Sau khi Ôn Địch đi khuất, bầu không khí yên lặng bao trùm khoang xe.
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, tài xế cũng không biết nên lái đi hay vẫn đỗ ở đây.
Anh ta liếc mắt nhìn trợ lý Khang.
Khang Ba dùng ánh mắt để trả lời, anh ta cũng không biết.
Ở những thời điểm như vầy, im lặng là vàng, có nói gì cũng chỉ khiến sếp thấy chối tai.
Tài xế khẽ khàng mở cửa sổ xe, không dám mở hẳn, chỉ để mở he hé.
Khi làn gió đung đưa trên những tán cây, nó phát ra những tiếng rơi rất nhỏ.
Yên tĩnh quá khiến con người ta hoảng hốt, có chút tạp âm vẫn tốt hơn nhiều, có thể nhờ đó mà thở phào.
Mãi cho tới khi tiếng điện thoại kêu “reng…reng…” mới phá vỡ áp lực bao quanh.
Nghiêm Hạ Vũ liếc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, là em gái anh, anh nhấn nút nghe máy.
Nghiêm Hạ Ngôn hỏi anh đang ở đâu.
“Bên ngoài.
Sao?”
“Trời tối rồi, về ăn cơm đi.”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Anh bận.”
Thực ra cũng không phải có anh trai ăn cùng Nghiêm Hạ Ngôn mới ăn được, chỉ là cô vừa hết bận, mà ăn một mình thì nhàm chán, nghĩ tới nghĩ lui, người còn chán chường hơn cả cô có lẽ chỉ có mỗi Nghiêm Hạ Vũ.
“Em mời anh.
Hoặc anh mời em cũng được mà.”
Nghiêm Hạ Vũ chưa kịp từ chối, Nghiêm Hạ Ngôn đã khiến anh phải nghĩ lại, “Nếu anh chắc chắn sau này không cần em hỗ trợ, vậy thì cứ từ chối ăn cơm cùng em cũng được.”
Từ trước tới nay chỉ toàn anh trai uy hiếp cô, cuối cùng cũng có ngày cô nắm thế thượng phong rồi.
Sau cùng, anh nói: “Ăn đâu?”
“Em sẽ nhắn địa chỉ quán ăn cho anh.”
Nghiêm Hạ Ngôn thắng, về sau con đường bắt chẹt anh trai của cô có triển vọng rồi.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn lướt qua tin nhắn mà em gái vừa gửi tới, là tên quán ăn kèm theo địa chỉ, nhưng anh chưa từng nghe danh quán cơm này, không biết tự nhiên cô nổi hứng muốn ăn ở cái chỗ vớ vẩn nào nữa.
Anh dặn tài xế lái tới quán ăn kia.
Ô tô chậm rãi rời khỏi con phố nhỏ, khi đi qua giao lộ không chạm mặt Ôn Địch.
Có lẽ cô đã ngồi lên xe Kỳ Minh Triệt và rời khỏi đây rồi, trợ lý Khang nghĩ vậy.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc họ cũng không phải thấy cảnh Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt ríu rít bên nhau.
Ngay cả anh ta cũng không muốn thấy, nói gì tới sếp.
Sau bảy tám lần quặt rẽ, cuối cùng ba người cũng tới chỗ quán cơm.
Biển hiệu của quán ăn vô cùng “khiêm tốn” và trừu tượng, nhìn mãi mới rõ ở trên đó là chữ gì.
Nghiêm Hạ Vũ lấy điện thoại ra, gọi cho em gái.
Nghiêm Hạ Ngôn đi từ đằng sau tới, đập bộp vào người anh một cái, sau đó cúp điện thoại của anh.
Nghiêm Hạ Vũ quay đầu, “Lần sau muốn ăn gì thì bảo, anh sẽ nhờ người gói về cho em.”
“Chẳng vui gì cả, đi ăn cơm quan trọng là bầu không khí chứ.”
Nghiêm Hạ Ngôn nói cho anh biết, quán cơm này gần đây rất hot, muốn ăn phải đặt bàn trước.
Cô còn nói số anh may, có lộc ăn, nếu không phải là do bạn thân của cô đi công tác thì anh làm gì có cửa.
Nghiêm Hạ Vũ không để tâm tới lời của em gái, cũng không quan tâm quán ăn này có hot hay không hot.
Mặt tiền quán ăn không rộng lắm, có hai tầng, bố cục chặt chẽ nhưng không lộ vẻ chật chội, chen chúc, chủ tiệm đã bố trí, lặp đặt trang thiết bị và nội thất từ trên xuống dưới rất có tâm.
Những người trẻ tuổi tới ăn ở nơi đây đa số là vì cách bố trí của quán.
“Sao nào?” Nghiêm Hạ Ngôn đi trước dẫn đường, “Có phải chỗ này khiến anh mở mang tầm mắt hay không?”
Nghiêm Hạ Vũ thản nhiên nói: “Cũng tạm.”
Nhưng đây sẽ là chỗ ưa thích của Ôn Địch.
Cô luôn thích mấy thứ kì quặc, giống như cách bố trí cái gương cùng đống cây cối tươi tốt trên hành lang tầng ba của hội sở vậy, cô nói rằng những thứ đó đã mang lại linh cảm cho cô.
Nghiêm Hạ Ngôn nhắc anh: “Chú ý dưới chân.”
Cầu thang làm bằng gỗ, vừa hẹp vừa cao.
Nghiêm Hạ Vũ thôi không nghĩ nữa, đi men theo cầu thang lên tầng hai, sau đó bỗng khựng lại.
Trên tầng, ngọn đèn vàng mờ ảo ấm áp, tạo cảm giác mông lung không chân thực, khiến cho người ta mê đắm.
Nhìn qua tấm ngăn giữa những bàn ăn, anh thấy Ôn Địch.
Và cả Kỳ Minh Triệt.
Bọn họ trông như nam nữ chính trong những thước phim điện ảnh quay chậm vậy.
Nghiêm Hạ Ngôn không trông thấy bọn họ, chỉ đi thẳng tới bàn mà mình đã đặt trước.
Nghiêm Hạ Vũ ngừng chân hai giây, rồi mới tiếp tục đi theo sau em gái mình.
Chờ tới khi ngồi xuống, anh mới nhìn Nghiêm Hạ Ngôn, hỏi: “Là ai đã khiến quán ăn này trở nên nổi tiếng như vậy?”
“Dạ?”
“Đừng giả bộ.”
Nghiêm Hạ Ngôn vốn không có ý định giấu diếm, nói: “Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt.” Cô nói hùng hồn, “Khẩu vị của em và Ôn Địch không khác nhau là mấy, quán ăn mà chị ấy thích chắn chắn sẽ có món em muốn ăn.”
Cô đã cùng ăn cơm với Ôn Địch vài lần, tại biệt thự của anh cô.
Có vài lần cô tới tìm anh trai, tình cờ gặp mặt Ôn Địch đang ở đó, cũng không có gì kiêng kị hay tránh né gì, mấy người ăn cơm cùng nhau vui vẻ.
“Sao anh đột nhiên lại hỏi thế?” Nghiêm Hạ Ngôn vẫn chưa phát hiện ra Ôn Địch đang ăn ở đây.
Nghiêm Hạ Vũ không đáp, chỉ nhìn về phía sau cô.
Nghiêm Hạ Ngôn quay ngoắt về phía sau, liền trông thấy cảnh Kỳ Minh Triệt gắp đồ ăn cho Ôn Địch, đưa tới tận miệng cô.
Ôn Địch ra hiệu anh đợi chút, để cô nuốt xuống đồ ăn trong miệng, rồi mới ăn đồ mà Kỳ Minh Triệt gắp cho.
Trước kia khi cô ăn cơm cùng Ôn Địch, anh trai cô cũng sẽ đút cho Ôn Địch ăn, chủ yếu là vì Ôn Địch ăn cơm quá chậm, nhai chậm nuốt lâu, cả buổi chẳng ăn được mấy miếng.
Chắc là anh cô sợ đồ ăn sẽ nguội mất, dứt khoát đút luôn vào miệng Ôn Địch.
“Gọi món đi.” Nghiêm Hạ Vũ đưa menu tới chỗ Nghiêm Hạ Ngôn.
Nghiêm Hạ Ngôn xoay người, vào thời điểm như thế này cô sẽ không ngốc nghếch mà đùa cợt với anh, “Em không biết là tối nay họ sẽ tới đây ăn.
Em không cố ý gọi anh tới để xát muối vào vết thương lòng đâu.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, chỉ hất cằm về hướng cái menu.
Nghiêm Hạ Ngôn gọi vài món anh thích ăn trước, sau đó mới gọi thêm một món mà mình thích.
Thi thoảng cô lại liếc nhìn anh trai, chỉ thấy anh dán mắt vào màn hình điện thoại, không nhìn sang chỗ của Ôn Địch.
“Anh.”
“Có gì nói luôn đi.”
Nghiêm Hạ Ngôn vẫn dè dặt, cân nhắc vài giây, “Anh có hối hận không?”
“Hối hận cái gì?” Nghiêm Hạ Vũ không ngẩng đầu.
“Chuyện đính hôn ấy.”
“Có cái gì mà hối hận?”
Thôi được rồi, Nghiêm Hạ Ngôn ngậm miệng.
Trong bát đựng trái cây trên bàn, có đủ các loại đồ ăn vặt và bánh kẹo.
Nghiêm Hạ Ngôn xé một viên kẹo bạc hà, cho vào trong miệng.
Giữa cô và anh trai ít có khi nào sóng yên biển lặng như thế này, hôm nay là ngoại lệ.
Vài phút sau, Nghiêm Hạ Vũ cất điện thoại, ngẩng đầu, “Về phần bố, thế nào rồi?”
Lúc anh liếc mắt qua, vẫn thấy được dáng hình quen thuộc.
Anh khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, tránh phải nhìn theo hướng đó.
“Anh đang nói đến chuyện bố tới nhà của Điền Thanh Lộ ấy hử?”
“Ừ.”
Nghiêm Hạ Ngôn nghịch giấy gói kẹo, nói: “Vẫn còn ổn, nhưng chắc chắn là có tức giận rồi.
Đổi là anh, con trai nhà anh như thế, coi hôn nhân là trò đùa, đính hôn chưa đầy nửa năm đã thoái hôn, thử hỏi anh có tức giận không?”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Đổi chủ đề đi.”
“Anh hỏi em trước lại còn.” Nghiêm Hạ Ngôn biết, anh e là cô lại dài dòng nói thêm vế đằng sau.
“Lúc nào rảnh em khuyên bố đi, bảo bố chuẩn bị tâm lý.”
Nghiêm Hạ Ngôn nhìn chằm chằm anh trai, “Là ý làm sao?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Ông ấy còn phải tức anh dài dài.”
“…”
Lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, cuộc trò chuyện của họ mới tạm ngưng.
Chỉ một bữa cơm mà Nghiêm Hạ Ngôn đã thấy anh mình uống hai cốc nước, xoa bụng hết mấy lần, trông không ổn lắm, ăn cũng không được mấy.
“Anh lại đau dạ dày hả?”
“Không có gì đâu.” Nghiêm Hạ Vũ bóc một viên kẹo bạc hà cho em gái, “Đi thôi.”
Anh thanh toán rồi hai người xuống tầng.
Đi tới đầu cầu thang, Nghiêm Hạ Ngôn cố ý quay người liếc qua chỗ bàn Ôn Địch đã ngồi, giờ đã đổi thành một cặp đôi khác.
Ra khỏi quán ăn, Nghiêm Hạ Ngôn hỏi xem đêm nay anh có quay về nhà bố mẹ ngủ không.
Nghiêm Hạ Vũ gật đầu, bây giờ anh vẫn muốn về công ty tăng ca, “Đèn ở phòng khách cứ để một bóng cho anh.”
Hiện tại hôm nào anh cũng về nhà bố mẹ, còn về khu biệt thự kia, từ lúc Ôn Địch công khai tình mới tới giờ, anh không về lại đó nữa.
Chiếc gối đầu của cô vẫn đang được đặt đè lên gối đầu của anh.
Biệt thự quá lạnh, quá yên tĩnh, chẳng có tiếng người.
Về bên nhà bố mẹ, ít nhất anh vẫn có thể nghe được tiếng Nghiêm Hạ Ngôn nói nhảm rồi lại tự bực mình.
Giao thông trên đường tắc nghẽn, ô tô cứ đi chốc chốc lại ngừng.
Trợ lý Khang cũng phát hiện ra thi thoảng sếp mình lại bóp dạ dày, trông có vẻ khó chịu, anh ta hỏi: “Tổng giám đốc Nghiêm, anh có muốn tới viện kiểm tra không?”
“Không cần đâu.” Nghiêm Hạ Vũ chợt hỏi tới tình hình công ty Minh Kiến Quân.
Khang Ba ngầm hiểu, ngay lập tức phái người điều tra.
Nghiêm Hạ Vũ lại nhắc nhở: “Tập hợp hết tài liệu về tất cả các xí nghiệp lớn nhỏ của Minh Kiến Quân cho tôi.”
Khang Ba không hỏi sếp định làm gì, chỉ y lời làm theo.
Đây là lần thứ ba trong ngày anh thấy được Ôn Địch.
Anh thấy cô trên lối đi bộ ven đường, cũng không lấy làm lạ, cô và Kỳ Minh Triệt ăn cơm ở quán kia, muốn về chung cư phải đi dường này.
Kỳ Minh Triệt một tay xách hai cái túi từ tiệm sách, tay còn lại dắt Ôn Địch.
Tối nay bọn họ đã ăn cơm rất vui vẻ, từ đầu tới cuối đều không phát hiện ra Nghiêm Hạ Vũ.
Nay Ôn Địch ăn nhiều hơn chút, Kỳ Minh Triệt kêu tài xế về trước, anh đi bộ cùng cô về nhà.
Dây giày của Ôn Địch bị tuột, cô rút tay mình khỏi tay anh, định cúi xuống buộc lại dây giày.
“Để anh.” Kỳ Minh Triệt đưa túi đựng sách cho cô cầm, sau đó quỳ một chân, buộc lại dây giày cho cô.
Ôn Địch nhìn theo động tác buộc dây của anh, “Cách buộc dây của anh đặc biệt thật đấy.”
“Trước kia anh thích chơi bóng, dây giày thường xuyên bị tuột, cho nên phải tự nghĩ một cách buộc khác.” Kỳ Minh Triệt đứng lên, lấy lại hai túi sách.
Ôn Địch đưa tay cho anh nắm, “Đợi tí về anh dạy em cách buộc đi.”
“Em không cần học, về sau để anh buộc lại cho em là được.” Chung quanh không có ai đi qua, Kỳ Minh Triệt cầm tay Ôn Địch, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Sau đó hai người lại thoải mái đan tay trong tay, chậm rãi tiến về phía trước.
Bên đường, bóng những hàng cây lắc lư theo chiều gió.
Chiếc ô tô ấy chạy vụt qua, người trong xe ngoảnh mặt đi.
Trong xe tối mịt, trợ lý Khang không thể nhìn thấy vẻ mặt của sếp tổng.
――
Ngày hôm sau, Ôn Địch thức dậy, đánh răng rửa mặt từ sáng sớm, hôm nay cô muốn tới bệnh viện cùng Cù Bồi.
Trước đó cô đã gọi điện cho Cù Bồi, báo tầm nửa tiếng nữa cô sẽ qua đó.
Cù Bồi: “Sao em dậy sớm vậy?”
“Chẳng phải cô cũng vậy sao ạ?”
Ôn Địch ăn bữa sáng đơn giản, sau đó cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài.
Tại cửa ra vào của chung cư, có một chiếc xe sang trọng đang đỗ.
Ôn Địch rất nhạy cảm với loại xe này, lúc trước cô đã tông đuôi một chiếc xe cùng hãng.
Có những khi đi trên đường, thấy chiếc xe giống vậy là cô lại vô thức liếc mắt nhìn biển số xe.
Ôn Địch còn chưa đi tới cửa ra vào của chung cư, đã thấy có một bóng người đi lướt qua, vô cùng vội vàng.
Người đàn ông này có chiều cao trung bình, khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ của ông khiến người ta có cảm giác nghiêm nghị và lão luyện.
Ông ta đang nói chuyện điện thoại: “Tổng giám đốc Tiêu, tôi đã ở dưới tầng rồi.”
Người đàn ông đó kéo cửa ghế phó lái ra, chờ ông ta ngồi lên rồi, chiếc xe quay đầu lại.
Ôn Địch nhớ rất rõ, lần tông vào đuôi xe đó, ông chủ của chiếc xe cũng họ Tiêu.
Vừa rồi chiếc ô tô đỗ nghiêng nên cô chưa thấy được biển số xe, hiện tại đuôi xe đã quay về phía này, cô đã nhận ra, biển số xe rất quen.
Ôn Địch có thể khẳng định, đây chính là chiếc xe đã bị cô tông đuôi hồi trước.
Hiện giờ đã gặp được, cũng nên bồi thường phí sửa xe cho người ta rồi.
Cô đi vài bước đuổi theo, ra hiệu cho tài xế dừng một chút.
Chiếc xe dừng lại vài giây, sau đó tài xế nhìn lên gương chiếu hậu và thấy cô, cũng đã nghe được giọng của cô, nhưng vẫn lái đi mất.
“Tổng giám đốc Tiêu.” Người thư ký vừa lên xe quay đầu, nói với người phía sau: “Anh chắc chắn không muốn dừng lại chút sao? Cô Ôn vừa đuổi theo chúng ta.”
Khi ông thư ký mới đi qua Ôn Địch, thấy cô nhìn xe của bọn họ chằm chằm, hóa ra là đã nhận ra.
Tiêu Đông Hàn rốt cuộc cũng mở miệng: “Có vẻ cô ta thừa tiền quá không có chỗ tiêu.”
Thư ký nói: “Chắc là vậy.” Đổi lại là người khác, nếu như được miễn cho tất cả tiền bồi thường, chắc chắn là cầu còn không được, “Ôn Địch là con gái của doanh nhân giàu nhất Giang Thành, không thiếu tiền.”
Tiêu Đông Hàn miễn bình luận.
Thư ký lại nói tiếp: “Ở đất Giang Thành thì tập đoàn Vận Huy chính là cái tên có thực lực mạnh nhất, nếu chúng ta muốn đầu quân vào thị trường Giang Thành thì quanh đi quẩn lại vẫn phải hợp tác với Ôn Trường Vận mà thôi.”
Tiêu Đông Hàn khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đã biết.
Xe của bọn họ nhanh chóng lái ra đường chính.
Chưa đầy hai phút sau, xe của Ôn Địch cũng lái qua, nhưng đi ngược hướng với xe của Tiêu Đông Hàn.
Ôn Địch tới nhà Cù Bồi đón người, rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Cù Bồi ngủ không ngon, sắc mặt tiều tụy.
“Cô ơi, cô nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi.”
“Cô không buồn ngủ.”
Thân thể khó chịu, ngủ cũng không ngon.
“Đạo diễn Nguyễn mà biết thì lo lắng lắm đó ạ.”
Vì vậy mới không thể nói cho ông biết.
Lúc đầu bà chỉ nói với ông rằng, bà đi khám bác sĩ, coi như là một lần khám định kì theo thông lệ.
Cù Bồi nói thêm: “May mà có em.
Con cô và vợ nó nói là, chờ khi về nước sẽ cảm ơn em đàng hoàng, chúng nó bận quá.”
“Cô nói vậy là đã coi em là người ngoài rồi đó.”
Đến bệnh viện, hai người tới khám tại phòng khám chuyên gia, sau khi làm một loạt các loại xét nghiệm, bệnh trạng có vẻ không ổn so với dự tính.
Cùng ngày hôm đó, Ôn Địch làm thủ tục nhập viện cho Cù Bồi.
Mặc dù đã có người giúp việc, vệ sĩ và hộ lý, Ôn Địch vẫn thấy lo, mỗi ngày sau khi tan làm đều tới phòng bệnh thăm Cù Bồi, trò chuyện cùng bà.
Tới ngày thứ tư cô tới thăm, tinh thần của Cù Bồi đã khá hơn nhiều, “Em không cần phải tới mỗi ngày đâu, nói chuyện qua điện thoại là được rồi.”
Ôn Địch: “Nếu em không đến, biết đâu cô lại liên tục trộm xuất viện để đến công ty chứ.”
Cù Bồi cười, “Lần này cô sẽ không làm thế đâu.” Tuy rằng bà rất ghét mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, nhưng nếu tiếp tục không nghe lời dặn của bác sĩ, có thể bà sẽ mất luôn cả cái mạng này.
Bà nhớ Ôn Địch từng nói muốn đi thăm Thẩm Đường, giờ đã sắp cuối tháng rồi mà cô vẫn chưa đi.
“Em vẫn chưa định tới thôn Hải Đường hả? Em cứ đi đi, đừng để trễ lịch vì cô, hiện giờ cô đỡ hơn nhiều rồi.”
Ôn Địch nói: “Chỉ hai ngày mà thôi, chờ khi nào Kỳ Minh Triệt hết bận bọn em sẽ cùng đi với nhau.”
Nhắc tới Kỳ Minh Triệt, Cù Bồi hỏi: “Hai đứa thế nào rồi?”
Ôn Địch cười, “Rất tốt ạ, ngọt ngào nồng thắm.”
Cù Bồi không nói thêm, nếu cô cảm thấy tốt thì bà cứ cho là tốt thôi.
Chắc thứ mà Ôn Địch muốn hiện tại chính là cảm giác bình yên.
Ôn Địch liếc nhìn đồng hồ đeo tay, trước đó Cù Bồi đã làm xét nghiệm, giờ chắc cũng sắp có kết quả, “Để em đi lấy phim chụp.”
Cô cầm biên lai, đi sang phòng bên cạnh lấy kết quả xét nghiệm.
Sau khi cầm được phim chụp, cô xem không hiểu, liền đi tìm bác sĩ chủ trị.
Tại cửa thang máy tầng một, tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt.
Cô đứng xếp hàng tại thang A1, đeo khẩu trang và kính râm, không ai nhận ra cô.
“Ôn Địch.” Tiếng gọi không lớn, thông qua bầu không khí ồn ào, truyền tới tai cô.
Trong chớp mắt, cô cũng hoài nghi có phải chính mình cũng đã bị bệnh hay không.
Vậy mà lại có thể nghe nhầm lần nữa, nghe nhầm thành tiếng Nghiêm Hạ Vũ gọi cô.
Lúc trước cũng có một lần như vậy, lần đó đã là mấy tháng trước, tại sân bay, trong lúc mơ hồ cô đã nghe được tiếng anh gọi cô, nhưng khi cô quay đầu lại, nhìn ngó xung quanh thì lại không thấy ai.
“Em sao thế? Khó chịu ở đâu hả?” Nghiêm Hạ Vũ vốn muốn đi cầu thang lên tầng, nhưng khi thấy bóng dáng của Ôn Địch, anh đã bước nhanh tới đây.
Lần này không phải nghe nhầm, Ôn Địch nói: “Là cô Cù.”
Cô dịch sang bên cạnh hai bước, giữ khoảng cách với anh, không nói chuyện gì.
Nghiêm Hạ Vũ chờ cô hỏi anh, sao anh lại tới bệnh viện.
Nhưng cuối cùng lại chẳng đợi được.
Ôn Địch có điện thoại, trong vô thức Nghiêm Hạ Vũ đã quay sang nhìn cô, lướt lên tên người gọi hiển thị trên màn hình, chỉ có độc nhất một chữ “Triệt”.
Ôn Địch nghe máy, “Vâng, em đang ở bệnh viện.”
“Cô Cù sao rồi em?”
“Ổn ạ, so với hai ngày trước thì trạng thái của cô đã tốt hơn nhiều rồi.” Ôn Địch nhíu mày, “Có phải anh bị cảm rồi không? Giọng mũi nặng thế.”
“Anh không sao.”
“Anh uống nhiều nước ấm vào.” Cô ngước mắt nhìn thang máy, con số hiển thị đã dừng ở tầng một, “Đợi chốc nữa em mua chút thuốc cho anh, tối đến nếu vẫn khó chịu nữa thì uống nhé.
Đợi lát nói chuyện sau, thang máy đến rồi.”
Ôn Địch cúp điện thoại, theo dòng người bước vào thang máy.
Nghiêm Hạ Vũ thoáng do dự, rồi cũng bước vào theo.
Anh đứng ở gần cửa, nhấn số “3”.
Ôn Địch đứng ở phía sau, anh không nhìn được cô, bóng của hai người trùng lên nhau, phản chiếu ở cửa thang máy.
Chỉ mười giây ngắn ngủi, thang máy đã dừng ở tầng ba.
Cửa thang máy mở ra, bóng người đã đi khuất.
Nghiêm Hạ Vũ đi xuống dưới, thấy Nghiêm Hạ Ngôn đã đứng ở cửa lối đi an toàn, vẫy tay với anh.
Khi anh đến gần, cô hỏi: “Chẳng phải anh nói anh sẽ đi cầu thang lên sao?” Cô phụ anh một tay, “Nhanh lên nào, sắp tới số của anh rồi đó.”
Mấy ngày nay dạ dày anh cứ luôn đau, Nghiêm Hạ Ngôn lo lắng nên đã đăng kí lấy số khám cho anh, nhắn tin bảo anh nhất định phải tới đây, kiểm tra một lần thì cô mới yên tâm.
Sau một loạt các bài xét nghiệm, kết quả cho thấy sức khỏe anh bình thường.
Nghiêm Hạ Ngôn giờ mới thở phào, không có bệnh là tốt rồi, “Em đoán là do dạo gần đây anh ngủ không ngon, căng thẳng quá độ, đêm nay về ngủ một giấc thật trọn vẹn đi.”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Đáng ra anh không nên tới.”
Để giờ dạ dày lại càng đau hơn.
Nếu không đến bệnh viện, anh sẽ không gặp mặt Ôn Địch, sẽ không phải thấy tên mà cô lưu tại danh bạ cho Kỳ Minh Triệt, cũng sẽ không phải nghe thấy cô quan tâm Kỳ Minh Triệt tới nhường nào.
Nghiêm Hạ Ngôn không biết anh đã gặp Ôn Địch, lơ đễnh đáp, “Đến một chuyến chẳng tốt hơn à, em với mẹ đều yên tâm.”
Hai anh em xuống tầng.
Lúc này, Nghiêm Hạ Vũ đi cầu thang bộ xuống.
Khi bước trên thang bộ đều sẽ phát ra tiếng, từng bước chân lộp cộp như đang đạp lên trái tim của chính mình.
“Anh.” Sau khi xuống tầng, Nghiêm Hạ Ngôn đi ở phía sau bỗng gọi anh.
“Sao thế?”
“Có cần em mua cho anh chút thuốc an thần không?”
“Không cần, trong nhà cũng có.”
Nghiêm Hạ Ngôn vẫy tay chào anh rồi ra bãi đỗ lấy xe.
Vừa đi, cô vừa nhắn tin cho mẹ, [Mẹ yên tâm, thân thể anh con không có vấn đề gì, chắc là do trong lòng không vui nên anh ấy mới tưởng dạ dày không thoải mái.]
Xe của Nghiêm Hạ Vũ đang đứng trước tòa cao ốc cạnh phòng khám.
Thấy anh đi ra, trợ lý Khang liền tới đón, quan tâm hỏi han: “Tổng giám đốc Nghiêm, bác sĩ nói thế nào?”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Không sao cả, Hạ Ngôn nó vẽ chuyện thôi.”
Anh không nói gì cả, nhưng sau khi lên xe trợ lý Khang phát hiện, sếp mình đã đưa tay ấn vùng dạ dày hai lần.
Trở lại công ty, Nghiêm Hạ Vũ hỏi về tình hình công ty của Minh Kiến Quân.
Khang Ba nói: “Hiện giờ tôi đang sắp xếp lại tài liệu rồi, sau khi làm xong sẽ đưa luôn cho anh.”
Việc điều tra tình hình công ty của Minh Kiến Quân chỉ mất chút thời gian, một tiếng trước đó anh ta đã có tư liệu phản hồi.
Cuộc điều tra này chẳng tốn sức, công ty của Minh Kiến Quân đang gặp nguy cơ khủng hoảng tài chính.
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ việc ông ta ngoại tình, cuối cùng thì Minh phu nhân đã tìm được chứng cứ ông ta vụng trộm bên ngoài, tuy rằng chưa được đầy đủ nhưng cũng đã đủ để chứng minh ông ta quả thực đã có những hành vi đi quá giới hạn với Tân Nguyên.
Vì quyền khống chế công ty mà hai vợ chồng hoàn toàn trở mặt với nhau.
Bọn họ vốn không có ý làm ảnh hưởng tới nguồn tài chính của công ty, nhưng trong lúc nóng giận đã để phát sinh vấn đề.
Chờ tới khi họ nhận ra được nguy cơ khủng hoảng thì đã không kịp nữa rồi.
Người ngoài vẫn chưa biết công ty họ đang xảy ra vấn đề, cả hai đang nghĩ biện pháp để vãn hồi tổn thất, bởi vì không dám để lộ ra, công cuộc giải quyết vấn đề tài chính chồng chất khó khăn.
Nghiêm Hạ Vũ khép lại tư liệu, “Đây là thời điểm thích hợp để rót vốn cho công ty họ.”
Khang Ba gật đầu, “Phải ạ.”
Hơn nữa còn có thể hạ thấp điều kiện.
Công ty thiếu vốn cũng như cá trên thớt vậy, mặc cho người ta chặt chém.
Nhưng Nghiêm Hạ Vũ không định làm thế, anh nói: “Tạo cho tôi một tấm thẻ tiết kiệm.” Anh viết một con số lên tờ giấy ghi chú, một chuỗi số 0 dài.
Viết xong, anh bóc giấy nhớ rồi đưa cho trợ lý Khang, “Chuyển tiền vào thẻ đi, sau đó hẹn Kỳ Minh Triệt cho tôi.”
Trợ lý Khang đã hiểu, sếp đang muốn hoành đao đoạt ái*, dùng tiền để khiến cho Kỳ Minh Triệt chia tay Ôn Địch.
(*) Hoành đao đoạt ái: Ám chỉ người thứ ba dùng các biện pháp cứng rắn để cướp đoạt người yêu của người khác.
Anh ta nhìn tờ giấy nhớ, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Nghiêm Hạ Vũ liếc mắt nhìn trợ lý, “Sao, cảm thấy tôi động thủ với Minh Kiến Quân như vậy là không tử tế hả?” Anh thản nhiên nói: “Đã gọi là đập chậu cướp hoa thì sao còn phải cân nhắc tới mấy thứ đó?”
Khang Ba: “…Đúng ạ.”
Tam quan của anh ta sắp bị bóp méo tới nơi rồi.
Nghiêm Hạ Vũ đóng nắp bút, “Tôi chu cấp tiền để gia đình họ vượt qua khủng hoảng tài chính, chuyện tốt như vậy không phải muốn có là được đâu.”
————————————.