CHƯƠNG 29: ĐỘI NHÓM LẠ LÙNG NHẤT LỊCH SỬ
Yên lặng có đến một phút.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Tạo đội.”
Vi Vi thoát khỏi mạng trong vòng 0.1 giây.
Trong vòng một phút sau khi thoát ra, ý nghĩ của Vi Vi là: May mà mình chạy nhanh.
Một phút sau, Vi Vi bắt đầu nghĩ lại: Sao mình lại phải thoát mạng
chứ, chẳng qua chỉ nói đùa thôi mà, chạy thế này há chẳng phải tỏ ra
mình thiếu tự tin à, không được! Làm người phải thẳng thắn, nếu không
thẳng thắn được mấy thì càng phải thẳng thắn hơn hơn nữa.
Thế là Vi Vi lại lót tót vào lại, vừa online đã thấy phu quân đại
nhân áo trắng phấp phới đứng cạnh Mô-za-a. Cướp lời bọn họ, Vi Vi gửi đi một biểu cảm phẫn nộ:
“Em vừa bị rớt mạng!”
“…”
Đại học A, trong một căn phòng ký túc nào đó, một nam sinh tên Hách
My nào đó đã bị nghẹn, quay đầu lại nhìn một người nào đó vì không tìm
được chỗ trống nên đành đặt laptop lên đùi mình để đăng nhập vào game:
“Vợ của cậu thật là thiên tài!”
“Quá khen.” Tiêu Nại thuận miệng khiêm tốn một câu, trên mặt lại có
vẻ “Vợ tớ tất nhiên là thiên tài rồi”, khóe môi nở nụ cười, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình lóe lên tia sáng, ngón tay thon dài gõ chầm chậm
lên bàn phím: “Mạng của trường quả thực không được ổn định lắm.”
Lần này đến lượt Vi Vi bị nghẹn.
Tại sao nhìn thấy câu trả lời hiền lành đáng yêu của Đại Thần, trong
lòng lại thấy sởn da gà vậy nhỉ. Vi Vi không tự chủ được liền nghĩ đến
tên xui xẻo Ma Đạo Thệ Huyết trước kia rất lâu từng đắc tội với Đại
Thần, trước khi Đại Thần ra tay thì không một dấu hiệu báo trước. Thấy
anh đúng là thuộc dạng tuyển thủ kiểu thừa kiên nhẫn đợi mười năm vẫn
chưa muộn! Thôi rồi, nếu như bùng nổ, vậy cứ dẫn nổ cho sớm đi, để tránh khỏi phải giấu càng sâu thì nổ càng to.
Có điều, bạn Vi Vi tuy đã quyết định đối diện thẳng với nhân sinh
khốc liệt, nhưng không tránh khỏi vật vã đấu tranh một lát trước khi
chết, tục ngữ nói, công kích chính là cách phòng thủ tốt nhất…
Thế là.
Vi Vi: “Ớ, nghe nói hôm nay có người gọi điện đến tỏ tình với anh.”
Hàng chữ này vừa nhảy ra, Tiêu Nại liền liếc về phía Hách My một cái, Hách Mi nhìn thẳng đơ vào máy tính, trán lại rịn ra một giọt mồ hôi.
Tiêu Nại mỉm cười, ung ung ứng đối.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Hôm nay chỉ có người gọi điện đến mời anh diễn tấu đàn tranh cổ trong đêm dạ hội tốt nghiệp thôi.”
“…”
Một sự im lặng đáng sợ.
Mô-za-a: “Ngu Công gọi tôi đến chà lưng, out đây out đây.”
Chớp mắt đã biến mất.
Vi Vi hận không thể kéo anh ta lại đánh cho một trận nhừ tử, để khỏi
cái tật nói giỡn hại người đi, đúng là hại chết người không đền mạng mà.
Trong game, ao sen nở rộ, Bạch Y Cầm Sư đã ngồi xuống uyển chuyển tấu đàn. “Phu nhân xin yên tâm, anh từ nhỏ đến lớn chưa bị tỏ tình.”
Vi Vi choáng váng thất thần, chưa bị tỏ tình thì chưa bị tỏ tình chứ, có cần phải nhấn mạnh bốn chữ “từ nhỏ đến lớn” không? Đại Thần nhất
định là cố ý đây mà.
Đợi đã!
Câu nói này lượn lờ trong đầu Vi Vi hai ba lần, Vi Vi sực phát hiện
ra có gì đó không ổn, Đại Thần dám nói anh chưa từng bị tỏ tình bao
giờ?! Sao có thể thế được! Cô đã tận mắt chứng kiến mà, làm ơn đi!
Vi Vi: “…Em đã từng thấy anh bị tỏ tình mà!”
Vi Vi hồi tưởng lại cảnh tượng hiếm hoi khi cô vô tình gặp được Đại
Thần trước khi gặp nhau chính thức, đã nhìn thấy anh hờ hững bước qua
một cô nàng nào đó chặn đường anh để đưa bức thư màu hồng rất lãng mạn.
Tiêu Nại nhíu mày: “Khi nào vậy?”
Vi Vi ngẫm nghĩ, bởi vì gặp được Đại Thần thuộc về những sự kiện thần kỳ, vậy nên thời gian đại khái thì Vi Vi vẫn nhớ được.
“Hình như khoảng cuối học kỳ trước, trên con đường trước cửa thư viện, em nhìn thấy có người đưa thư tình cho anh mà.”
Sau một lúc trầm tư suy nghĩ.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Hình như cũng có chút ấn tượng.”
Nhìn kìa nhìn kìa, còn nói mình chưa bao giờ bị tỏ tình, Vi Vi khinh thị.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Cô gái đó, chắc là phát tờ rơi.”
Vi Vi @[email protected]
Vi Vi: “…Không thể nào.”
Nhất Tiếu Nại Hà: “Tại sao không thể? Chẳng lẽ có người lại đi tỏ tình trên đường sao, hay là…”
Nhất Tiếu Nại Hà: “Phu nhân đã gặp rồi?”
Vi Vi lập tức toát mồ hôi lạnh, cô đúng là đã từng gặp phải trường hợp này, mà không chỉ một lần.
Bạch Y Cầm Sư thở dài: “Phu nhân quả nhiên rất được mến mộ.”
Tiêu rồi tiêu rồi, càng nói càng thảm, Vi Vi vội vã đáp: “Không có
không có, thực ra những chuyện thế này mà nhiều thì cũng rất phiền.”
A, không đúng, câu này không khéo lại khiến người ta nhầm tưởng cô đang vênh mặt lên ấy chứ.
Vi Vi cuống quýt đổi kiểu nói khác: “Ý em là, chuyện này nên cần chất lượng không cần số lượng, anh có em là đủ rồi.”
Hậu quả của việc tay nhanh hơn đầu là, những lời thừa thãi hoàn toàn
không đi qua nghiệm chứng của đại não, chỉ việc tuôn ra từ những ngón
tay.
0.01 giây sau, Đại Thần vẫn ngẩn ngơ.
Vi Vi lại lần nữa tháo chạy khỏi mạng.
Vi Vi tự kiểm điểm mình.
Cô sai rồi.
Cô không nên điều tốt không học mà chỉ toàn học điều xấu, học kiểu
nói thêm thắt dặm mắm dặm muối gì đó của bọn Ngu Công, nhìn xem, hậu quả của thói quen thành tự nhiên chính là, lúc thời khắc quan trọng nhất đã tự hại mình.
Tiêu rồi, ngày mai làm sao gặp Đại Thần đây. Không được, ngày mai cô
nhất định phải chạy trốn trước khi Đại Thần gọi điện đến. Vừa nghĩ đến
điện thoại thì điện thoại trong phòng réo vang, khiến Vi Vi đang chìm
đắm trong tư tưởng giật mình một phen.
Trong phòng chỉ còn mình cô, Vi Vi bèn chạy đến nghe máy.
“A-lô.”
“Anh đây.”
Đại Thần… lại còn gọi điện đến, Vi Vi thất thần: “…Anh cũng out rồi?”
“Không phải out.” Tiêu Nại thong thả đáp: “Hôm nay mạng trường không tốt, anh cũng bị rớt mạng.”
Vi Vi >_
Như đang thấy được bộ dạng Vi Vi choáng váng không nói nổi câu nào, Tiêu Nại khẽ cười.
“Vi Vi, anh rất vui.”
Giọng nói trầm thấp lởn vởn trong tòa nhà người thưa thớt, Tiêu Nại
giữ điện thoại dựa vào tường, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy anh cầm điện
thoại bước ra khỏi phòng, đám bạn đã cười rộ lên trêu chọc.
“Có phải ra ngoài gọi điện thoại cho người đẹp Bối của chúng ta không?”
Họ đều biết anh ra ngoài để làm gì, chắc là vẻ mặt anh lúc ấy không thể nào che giấu nổi chăng.
Tuy anh trước giờ không phải người hướng ngoại.
Đại Thần nói anh rất vui… là vì câu nói đó của cô ư?
Ngón tay Vi Vi cũng vô thức xoắn sợi dây điện thoại, hồi lâu sau mới “ừ” một tiếng nhẹ như gió thoảng.
Hai đầu dây đều yên lặng, hình như chẳng cần nói gì cũng được. Một
lúc sau, Vi Vi tìm ra chủ đề khác: “À, hợp đồng video em đã yêu cầu công ty trả bằng thần thú rồi.”
“Hách My đã nói với anh rồi.”
“Em cần bốn con, không có phần của anh đâu.” Thực ra cũng có phần của anh, có điều là chưa chắc thành công, nên vẫn khoan nói đã thì hơn.
Vi Vi cứ xoắn dây điện thoại hết vòng này đến vòng khác. “Em muốn một con tiểu hổ, thuộc tính không cao siêu như của anh, vả lại, giới tính
cũng không giống với con của anh.”
Tiêu Nại hiểu ra rất nhanh nhưng lại không nói gì, chỉ cười khẽ: “Vậy nên?”
“Không có gì đâu, lần sau lên mạng thì để chúng nó kết hôn nhé, không chừng còn có thể sinh ra tiểu thần thú nữa.”
“Ừ.” Tiêu Nại nói, “Lần sau anh hỏi thử xem hổ của anh có chịu hay không.”
Còn phải hỏi nữa á?! Vi Vi giận: “Cả game này chỉ có mỗi một con hổ cái, nó dám không chịu à?”
Tiêu Nại nén giọng cười thật nhỏ: “Ừ, có lý, nó chắc chắn là đồng ý rồi.”
Hình như có một sợi lông vũ đang lướt qua những chỗ nhạy cảm trong
tim cô, Vi Vi chợt có cảm giác mình không nắm nổi ống nghe nữa rồi, cho
dù Tiêu Nại không ở trước mặt, cũng không kìm được phải nhìn đi nơi
khác, khi ánh mắt lướt qua đồng hồ để trên bàn, một chuyện nào đó đã bị
cô ném đến tận dải ngân hà, cuối cùng đã xuất hiện trở lại trong đầu.
Vi Vi: “Bây giờ anh có rảnh không?”
“Ừ?”
“Vào game nữa nhé, giúp bạn em giết boss.”
Vi Vi hôm nay đã lần thứ ba lên mạng rồi, vừa online đã nhận được
biểu cảm rầu rĩ của Lôi Thần Ni Ni: “Vi Vi sao cậu lại thoát rồi!”
Vi Vi toát mồ hôi lạnh trả lời: “Hình như bị rớt mạng…”
Lôi Thần Ni Ni: “Ồ, tớ cứ tưởng cậu cho tớ leo cây rồi chứ.”
Vi Vi lúng túng: “Đâu có… Bên cậu mấy vị trí rồi? Tớ dẫn một cao thủ đến.”
Lôi Thần Ni Ni: “Vẫn chưa gọi ai cả, cậu cứ đến đây với bạn cậu trước đi.”
Hẹn xong với Lôi Thần Ni Ni, Nại Hà đã xuất hiện bên cạnh cô, Vi Vi
gọi anh một tiếng, không phản ứng gì, một phút sau, Bạch Y Cầm Sư mới
nói: “Anh đây, vừa nãy phải dọn dẹp đám người theo dõi một chút.”
Đám người theo dõi…
Vi Vi giả lơ kéo anh gia nhập đội, hai người mau chóng đến trước hang động U Minh.
Lôi Thần Ni Ni đã đứng đó đợi họ, nhìn thấy cao thủ mà Vi Vi dẫn đến
lại là Nhất Tiếu Nại Hà thì cả người lảo đảo trong gió, trong kênh tin
nhắn riêng reo hò điên cuồng với Vi Vi: “Nhất Tiếu Nại Hà giúp tớ xử
boss?!!!!”
Vi Vi cười híp mắt: “Ừ, đánh quái với anh ấy thoải mái lắm, lát nữa để anh ấy chỉ huy.”
Lôi Thần Ni Ni gửi đến biểu cảm nước dãi rỏ ròng ròng.
Vi Vi: “Tớ chưa từng đánh boss U Minh, Nại Hà anh thì sao?”
Nhất Tiếu Nại Hà: “Cũng chưa.”
Vi Vi: “Vậy em vào trang chủ xem thử.”
Tuy Vi Vi tự đánh quái thì không thích tham khảo trước, nhưng giúp người ta đánh boss thì cũng nên bảo đảm chắc thắng mới được.
“Không cần xem đâu.” Nại Hà nói: “Gọi thêm một người chuyên đánh xa đến, lúc giết thì nhanh hơn.”
Lôi Thần Ni Ni hoàn toàn nghe lời anh: “Được, tôi gọi người trong bang đến, chắc chắn cũng có người muốn giết.”
Lôi Thần Ni Ni vừa nói vừa gọi người trên kênh của bang phái.
[Bang phái] [Lôi Thần Ni Ni]: U Minh Lão Thái Bà có ai cần qua không, còn hai vị trí, cần một tiễn thủ (người bắn cung) và một người tùy
nghi.
Cô nàng mới gọi một tiếng đã có người đồng ý, có điều người ấy nằm ngoài dự kiến.
[Bang phái] [Chân Thủy Vô Hương]: Hai vị trí? Tôi và Yêu Yêu đến ngay, đợi một chút.
Lôi Thần Ni Ni há hốc mồm trợn tròn mắt, vẫn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì để từ chối khéo, thì Chân Thủy đã dẫn theo Yêu Yêu xuất hiện trước
động U Minh.
Hai bên vừa gặp mặt nhau, Vi Vi thoáng chốc đờ ra.
Lôi Thần Ni Ni thật muốn tự sát cho rồi, trong đầu không ngừng nhảy
ra những cái cớ như “Hôm nay thời tiết không tốt, chúng ta để hôm khác
vậy”, “Hôm nay là ngày hòa bình thế giới, chúng ta không sát sinh”, “Tự
nhiên tôi bị tiêu chảy” v.v… Cuối cùng những ý nghĩ lộn xộn này lần lượt tụ lại, hóa thành một lời oán trách mạnh mẽ nhất – Tại sao bây giờ
không cúp điện!
Trong sự hỗn loạn, Lôi Thần Ni Ni đã nói một câu: “À ừ, có ai không muốn chơi không?”
Được thôi, vốn là Chân Thủy và Tiểu Vũ Yêu Yêu đã muốn rút lui, nhưng Ni Ni nói một câu như vậy, họ muốn chạy cũng không được nữa.
Quá là mất mặt ấy chứ.
Lôi Thần Ni Ni thuộc bang của họ, dựa vào đâu mà bắt họ đi.
Vi Vi đương nhiên cũng không muốn hợp tác với bọn Chân Thủy, nhưng
một là có mặt Lôi Thần Ni Ni ở đây, hai là… cô đến trước mà, người cần
đi là họ mới đúng.
Yên lặng dễ có đến một phút.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Tạo đội.”