Quý Nhụy gọi điện thoại nói với Lâm Phàm đừng đến, để anh ấy về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Phàm lo lắng, sợ cô ấy sẽ khó chịu, vì vậy anh ấy vẫn khăng khăng muốn đến.
Trong cuộc trò chuyện với Lâm Phàm, Quý Nhụy vô tình liếc nhìn hắn đang sững sờ cầm cốc nước mà cô đưa cho với vẻ mặt ủ rũ.
Nhìn hắn theo cách này, trông hơi giống một con chó con vô gia cư không có ai chăm sóc.
Quý Nhụy trong lòng thầm cười, một chuyện dễ như con thỏ sao có thể làm khó được cô? Cô ấy nói với Lâm Phàm cứ yên tâm về nhà, chuyện còn lại cứ để cô ấy lo.
Sau khi cúp điện thoại, cô quay đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ nói cậu cần ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian, có thể nghỉ ngơi ở đây vài ngày.
"Sau khi nghe cô nói xong, hắn rụt rè nhìn cô, mở miệng và dường như do dự không nói nên lời, Quý Nhụy nghĩ rằng hắn đang lo về tiền viện phí liền nghiêm túc trấn an: "Đừng lo, tôi sẽ thanh toán tất cả các chi phí.
"Hắn cũng không phản ứng gì nhiều, lẳng lặng nhìn xung quanh.
Trong khu này có bốn chiếc giường, một chiếc trống, một ông già tóc hoa râm đang ngủ trên một chiếc, một người cô trung niên đang nằm trên chiếc giường còn lại, và một cậu bé đang ngồi bên giường gọt táo cho bà.
Hắn nhìn chằm chằm vào quả táo một lúc rồi nhìn đi chỗ khác.
Quý Nhụy chú ý tới từng ánh mắt của hắn trầm ngâm nhìn người bên kia, cô nói với hắn: "Cậu trước nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài một lát.
"Nhìn thấy hắn lo lắng, cô chủ động lấy danh thiếp từ trong một ngăn đựng danh thiếp của túi xách đưa cho anh: “Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có ghi thông tin liên lạc của tôi, nếu có vấn đề gì cứ gọi vào điện thoại di động của tôi, tôi sẽ quay lại ngay ”.
Cố Minh Hi nhận lấy danh thiếp, nhìn lướt qua tên trên danh thiếp sau đó ngẩng đầu vội vàng nhìn bóng dáng rời đi của cô, ánh mắt vẫn trống rỗng.
Hắn không biết tại sao mình lại xuất hiện ở bệnh viện, hắn nhớ mình rõ ràng đang trên đường về nhà.
Hắn đã làm việc toàn thời gian trong ba ngày liên tiếp, cuối cùng cũng được về nhà nghỉ ngơi sau khi tan làm, hắn gần như kiệt sức.
Hắn bị hạ đường huyết nhẹ, làm việc nhiều khiến hắn kiệt sức, hắn đã rơi vào trạng thái mê man kể từ khi bước ra khỏi cửa hàng.
Vốn muốn đi đường tắt về nhà sớm nghỉ ngơi lại không để ý có một chiếc ô tô chạy tới, đối phương kịp thời phanh xe lại, hắn chỉ là bị đụng nhẹ, do đang quá mệt nên hắn không thể chịu được nữa liền ngất đi.
Nghĩ đến đây, Cố Minh Hi cảm thấy vô cùng có lỗi.
Hắn ngất xỉu là do chuyện của bản thân, không liên quan gì đến chủ xe mà đối phương lại tưởng nhầm là lỗi của cô ấy nên đã đưa hắn đến bệnh viện.
Quý Nhụy dạo quanh siêu thị gần bệnh viện, mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày và hoa quả.
Khi đi ra, cô thấy cửa hàng bánh ngọt bên cạnh vẫn mở cửa, nhớ tới vừa rồi hắn nhìn chằm chằm vào giường bên cạnh nên đi vào mua một ít bánh ngọt.
Khi cô đang đi bộ trở lại bệnh viện với những túi đồ vừa mua, điện thoại di động trong túi cô lại reo lên, đó là số ở nhà.
Lúc này Quý Nhụy mới nhớ ra mình vẫn chưa gọi về nhà, vội vàng đặt hết đồ đạc lên chiếc ghế dài công cộng bên đường, nhấn nút trả lời.
Cha của Quý Nhụy hỏi ngắn gọn về tình hình gần đây của cô, Quý Nhụy liền nói về những tin tốt chứ không phải tin xấu như thường lệ, cha cô bảo cô đừng chỉ tập trung về công việc mà hãy ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, cuối cùng nhắc nhở cô rằng ngày 10 tháng sau là sinh nhật mẹ cô ấy.
Hãy về nhà bất cứ khi nào cô ấy có thời gian.
Quý Nhụy trả lời từng câu một, cuối cùng cúp điện thoại, một nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt của cô ấy.
.