãy kết hôn được chứ?
- Em sợ mình là gánh nặng?
- Dù sao thì...
- Bỏ đi, tháng sau chúng ta sẽ tổ chức đám cưới.

Em nhìn thấy hay không chẳng sao cả, anh nhìn thấy em là được còn em không cần nhìn những người khác làm gì, đặc biệt là những người đàn ông khác.
- Anh chẳng giống anh của trước kia nữa.
- Không phải vì em sao?
Cảnh Nghi nhoẻn miệng cười, anh ta thay đổi nhiều mà cô cũng nhận ra nhưng liệu cô có đủ quan trọng để anh ta sẽ vì cô mà thay đổi như chị Lan đã nói.
- Chúng ta sẽ kết hôn nhưng chỉ cần anh có người phụ nữ khác thì chúng ta sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân này nhé!
- Chưa cưới mà em đã lại dọa chia tay, em có phải là người bình thường không vậy? Em coi anh là cái gì?
- Khi nhìn thấy vợ chồng chị Âu Lan, em rất ngưỡng mộ họ.

Em cũng mong mình có một cuộc hôn nhân hạnh phúc như vậy nhưng liệu có thể? Điều này phải hỏi ở anh rồi, anh là người hiểu mình hơn ai hết phải không? Em chỉ là không muốn mình lại rơi vào hố sâu, lại chơi vơi trong vụn vỡ mà thôi.
Trạch Dương chợt thấy trong lòng nhói lên một cái như bị châm đúng vào chỗ đau.

Người mà anh hao tâm khổ tứ nhất, người để anh thấy mình là kẻ thua cuộc lại không hề có niềm tin bên anh.
Thật ra hắn cũng không có niềm tin vào mình rằng sẽ ở bên cô suốt quãng đời còn lại.

Hắn chẳng biết có ngày mình sẽ chán cuộc hôn nhân này hay không? Nhưng lúc này, hắn có thể khẳng định, hắn yêu cô và muốn gắn bó với cô bởi hôn nhân, thứ mà chưa người phụ nữ nào làm được.

Nghĩ vậy, hắn chạm tay lên gáy cô kéo lại đáp nụ hôn xuống môi cô.

Cảnh Nghi cũng không bài trừ, vòng tay đón nhận.

Dù lòng chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng cô yêu anh.
Cảnh Anh ngồi phòng khách xem tivi, thấy tiếng bước chân đi vào thì biết hai người đã về.

Quay ra thấy Trạch Dương đang cõng Cảnh Nghi đi vào.

Cảnh Nghi cười rất tươi, còn tự nhiên ôm cổ dựa trên vai hắn tình tứ khiến đôi mắt ả tối sầm lại.

Mặc dù mắt không nhìn thấy nhưng Cảnh Nghi còn được hắn chiều chuộng hơn cả trước kia.

Cảnh Anh đẩy xe lăn ra trước cửa.
- Mun, chân em làm sao hả?
Cảnh Nghi chợt nhớ ra đang được Trạch Dương cõng, mà anh cũng không có ý định thả xuống nên khẽ thì thầm nhắc.
- Thả em xuống đi.
- Lên phòng rồi anh thả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui