Yêu Em Từ Thời Còn Niên Thiếu


Dạo này Ngô Thiên lạ lắm, cứ hay ngồi ngẩn ngơ, thẩn thờ như người trên mây á.

Nhiều lúc cứ hay bất giác nghĩ về Diệp Diệp, rồi lại tủm tỉm cười một mình.

Mỗi lần gặp Diệp Diệp tim lại cứ đập nhanh liên hồi.
Không chỉ Ngô Thiên mà ngay cả Lưu Dật cũng thấy được điều này.

Nhưng mà anh cũng đã quá quen với việc thấy Ngô Thiên như thế.

Vả lại anh cũng biết thừa Ngô Thiên thích Diệp Diệp nên cũng không thấy lạ gì mấy.
Tiết Ngữ Văn...
" Các em biết không, ở độ tuổi của các em bây giờ đang là thời điểm tình yêu chớm nở.

Các em bắt đầu biết thích một người, khi gặp người đấy sẽ thấy bối rối và hay thẩn thờ nhớ về hình bóng của người ấy.

Nhưng dù như thế nào thì các em vẫn phải chú tâm vào việc học.

Tình yêu tuổi học trò rất đẹp, cô không cấm các em, nhưng ba năm cấp ba này rất quan trọng, đừng để nó trôi qua một cách lãng phí nhé! "
Cô Văn đứng trên bục giảng trả lời câu hỏi của một bạn trong lớp về tình yêu tuổi học trò.

Khi nói đến chủ đề này, cả Ngô Thiên và Diệp Diệp không hẹn mà đều quay sang nhìn nhau rồi lại đặt tay lên tim mình.

Giờ ra chơi...
" Lưu Dật, ra đây một lát đã, tớ có chuyển muốn nói"
Vừa mới tan lớp ra chơi, Ngô Thiên liền kéo Lưu Dật vào một góc khuất ngoài hành lang.
" Sao, cậu muốn nói gì?"
Lưu Dật hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên, lần đầu anh thấy được dáng vẻ thấp thỏm này của Ngô Thiên nên thấy chút hơi buồn cười.
" Hình như...!Ờm...!Tớ thích cậu ấy mất rồi "
" Hả sao, cậu nói cậu thích ai cơ?"
Lưu Dật đây rõ ràng là đang cố ý muốn trêu chọc Ngô Thiên đây mà.

Rõ ràng biết rất rõ người anh thích là ai nhưng vẫn cố hỏi sâu hơn.
" Thì là...!Là Diệp Diệp "
" Vậy là cuối cùng cậu cũng có thể nhìn ra được tình cảm của mình rồi ha, quá tốt quá tốt rồi"
" Tớ cũng không biết nữa.

Dạo gần đây tớ cứ thấy mình không còn xem Diệp Diệp như bạn bình thường nữa rồi.

Hôm nay trong tiết Văn nghe cô nói vậy tớ lại càng chắc chắn hơn"
" Vậy là tốt rồi, biết mình thích Diệp Diệp rồi thì cậu mau mau tấn công đi "
Nói rồi Lưu Dật hất cằm về hướng Diệp Diệp đang ngồi.

Cô ngồi một mình, vừa ăn vừa nhìn ra ngoài, mắt cô long lanh cùng mái tóc mà hạt dẻ bông bềnh theo gió, ngây ngô như một nàng thơ làm người khác không kiềm lòng được mà phải quay đầu lại để nhìn một cái.
" Cậu ấy xinh quá đi "

Ngô Thiên tự nói thầm trong lòng mình.

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp này của cô thật sự khiến anh muốn khảm cô vào lòng ngay lúc này.

" Vậy thôi giờ mình sang chỗ Diệp Diệp đây "
Anh tạm biệt Lưu Dật xong liền nhanh chóng chạy về phía Diệp Diệp.
" Diệp Diệp, sao cậu ngồi đây một mình đấy, Mẫn Mẫn đâu rồi "
" À nay Mẫn Mẫn đi chơi với người yêu cậu ấy rồi, bởi vậy tớ mới phải ngồi đây ăn một mình đây "
Cô bĩu môi, than thở vì chẳng có ai ngồi ăn chung hết, làm cô giờ phải ngồi cô đơn ăn một mình đây.
" Hay cậu ngồi ăn chung với tớ nha "
Diệp Diệp than thở xong thì tươi cười quay sang mời anh ăn chung.

Nụ cười của cô tựa như nắng mai ban sớm làm cho tim anh chợt hẫng đi một nhịp.
" Vậy tớ đi mua nước cho cả hai rồi mình cùng ăn ha "
Anh vì sợ cô sẽ nhìn thấy vẻ mặt đang đỏ ửng lên của mình nên mới tìm cớ đi ra chỗ khác để bình tâm lại.
" Ừm cậu đi đi, sẵn cho tớ cảm ơn trước nha "
Cứ như vậy, cả hai đã có một buổi ra chơi đầy mùi ngọt ngào.
Tan trường...!
Mẫn Mẫn có việc ở câu lạc bộ nên Diệp Diệp đi chung với Ngô Thiên ra chỗ lấy xe.

Trong lúc anh đang dắt xe ra thì Diệp Diệp cứ cuối xuống kiểm tra xe của cô.

Thấy vậy, anh mới dựng xe lại rồi quay sang hỏi.
" Xe cậu bị sao vậy? "
" Chết rồi, xe tớ hình như bị thủng bánh rồi, giờ làm sao đây không biết "
Cô bối rối nhìn chiếc xe của mình.

Tối nay cô còn có lớp học thêm mà giờ xe lại bị vậy, đúng xui thiệt mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận