Lúc Ôn Địch ăn cơm tối với bố mẹ vẫn còn nhớ tới câu nói của Nghiêm Hạ Vũ: Mỗi một lời anh thuận miệng nói ra, anh đều thực hiện.
“Con xem con kìa, ăn một bữa cơm thôi mà cũng không tập trung.” Triệu Nguyệt Linh gắp cho con gái đã được nửa đĩa thức ăn, vậy mà cô chẳng động đũa chút nào.
Ôn Địch cười, nói với bà: “Con chỉ đang nghĩ tới một tình tiết trong kịch bản.”
Triệu Nguyệt Linh cũng không vạch trần con gái, chỉ đành hùa theo lời cô, hỏi xem tác phẩm mới của cô có thuận lợi hay không.
“Không phải là nguyên tác ạ, là kịch bản được cải biên từ chuyện tình của Minh Kiến Quân và vợ ông ta.” Nhắc tới Minh Kiến Quân, Ôn Địch thuận tiện kể hết lại chuyện Kỳ Minh Triệt hiểu lầm mình cho bố mẹ nghe.
“Bố, Minh Kiến Quân là bạn học của bố sao?”
Không chờ Ôn Trường Vận mở miệng, Triệu Nguyệt Linh đã nói: “Là bạn học của mẹ.”
Căn nhà chung cư kia cũng là do hồi trước bà mua lại từ tay Minh Kiến Quân.
Bà và Minh Kiến Quân là bạn cùng tường, Minh Kiến Quân hơn bà sáu tuổi, lúc bà vào học ông ta đã tốt nghiệp rồi, hai người vốn không quen biết gì nhau.
Trong một lần dự tiệc, biết ông ta là người cùng trường, bà đã giúp Minh Kiến Quân một việc.
Một thời gian sau, Minh Kiến Quân biết được bà đang có dự định mua một căn hộ có cảnh quan chung quanh tốt cho con gái ở trên Bắc Kinh, nhưng những căn chung cư trong khu vực và vị trí tầng mà cô thích hiện không có sẵn, vì vậy Minh Kiến Quân chủ động đưa ra đề nghị, nói rằng mình có một căn hộ vừa lúc muốn bán.
Bà liền căn theo giá thị trường mà mua lại căn nhà đó.
Triệu Nguyệt Linh sao có thể khoanh tay đứng nhìn con gái mình bị oan ức như thế, “Đứa nhỏ này, sao không nói sớm cho bố mẹ biết?”
Ôn Địch vẫn tiếp tục ăn đồ ăn trong bát, Ôn Trường Vận gắp rau cho con gái.
Cô nói: “Tự con giải quyết được mà, bạn trai con cũng đã gọi điện cho Minh Kiến Quân rồi.”
Triệu Nguyệt Linh đưa cô một ly nước trái cây: “Cứ ăn từ từ thôi con.”
Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, bà suy xét một cái khách quan: “Tên Minh Kiến Quân này, vừa nghe là biết muốn lấy con làm bia đỡ đạn, mà giờ lại xóa bỏ hiềm nghi cho con, đồng nghĩa với việc đã xóa bỏ mối nghi ngờ ông ta có gian tình của những người trong gia đình.”
“Vâng, ông ta vốn đã tính tới nước này.” Ôn Địch cũng rộng lượng: “Quan hệ xã giao, cũng không thể nào cứng nhắc được mẹ à, biết đâu công ty nhà chúng ta một ngày nào đó lại hợp tác làm ăn với bên đó, cứ để nó qua đi ạ.”
Ôn Trường Vận tiếp lời: “Dù vậy bố mẹ cũng không thể để con chịu oan ức được.”
“Con cũng không bị đổ oan gì đâu ạ.” Ôn Địch uống vài ngụm trái cây, rồi lại tiếp tục dùng bữa, “Ông ta cũng đã xin lỗi con rồi.”
Ôn Trường Vận thử dò hỏi con gái: “Hình như Minh Kiến Quân có chút kiêng nể bạn trai con hả?”
Triệu Nguyệt Linh nghe chồng mình nói xong, cũng quay ra nhìn con gái.
Ôn Địch cười, rất có tinh thần cảnh giác: “Bố mẹ không cạy miệng con được đâu.”
Ôn Trường Vận cũng cười theo, xoa xoa đầu con gái, thực sự ông cũng đang tò mò, không biết bạn trai mà con gái mình tìm về là một người như thế nào.
Hoa quả tráng miệng sau ăn được bưng lên, Ôn Địch nhắn tin cho Nghiêm Hạ Vũ: [Chắc phải một lúc nữa em mới xong, nếu anh chán thì ra ngoài đi dạo chút đi.]
Nghiêm Hạ Vũ: [Không chán, anh đang xem truyền hình.]
Không cần nghĩ cũng biết, bộ phim truyền hình anh đang xem chắc chắn được biên kịch bởi cô.
Sau khi trò chuyện thêm nửa tiếng nữa, Triệu Nguyệt Linh hỏi con gái xem muốn quay về biệt thự của bố mẹ ở hay về chính nhà cô ở.
Ôn Địch nói: “Bạn trai con đang đỗ xe ở dưới tầng chờ rồi ạ.”
Triệu Nguyệt Linh ngầm hiểu, giục con gái: “Vậy con về đi.”
Ôn Địch cất điện thoại, bố mẹ cô vẫn chưa có ý muốn về, “Mẹ, mẹ và bố không đi xuống tầng cùng con sao?”
Triệu Nguyệt Linh cười: “Nếu mẹ và bố con xuống dưới, chắc chắn sẽ muốn nhìn xem người hộ tống con về trông mặt mũi ra làm sao, thôi con cứ đi trước đi.”
Ôn Địch: “…”
Đúng là chẳng chuyện gì có thể qua được mắt mẹ kính mến.
Xem ra vừa nãy khi cô nhắn tin cho Nghiêm Hạ Vũ, mẹ cô đã ngờ ngợ ra điều gì đó.
Chờ Ôn Địch rời khỏi đó, Ôn Trường Vận đứng ngồi không yên.
Ông nhìn vợ mình, “Em không định đi xuống sao? Vậy anh xuống dưới xe chờ em.”
Đối với chuyện chung thân đại sự của con gái, ông thực sự không thể nào giữ được thái độ bình tĩnh khách quan.
Lúc nào ông cũng ra vẻ không sao cả, không hỏi nhiều, nhưng thực ra trong lòng vẫn luôn bất ổn.
“Dù giờ anh có xuống dưới chưa chắc đã nhìn thấy được.” Triệu Nguyệt Linh ngăn lại, không cho ông xuống tầng, “Hồi Tết chẳng phải Địch Địch từng nói, bạn trai của con bé ngang ngửa cỡ Tưởng Thành Duật.
Anh vẫn còn hoài nghi mắt nhìn người của con gái mình sao?”
――
Nghiêm Hạ Vũ trong lúc đợi Ôn Địch đã xem được ba tập phim, chưa xem tới tập bốn mà điện thoại đã hết pin, sập nguồn.
Đầu sạc trên xe của quản gia không tương thích với điện thoại của anh, sau đó nếu Ôn Địch có nhắn tin anh cũng sẽ không nhận được.
Cũng may, Ôn Địch đã lờ mờ nhớ được chỗ đỗ xe của anh, tìm năm phút là thấy.
“Sao anh không trả lời tin nhắn của em?” Sau khi ngồi lên xe, Ôn Địch choàng tay lên cổ anh.
Nghiêm Hạ Vũ chỉ vào màn hình điện thoại đã đen ngòm, “Hết pin rồi.”
Ôn Địch nhớ lại, điện thoại của anh từng hỏng một lần rồi.
Cô lại hứa hẹn thêm lần nữa: “Anh cố gắng dùng tạm cái điện thoại này đi, chờ em quay chương trình xong sẽ đưa cái điện thoại tổ ê kíp tặng cho anh dùng.
Cái điện thoại kia có dung lượng lớn, hai ngày không sạc cũng không sao.”
Nghiêm Hạ Vũ lẳng lặng nhìn cô một chút, sau đó khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ.
Trên đường về, Ôn Địch hỏi anh về chiếc xe bị đụng.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Không biết.” Anh không hỏi quản gia, cũng không biết sau đó ông đã xử lý như thế nào.
Ôn Địch cảm thấy may mắn: “Cũng may, người đụng xe là một cô gái khá giả.”
Chiếc xe mà cô gái đó lái cũng có tầm giá ngang ngửa với chiếc xe thể thao mà cô đi lúc đó.
Nghiêm Hạ Vũ cũng không nói gì.
Ôn Địch lựa lưng lên thành ghế, nói chuyện phiếm với anh: “Cô gái đó khá có khí chất, cũng tương đối xinh đẹp.”
Cô quay mặt sang, hỏi anh: “Anh cảm thấy thế nào?”
Nghiêm Hạ Vũ vô thức “ừ” một tiếng, chăm chú nhìn đường đi.
Tới lúc anh nói ra, lại cảm thấy đáng lẽ mình không nên nói câu đó.
Bởi vì Ôn Địch rất nhỏ mọn, chỉ cô mới có thể khen các cô gái khác xinh đẹp, còn anh thì không thể, anh chỉ có thể cảm thấy cô chính là cô gái xinh đẹp nhất.
Quả nhiên, tới đêm, vào lúc trước khi đi ngủ, cô bắt đầu bộc phát, ý định tính sổ được biểu hiện rõ ràng.
Sau khi Nghiêm Hạ Vũ tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm liền thấy cô vẫn còn chưa ngủ, đang tựa người ở đầu giường xem tạp chí.
Ôn Địch đang ngồi ở sát mép giường, chỉ cần không cẩn thận là sẽ ngã.
Nghiêm Hạ Vũ nhắc nhở cô: “Dịch vào trong ngồi.”
Ôn Địch làm bộ mắt điếc tai ngơ, lật thêm một trang tạp chí.
Nghiêm Hạ Vũ đương nhiên nhìn ra, cô đang cố ý giữ khoảng cách với anh, tới tận sát mép giường, cách xa anh ra.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết vấn đề nằm ở đâu, hồi tối khi hai người đi về, anh đã hùa theo cô không đúng lúc, thừa nhận Khương Quân Tinh xinh đẹp, khí chất không tồi, khiến cô không vui.
Suốt mấy năm qua, thái độ hay cáu kỉnh vô cớ của cô lúc tới tháng anh đã thấy quen, chỉ cần nhìn sơ bộ là đủ biết.
Nghiêm Hạ Vũ đi tới dỗ dành cô, cúi giường ôm cô, chuyển dịch vào bên trong rồi mới sang bên phần giường của mình.
Ôn Địch cuộn quyển tạp chí lại, ngước mắt, lấy tạp chí chống lên ngực anh, “Hình như trí nhớ anh không tốt rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Về sau anh sẽ thận trọng trong lời nói và hành động của mình.”
Lúc ngủ Ôn Địch đưa lưng về phía anh, nhưng tới khi ngủ rồi lại vô thức quay mặt lại, áp mặt vào lòng anh.
Nghiêm Hạ Vũ hôn cô một cái, ôm cô vào lòng.
――
Ngày hôm sau.
Nghiêm Hạ Vũ dậy từ sớm, cẩn thận gỡ từng chút cánh tay mà Ôn Địch đang đặt ngang hông anh ra.
Thời gian rời giường của anh và Ôn Địch không giống nhau, thường thì cô sẽ ngủ tới khi tự tỉnh.
Sau khi tập thể dục, anh đang ăn dở bữa sáng thì trợ lý Khang và tài xế đã tới đón.
Trên đường tới công ty anh cũng không hề nhàn nhã.
Khang Ba báo cáo rằng tối hôm qua Điền Thanh Lộ gọi điện tới, hẹn trước thời gian gặp mặt, “Phải tới sau năm giờ chiều anh mới có lịch trống đó ạ.”
Còn đâu đều đã bị xếp kín lịch trình.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Cô ta muốn nói về việc gì?”
Khang Ba: “Vẫn là chuyện tiến hành xây dựng nhà máy ở Giang Thành ạ.” Vì Ôn Địch nên Giang Thành đã trở thành một địa điểm nhạy cảm.
Thực lòng mà nói thì đây là một vấn đề phức tạp, có một doanh nghiệp địa phương ở Giang Thành, thực lực đứng trong top năm thành phố, đang có ý định triển khai xây dựng nhà máy giai đoạn hai.
Tuy nhiên khoản đầu tư cho hạng mục này quá lớn, dù đã cố cân bằng kinh phí nhưng họ vẫn không thể giải quyết triệt để vấn đề thâm hụt tài chính, vì vậy ông chủ doanh nghiệp Phạm Trí Sâm phải tìm kiếm các mối hợp tác.
Với số vốn đầu tư lớn như vậy, trong nội thành Giang Thành không có bên nào đứng ra hợp tác.
Mà cơ duyên làm sao, Phạm Trí Sâm lại quen với người của nhà họ Điền.
Nhà họ Điền cũng có ý muốn đầu tư cho hạng mục này của Phạm Trí Sâm, nhưng cuối cùng lại kẹt về nguồn lực tài chính.
Không phải nhà họ Điền không có tiền, mà là họ còn có những hạng mục khác sinh lời hơn, và cũng có những hạng mục khác cần được ưu tiên về ngân sách, dự án mà Phạm Trí Sâm đưa ra đành phải bị trì hoãn.
Trì hoãn tới tận bây giờ.
Hiện tại Điền Thanh Lộ và Nghiêm Hạ Vũ đã đính hôn, coi như là đã về chung một nhà, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhà họ Điền quyết định đầu tư dự án này cùng Nghiêm Hạ Vũ.
Tập đoàn Kinh Việt của Nghiêm Hạ Vũ không thiều tiền, sau khi trở thành cổ đông, nhà họ Điền có thể đầu tư cho dự án của Phạm Trí Sâm mà vẫn đảm bảo không đả động gì tới các hạng mục khác.
Lần đầu tư này, dù là nhà họ Điền hay Nghiêm Hạ Vũ, đều sẽ được lợi.
Nghiêm Hạ Vũ đã hiểu sơ bộ vấn đề, “Anh nói với Điền Thanh Lộ, bảo cô ta không cần tới đây.” Sau đó lại dặn thêm: “Bảo bộ phận kiểm soát rủi ro làm báo cáo rủi ro của lần đầu tư này đi.”
Khang Ba: “Vâng.”
Như vậy tức là sếp anh ta cũng có ý định hợp tác đầu tư với nhà họ Điền.
Lúc trước Tần Tỉnh từng gọi cho anh ta, hỏi rằng: Rốt cuộc anh Nghiêm đã nghĩ chín chưa? Chọn Ôn Địch hay là nhà họ Điền? Cứ nhập nhằng mãi khiến chúng tôi chẳng biết nên nói tránh người nào, nhắc người nào.
Nào anh ta biết được sếp tổng mình đã nghĩ chín chưa.
Có một điều mà ai cũng biết, “Giành thiên hạ về tay rất dễ, giữ vững giang sơn mới khó.”
Mà để từ bỏ giang sơn lại càng khó hơn.
Dù sếp tình nguyện từ bỏ một phần, đính hôn với Điền Thanh Lộ, anh vẫn sẽ phải giải quyết lợi ích đôi bên, nhất là với nhà họ Điền.
Những chuyện như thế này sao có thể dùng một câu mà cân nhắc được tất thảy.
Đương nhiên, điều này quả thực tàn nhẫn với Ôn Địch, cô vốn luôn là người sếp anh ta chọn, nhưng tình cảm của cô dành cho sếp chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc đánh đổi của anh, chỉ khi nào sếp thực sự không muốn buông tay thì mới phải cân nhắc lần nữa.
Chưa tới công ty nhưng Nghiêm Hạ Vũ đã nhận được tin nhắn của Ôn Địch, cô nói hôm sau sẽ tới phim trường để thăm Thẩm Đường, sau đó bay thẳng tới đoàn quay chương trình luôn, chờ quay xong xuôi cô mới có thể về bên anh.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi cô: [Lúc nào em đi? Anh sẽ bảo người xin đường bay.]
Ôn Địch: [Không cần đâu, em đặt vé máy bay rồi.]
Nghiêm Hạ Vũ bảo cô trả vé, đưa máy bay tư nhân cho cô dùng.
Hôm sau, Ôn Địch bay tới Hoành Điếm.
Nghiêm Hạ Vũ bận nên không tới tiễn cô, thực ra anh ít khi tiễn cô ra sân bay, còn tới sân bay đón cô về thì khá nhiều.
Ôn Địch đặt chân tới Hoành Điếm vào lúc xế chiều, lúc này Thẩm Đường đang quay phim, biên kịch của bộ này cũng là cô.
Cô và đạo diễn có quen nhau nên cô ngồi xuống cạnh đạo diễn, nhìn cảnh diễn của Thẩm Đường qua camera.
Hôm nay dường như Thẩm Đường đang ở trong trạng thái không tốt lắm, cảnh này đã diễn lại ba lần nhưng vẫn NG.
Đạo diễn có yêu cầu rất cao, mãi cho tới lần thứ sáu mới qua.
Tới đây là Thẩm Đường hết cảnh diễn ngày hôm nay, cô kết thúc công việc, đi tháo trang sức.
Ôn Địch đưa cho cô một ly nước ép rau củ, trêu cô: “Có phải là do hôm nay mình tới thăm nên cậu kích động, không tìm được trạng thái đúng không?”
Thẩm Đường thật thà nói: “Vừa rồi lúc tập dượt mình lại nghĩ tới Tưởng Thành Duật, vừa nghĩ đã thấy tức.”
Ôn Địch cười, “Tưởng Thành Duật giờ đang đi công tác nước ngoài, chờ anh ấy về rồi cậu tính sổ sau cũng được mà.”
Thẩm Đường tẩy trang xong xuôi rồi cùng Ôn Địch về khách sạn.
Ôn Địch không đặt thêm phòng mà ở luôn trong phòng Thẩm Đường.
Hai người pha nước tắm rồi ngả người lên ghế sopha đắp mặt nạ, vừa miết lại các góc của mặt nạ vừa nói chuyện.
Thẩm Đường bảo Ôn Địch xem hot search, “Cậu lại lên hot search rồi kìa.”
Ôn Địch không hiểu, “Hot search nào cơ?”
Cô vội vàng mở điện thoại ra xem.
Thẩm Đường nói: “Kỳ Minh Triệt hồi chiều đã đăng WeiBo, đăng ảnh theo kiểu lưới chín tấm, trong đó có năm cái là chụp phong cảnh thôn Hải Đường, còn lại bốn cái là chụp ảnh người, cả bốn tấm đều có hình cậu.”
Lên hot search nhanh như vậy, chắc chắn là có công của tổ ê kíp “Như Hình Với Bóng”.
“Có một tấm chụp lại khoảnh khắc cậu chở ông nội bằng chiếc xe ba bánh cũ bên bờ biển á.” Tấm ảnh này cũng chính là tấm mà Thẩm Đường thích nhất, ở trong tấm hình đó, trông ông nội cô rất vui vẻ, như một đứa trẻ vậy.
Ôn Địch nhìn tổng thể cả ảnh lưới chín tấm, hóa ra ngày đó anh đã sớm tới thôn Hải Đường, lại còn chụp hình cô và ông nội Thẩm.
Kỳ Minh Triệt chọn đăng ảnh vào thời điểm này, không biết có phải do muốn làm hòa với cô không.
Dù thế nào thì cô cũng rất thích đống ảnh này.
Sau khi like bài viết, cô cũng đăng bài.
Sau khi chia sẻ lại bài viết của Kỳ Minh Triệt, Cù Bồi gọi điện tới.
Cù Bồi đã biết chuyện Kỳ Minh Triệt hiểu lầm Ôn Địch, hiện tại Kỳ Minh Triệt lại dùng cách như vầy để làm hòa, theo ý của bà thì cô cũng nên khoan dung độ lượng lần này.
“Em cũng đừng trách Kỳ Minh Triệt, là do Minh Kiến Quân quá xảo quyệt thôi ạ.”
Bà hi vọng Ôn Địch bỏ qua chuyện lần này, dù thế nào thì cũng nên để chuyện trôi vào dĩ vãng.
Ôn Địch nói: “Vâng ạ.”
Cù Bồi rất vui mừng, lúc trước bà còn lo Ôn Địch sẽ không muốn xuống nước, “Tới khi quay tập ba, cô sẽ tới thăm em, sau đó mời em và Kỳ Minh Triệt ăn một bữa cơm.
Đều là người trong giới, sau này kiểu gì cũng sẽ có lúc phải chạm mặt nhau, cứ làm um lên mãi cũng không tốt với em.”
Ôn Địch cảm thấy băn khoăn, Cù Bồi làm sếp của cả một bộ máy quả thực vất vả, vậy mà mọi chuyện còn phải chiều ý cô, “Em và anh ấy hòa thuận với nhau là được mà cô.
Gần đây cô không khỏe, đừng cứ đi đi về về suốt như thế ạ.”
Chủ đề tập ba của “Như Hình Với Bóng” là “món quà của thiên nhiên”.
Ôn Địch tới Hoành Điếm thăm Thẩm Đường hai ngày rồi bay thẳng tới địa điểm quay của “Như Hình Với Bóng”.
Tập ba của chương trình dự kiến sẽ ghi hình trong khoảng một tuần, tới ngày Valentine cũng phải quay, vì thế mà cô không có thời gian tổ chức Valentine cùng Nghiêm Hạ Vũ.
Lúc trước còn thề thốt, dù ở trời bể nào cô đều sẽ về với anh.
Tới ngày ghi hình thứ ba thì Cù Bồi và đạo diễn Nguyễn tới thăm đoàn ghi hình.
Nửa năm gần đây thân thể Cù Bồi không được ổn lắm, khi tuổi còn trẻ bà chỉ biết lao đầu vào công việc, hao tổn sức khỏe nghiêm trọng, hiện giờ có tuổi nên dù muốn làm gì cũng đều lực bất tòng tâm.
Đạo diễn Nguyễn lo cho bà, chỉ cần bà đi đâu xa chút là ông sẽ đi theo ngay.
Ôn Địch tự mình rót hai cốc nước ấm, đưa cho hai người, “Không phải em đã bảo với cô đừng đến rồi hay sao, nơi đây sao có thể bằng ở nhà được ạ.”
Cù Bồi vỗ vỗ tấm áo phao trên người, “Cô mặc nhiều lắm, dù có đi Nam Cực cũng không sợ.”
Ôn Địch trò chuyện cùng hai vợ chồng Cù Bồi một lát rồi bắt tay vào phân đoạn ghi hình.
Hôm nay công việc kết thúc sớm, phải mất hai tiếng đi đường họ mới về tới nội thành.
Cảnh vật trên đường đi cũng không tồi, nhưng không thể nhìn xuống được, ở đây có những vách núi đá dựng đứng, khiến người ta phải nổi da gà vì sợ hãi.
Ôn Địch quay một đoạn video ngắn rồi gửi cho Nghiêm Hạ Vũ.
Mãi tới khi cô về đến nội thành, anh cũng chưa trả lời cô.
Tối nay Cù Bồi mời khách.
Bà mời tất cả mọi người trong đoàn ghi hình đi ăn tối.
Ôn Địch đi theo xe của đoàn ghi hình để tới nhà hàng đã được đặt chỗ, còn Cù Bồi và đạo diễn Nguyễn tới trước để chờ bọn họ.
Xe còn chưa tới nơi, Ôn Địch đã nhận được tin Cù Bồi nhập viện.
Buổi tiệc liên hoan tối đành phải hủy, tất cả mọi người cùng tới bệnh viện.
Ôn Địch lo cho bệnh tình của Cù Bồi, xe vừa dừng lại đã đẩy cửa bước xuống, điện thoại trượt khỏi miệng túi áo mà cô cũng không biết, về sau cũng bỏ lỡ mất mấy cuộc điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ.
Lúc cô gửi video, Nghiêm Hạ Vũ đang có một cuộc họp trực tuyến, tới lúc anh tan họp, gọi lại thì không ai bắt máy.
Nghiêm Hạ Vũ xem đoạn video tận hai lần.
Anh đã nghe rất rõ, trong đoạn video đó Ôn Địch có nói là cô đang trên đường về khách sạn, nhưng khi anh gọi thì cô lại chẳng bắt máy.
Cách nửa tiếng sau anh lại gọi thêm lần nữa, nhưng vẫn không có người nghe.
Dù có tắm cô cũng sẽ mang điện thoại vào theo, trừ khi phải quay chương trình, còn đâu cô sẽ luôn đặt điện thoại trong phạm vi mình nhìn thấy được.
Nghiêm Hạ Vũ gọi ba lần nhưng không lần nào cô bắt máy, vì vậy anh đặt điện thoại qua một bên, bắt đầu xử lý email công việc.
Thời gian dần trôi, túc tắc đã qua một tiếng.
Trợ lý Khang gõ cửa tiến vào, hỏi thăm: “Nghiêm tổng, anh gọi được cho cô Ôn chưa?”
Nghiêm Hạ Vũ sững người một lúc, sau đó không đáp mà hỏi lại: “Ôn Địch làm sao?”
Khang Ba đưa anh xem tin tức trên mạng, trên mạng có một dân cư mạng báo rằng, đoàn ghi hình của chương trình “Như Hình Với Bóng” có người bị đưa tới bệnh viện cấp cứu.
Bài đăng tin còn có kèm theo một video quay lại cảnh một chiếc xe cứu thương đỗ trước phòng hồi sức cấp cứu, vây quanh xe là những nhân viên công tác của đoàn ghi hình, đều mặc đồng phục như nhau.
Cho tới nay, đoàn ghi hình vẫn chưa có phản hồi về tin tức này, hiện không rõ ai là người bị đưa đi cấp cứu.
“Tôi đã cho người liên hệ với đoàn ghi hình, đồng thời cũng đã liên lạc với người sở hữu video trên, chắc là phải cần mấy phút.”
Nghiêm Hạ Vũ tiếp tục gọi điện cho Ôn Địch, nhưng mãi vẫn chẳng gọi được.
Cảm giác hiện giờ giống với lần anh tới thôn Hải Đường thăm cô, lúc ra khỏi homestay anh cũng không thấy cô đâu, không hiểu sao cảm giác của hai thời khắc lại trùng hợp tới vậy.
Anh không rảnh xem tin tức trên mạng, hỏi Khang Ba: “Tình huống ở bên đó là thế nào?’
Khang Ba phỏng đoán sự việc qua video được đăng lên rồi nói cho sếp: “Ở địa điểm quay có vài nơi địa hình hiểm trở, đường về khách sạn có một đoạn rất nguy hiểm, khu vực đó được cho là có tỉ lệ xảy ra tai nạn giao thông cao.”
Nghiêm Hạ Vũ đương nhiên là biết địa hình hiểm trở tới mức nào, video mà Ôn Địch quay lại anh đã xem nhiều lần, vách núi trong video thoạt trông rất dốc.
Người bị đưa tới bệnh viện chưa chắc đã là Ôn Địch, có lẽ điện thoại của cô chỉ trùng hợp không mang bên người thôi.
Nhưng anh vẫn không thể nào thuyết phục bản thân đừng nghĩ ngợi lung tung.
Anh hỏi số Thẩm Đường qua Tưởng Thành Duật, sau đó gọi cho Thẩm Đường, nhờ cô nghe ngóng tình hình giúp mình.
Sau khi cúp điện thoại của Thẩm Đường, Nghiêm Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào phần hiển thị thời gian ở máy tính.
Bầu không khí trong văn phòng trầm lắng trong một thời gian thật lâu, tưởng chừng như vô hạn.
Cách vài giây, Nghiêm Hạ Vũ lại liếc qua điện thoại một lần.
Anh hỏi Khang Ba: “Bên đoàn làm chương trình có thông cáo xác minh gì không?”
Khang Ba vẫn luôn chú ý để cập nhật tin tức mới nhất.
Anh ta nghe xong thì lắc đầu.
Anh ta đã cho người đi nghe ngóng, nhưng tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.
Thực ra mới chỉ hai phút trôi qua thôi, dù có làm mọi thứ một cách nhanh nhất cũng không thể nào mà xong trong hai phút được.
Mà hiện giờ, hai phút lại dài như hai năm.
Tới phút thứ năm, điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ cuối cùng cũng rung lên, màn hình hiện lên dãy số của Thẩm Đường.
Nghiêm Hạ Vũ nhanh chóng bắt máy, “Ôn Địch không sao chứ?”
Thẩm Đường nói: “Không sao hết, là cô giáo cũ của cậu ấy – cô Cù Bồi bị đưa đi cấp cứu, giờ đã thoát cơn nguy kịch.
Điện thoại của Ôn Địch bị rớt trên xe nên cậu ấy không biết thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ trả lời: “Cảm ơn cô.”
Cúp điện thoại xong, anh cầm cốc nước lên, uống non nửa cốc.
Suốt mấy năm công tác cùng anh, đây là lần đầu tiên Khang Ba nhìn thấy tâm trạng chấn động của Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ buông cốc nước, nói với trợ lý Khang: “Không sao, anh ra ngoài đi.”
Nghiêm Hạ Vũ mở khung chat với Ôn Địch ra, cân nhắc mãi rồi mới nhắn tin trả lời: [Bao giờ em quay xong tập này? Anh sẽ bảo trợ lý Khang hẹn trước thời gian với em, chuẩn bị làm thủ tục thêm tên em vào giấy tờ sở hữu biệt thự.]
——————–.