Mặt trời lặn về hướng tây.
Ánh nắng buổi chiều tà nhuộm hồng không gian, ngay cả đám cỏ trong công viên cũng được nhuộm một màu hồng tím, bên trong xe vang lên những giai điệu truyền cảm êm ái.
Trời đã chạng vạng.
Sau buổi thu âm Hàn Văn vẫn giữ thái độ im lặng, trong mắt tràn ngập vẻ đau thương. Mặc dù cậu đã được gặp lại Ngọc Trân nhưng cũng đồng thời gặp Minh Hiếu, vì vậy niềm vui trùng phùng không được bao lâu thì đã tan biến mất.
Từ khi nhìn thấy Ngọc Trân và Minh Hiếu bên cạnh nhau đến giờ, thế giới của Hàn Văn dường như đã bị vỡ ra thành trăm mảnh, đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Cậu không thể thoát khỏi cảm giác hoang mang khi nhìn thấy họ.
Một cơn đau dội mạnh vào tim cậu.
Có thể là ích kỉ hoặc nhỏ nhen khi Hàn Văn cảm thấy ghen tỵ với Minh Hiếu, mỗi khi cậu ấy nắm lấy đôi tay Ngọc Trân hoặc những khi cậu ấy thì thầm vào tai cô.
Không ai nhìn thấy đôi môi của cậu đang đau đớn đến bật máu. Bởi những cơn đau từ trong tim, cậu không thể tiếp tục nhìn, tiếp tục nghe nữa, cậu không thể để mình trở nên yêu ớt trước mặt Ngọc Trân.
Thùy Linh ngồi bên cạnh Hàn Văn đôi mắt u buồn hướng về phía cậu. Nhìn cậu như thế này lòng cô càng đau khổ hơn, trong trái tim của Hàn Văn chỉ có hình bóng của Ngọc Trân dù cô có cố gắng mấy đi nữa thì Hàn Văn vẫn chỉ xem cô là một người bạn không hơn không kém.
Họ đã ngồi như thế trong xe rất lâu, một sự tĩnh mịch đáng sợ lẩn khuất trong không khí.
Màn đêm kéo đến.
Ánh đèn đường vàng vọt len qua những cành cây trơ trọi.
Những chiếc bóng với hình thù kì lạ in đầy trên mặt đường tạo nên một cảm giác đáng sợ.
Đột nhiên cửa xe bật mở, Hàn Văn bước xuống xe, yên lặng bước từng bước trên đường.
Trên đường, chỉ có hình dáng đơn độc của cậu. Gió nhè nhẹ thổi tới, mái tóc nhẹ nhàng xuôi theo chiều gió, dưới ánh đèn đường vàng vọt ấy chiếc áo sơ mi trắng phát ra những tia sáng yếu ớt.
- Hàn Văn à, đừng tự làm khổ mình như thế nữa
Một giọng nói khe khẽ.
Như bước ra khỏi cơn mộng du Hàn Văn đứng sững, từ từ quay lại, cậu nhìn thấy đôi mắt đẫm đầy nước mắt, nét đau khổ hiện lên một cách rõ rệt. Dưới cơn giá lạnh của mùa đông, dáng vẻ ấy thật u buồn và yếu ớt, người đó chính là Thùy Linh.
- Chị về nhà đi đừng bận tâm đến em nữa
Cậu hạ thấp giọng.
- Hàn Văn à, tôi rất đau khổ khi nhìn thấy cậu như thế này. Tình cảm của tôi dành cho cậu không đủ để cậu quên đi cô ấy sao ?
- Không thể, bây giờ không thể sau này cũng không thể và mãi mãi vẫn không thể quên được. Tình yêu này chỉ dành cho Ngọc Trân mà thôi, không ai có thể thay thế cô ấy.
Ánh mắt của Hàn Văn vô cùng bướng bỉnh lại thoáng nét lạnh lùng, một ý chí không bao giờ chịu khuất phục. Thùy Linh càng đau khổ nước mắt lặng lẽ tuôn dài, trong lòng tê buốt như khiến cô không thể thở nổi. Bất chợt cô cảm thấy mình vẫn chưa hiểu hết về con người của Hàn Văn.
- Chị Thùy Linh, cảm ơn vì những tình cảm đó nhưng tôi không thể đáp trả lại. Xin lỗi chị !
Hàn Văn lạnh lùng bỏ đi, chẳng mấy chốc màn đêm tĩnh lặng đã ôm trọn hình bóng của cậu, chỉ còn lại nét mờ ảo hư vô.
Sau những gì trải qua trong buổi thu âm, Hàn Văn gần như muốn gục ngã trước những nỗi đau ấy.
Những cơn đau dồn dập vẫn dội đến từ trái tim cậu, đau đến nỗi không nhìn rõ con đường phía trước nữa, dường như cậu đang giẫm lên những đám mây đen trong cơn ác mông, đêm đen càng khiến khuôn mặt cậu trở nên nhợt nhạt.
Đau, thì có là gì ?
Khóe môi nở một nụ cười chua xót.
Vì ai mà cậu đã đến đây ?
Vì ai cậu đã chịu những cơn đau khi chấn thương, những áp lực dồn dập của lịch làm việc ?
Vì ai mà cậu bước vào thế giới đáng sợ này để rồi có lúc cậu không còn nhận ra mình ?
Vì ai … ?
Vì ai cơ chứ … ?
Trước mắt cậu là một màn đêm u tối …
Vô cùng tĩnh lặng …
Hàn Văn chợt nghĩ phải chăng đến lúc chết đi rồi thì trái tim ấy vẫn đau đớn như thế nào sao ?
Con đường lạnh lẽo, gió luồn qua cành cây.
Màn đêm rơi vào thinh không lạnh lẽo
Trong buổi thu âm Hàn Văn và Ngọc Trân đi vào một phòng riêng để trao đổi về những giai điệu, nhấn âm của bài hát với một staff. Họ vẫn giữ thái độ im lặng với nhau trước mặt của các staff. Cảm thấy không khí đáng sợ, anh chàng staff tội nghiệp kia vươn vai đứng dậy, vờ nói :
- Ái chà ngồi lâu đau lưng thật , hai em có muốn uống gì không anh sẽ mua giúp nhé
- Em muốn uống nước lọc ạ – Hàn Văn cười nhẹ
- Anh mua giúp em cà phê nhé – Ngọc Trân cũng cười nói.
- Ok, hai em cứ trao đổi tiếp nhé anh sẽ quay lại
Cánh cửa đóng lại, bầu không khí vẫn được giữ im lặng rất lâu. Trong lòng Hàn Văn đang rất vui mừng vì được gặp lại Ngọc Trân vì vậy cậu là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ấy.
- Ngọc Trân à, anh rất vui khi được gặp lại em. Mặc dù đã rất cố gắng nhưng anh vẫn phải mất đến một năm mới có thể debut. Em thấy đó anh đã thực hiện đúng như lời ước của em rồi đây. Thật ra từ khi em rời khỏi hòn đảo anh đã rất ân hận vì đã làm như thế, đáng lẽ anh nên giữ kín chuyện đó. Ngọc Trân à, anh rất nhớ em. Chúng ta có thể cùng nhau quay về hòn đảo được không ?
Một sự yên lặng kì lạ. Trong lòng Hàn Văn chợt có chút hoang mang, cậu quay sang dò thái độ của Ngọc Trân.
Cô nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo và hững hờ đến đáng sợ, ánh mắt ấy như phóng ra những mũi tên băng ghim sâu vào trái tim cậu.
- Hàn Văn, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả nhưng cậu có thể tự trọng một chút được không ? Minh Hiếu sẽ không vui nếu như cậu ấy nghe thấy điều đó
Hàn Văn cứng người sau những lời nói của Ngọc Trân. Cậu cứ ngẩn người ra như thế rất lâu, rất lâu. Lâu đến nỗi dường như cả thế giới đang ngưng đọng lại. Tất cả như một cơn ác mộng. Cố gượng cười Hàn Văn nhẹ giọng
- Em nói gì vậy Ngọc Trân ? Đừng đùa nữa được không ?
- Tôi không đùa với cậu. Cậu nghĩ cậu là ai lại có thể nói những điều nhảm nhí ấy với tôi chứ? Tôi chẳng biết cậu đang nói gì cả
Các đầu ngón tay của Hàn Văn đang dần lạnh cóng, dòng máu trong người dường như cũng đang đông lại. Cậu cứ ngỡ đây là những cơn ác mông đáng sợ nhất nhưng những cơn đau nhói trong tim ấy lại là sự thật.
Đôi mắt hờ hững đến lạnh lùng của Ngọc Trân như xoáy sâu vào tim cậu.
- Em nói dối. Vì sao lại cố tình nói những lời cay độc như thế ?
Hàn Văn nắm chặt lấy tay Ngọc Trân, những tia nhìn sắc nhọn của Ngọc Trân như mắt chim ưng bỗng dần trở nên ảm đạm.
Cô bắt đầu run rẩy, run rẩy vùng vãy thoát khỏi tay của Hàn Văn, run rẩy bước lùi lại. Từ khoảng cách này, Ngọc Trân có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Hàn Văn, nó thật đáng sợ. Một sự giá lạnh toát ra từ người cậu.
Đôi mắt của Ngọc Trân mang sự u buồn của những đám mây đêm, nét hoang mang càng rõ rệt hơn. Cô cắn chặt môi, run rẩy nói :
- Tôi … tôi … không nói dối…
Lời nói vang lên rất nhẹ, Ngọc Trân không biết cậu có nghe thấy không, tuy nhiên, đáy mắt thống khổ đang nổi sóng của Hàn Văn khiến trái tim cô muốn vỡ tung ra.
Toàn thân cô run rẩy, cô hít một hơi thật sâu, rồi lại hít một hơi sâu hơn, nước mắt sắp rơi ra lại bị ngăn lại một cách mạnh mẽ
- Tôi không nói dối. Tôi không hề nhớ gì cả, cũng không hiểu những điều cậu nói.
Hàn Văn trợn mắt nhìn cô, bước về phía trước vài bước, dùng tay bóp mạnh vào cằm cô, khiến cô phải ngẩng mặt lên nhìn cậu.
- Em nói đối, tôi không tin. Tôi không tin em là người dễ dàng quên đi tình cảm ấy.
Chuỗi chuông ngọc ngân lên những tiếng trong trẻo.
Ánh lam lấp lánh từ chuỗi chuông ngọc.
- Buông tôi ra, cậu điên thật rồi. Tôi không biết cũng không nhớ gì cả
Ngọc Trân vùng vẫy thoát khỏi Hàn Văn, ánh mắt căm phẫn nhìn cậu. Hàn Văn đứng ngây ra, đôi mắt vẫn mở to như không thể nhắm lại.
Hàn Văn khẽ thở dài.
Cậu ưỡn thẳng lưng lên, không để người cậu phát ra một nhịp run rẩy nào.
—————————————————————————-
- Anh về đi, em tự vào nhà được mà. Gặp lại sau nhé
Ngọc Trân mỉm cười, đôi mắt trong veo, khẽ vẫy tay chào Minh Hiếu. Cậu gật gù rồi nói
- Ừm. Ngủ ngon nhé
Cánh cửa nhà đóng lại.
Đau đớn và yếu đuối.
Ngọc Trân bật khóc nghẹn ngào. Khuôn mặt cô đã bị nhấn chìm bởi những giọt nước mắt.
Trái tim cô đau đớn như bị hàng ngàn mảnh vỡ cứa vào.
Cô ngã khuỵa xuống sàn nhà, bó gối khóc lớn.
Giờ đây cô cảm thấy khó thở, ruột gan cô dường như đang bị đảo lộn lên hết. Cô khóc thật thảm thiết, nức nở đến thế, lúc này cô thực sự hiểu, cô đã sai rồi.
Cô là một kẻ tham lam nhất trên thế giới này. Không thể dứt khoát với Minh Hiếu lại kéo Hàn Văn vào vòng tròn đau khổ ấy. Cô đã làm Hàn Văn tổn thương. Vì cô mà cậu đã rời khỏi nơi an toàn nhất để bước vào một thế giới hỗn loạn và đầy đau khổ. Nhưng rồi cô lại nhẫn tâm hất hủi cậu, khiến trái tim cậu đau đớn.
Trong lòng cô chứa đầy những mâu thuẫn.
Cô nợ Minh Hiếu. Chính xác là nợ cậu ấy rất nhiều thứ vì vậy cô không thể quay lưng với cậu.
Một món nợ mà cô đã lầm tưởng sẽ trả lại bằng một tình yêu.
Hàn Văn …
Tình yêu của cô dành cho cậu rất mãnh liệt nhưng cô lại không thể đến với cậu.
Những mâu thuẫn ấy cứ liên tục dằn vặt cô.
Ngọc Trân quá yếu đuối để đưa ra quyết định.
Cô khóc đến nỗi toàn thân run rẩy.
Khuôn mặt cô vẫn thấm đãm nước mắt.
Cô khóc như một đứa trẻ đang không biết phải làm gì, như một đứa trẻ sau khi đã gây rắc rối lại không biết sửa chữa lỗi lầm của mình như thế nào.
- Hàn Văn … em xin lỗi … xin hãy tha thứ cho em … em xin lỗi—————————————————————————–
Đêm khuya.
Trời đầy tuyết.
Tuyết mỏng manh rơi rơi một màn trắng xóa mờ nhạt.
Cơn gió lạnh thổi qua, giá rét hắt vào căn phòng.
Nét mặt Minh Hiếu vô cảm, ánh sáng từ đèn hắt lên người cậu một thứ ánh sáng ảm đạm, cả người như chìm trong u tối.
Cậu nhớ đến ánh mắt Ngọc Trân nhìn Hàn Văn, ấm áp, cuộn trào những đợt sóng tình mãnh liệt, có chua xót, có bi thương.
Minh Hiếu ganh tị với Hàn Văn.
Mặc dù người thường xuyên bên cạnh cô ấy là cậu nhưng Ngọc Trân chưa bao giờ nhìn cậu bằng ánh mắt ấy.
Trong lòng cậu từng đợt, từng đợt cảm xúc chua xót, các ngón tay nắm chặt, đôi môi cũng mím chặt , lạnh lùng hơn cả những nhưng bông tuyết đang bay bay ngoài trời.
Bất chợt một tiếng động rất khẽ vang lên.
Thùy Linh ngồi trên sofa, khoanh tay trước ngực, ánh mắt trêu đùa hướng về phía Minh Hiếu.
- Có vẻ như em đã quá xem thường Hàn Văn. Minh Hiếu, một trong những sai phạm lớn nhất chính là xem thường đối thủ.
Minh Hiếu quay lại khẽ nhíu mày, giọng nói trở nên rất nhẹ tựa như cơn gió đông lạnh lẽo ngoài kia.
- Chị không hơn gì em đâu. Sao hả tình yêu đơn phương không mấy dễ chịu nhỉ ?
- Minh Hiếu, chúng ta đang cùng một chiến tuyến đấy, ăn nói cẩn thận một chút. -Thùy Linh trừng mắt nhìn Minh Hiếu
- Chị nhầm rồi tôi không hề cùng chiến tuyến với chị. Triệu Hàn Văn chính là do chị train lại còn PR cho cậu ấy trở thành ngôi sao. Không lẽ chị ngây thơ đến độ không biết rằng cậu ấy muốn trở thành ca sĩ chỉ được gần Ngọc Trân thôi sao. Chị quá yếu đuối trước tình cảm. Nếu như tôi sớm biết việc làm ngu ngốc này của chị thì tôi đã ngăn lại rồi. Đừng nói bằng cái giọng dạy đời tôi như thế
Cơn phẫn nộ của Minh Hiếu như được dịp bùng nổ, đôi mắt hằn lên những tia máu, ánh mắt ấy thật sự rất đáng sợ tưởng chừng như muốn nuốt chửng cả người kia. Thùy Linh run rẩy vung tay tát Minh Hiếu nhưng khi tay cô vừa giơ lên cao đã bị cậu túm lấy giữa không trung. Đôi mắt cậu bỗng trở nên quái dị, giọng nói trầm thấp như giọng của một ác quỷ
- Sao hả còn muốn đánh tôi sao ? Đừng hòng nghĩ đến chuyện đó, tôi rất ghét hạng phụ nữ tát vào mặt người khác khi bị nói trúng tim đen. Vả lại chị cũng chẳng là gì để có quyền tát tôi. Vì tôn trọng omma nên tôi mới chấp nhận gọi là chị, nếu không chúng ta cũng chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Thùy Linh cảm thấy hoảng sợ tột độ trước một Nguyễn Minh Hiếu như thế này. Bình thường cậu vẫn là một người lạnh lùng, trầm lặng nhưng khi tức giận như thế này Minh Hiếu chẳng khác gì một ác quỷ. Đôi mắt chứa đầy những tia nhìn sắc lạnh hơn cả lưỡi dao. Nó thật sự rất đáng sợ.
Thùy Linh cố lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt cô trở nên tĩnh lặng rất nhanh dường như đây chính là nét di truyền của họ. Khóe môi khẽ hé nụ cười giễu cợt
- Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Ngọc Trân lại rời xa cậu, bởi vì cậu quá ích kỉ. Yêu có nghĩa là mang lại hạnh phúc cho người mình yêu chứ không phải ép buộc người ấy và mang bất hạnh đến cho họ. Đó chính là điểm khác nhau giữa tình yêu của tôi và tình yêu của cậu.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Cả thân người Minh Hiếu hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Chỉ còn lại một đôi mắt sắc lạnh.
—————————————————————————-
Buổi tập dượt trước sự kiện Music Festival được diễn ra rất ráo riết vì các ca sĩ chỉ có khoảng 1 ngày để tập dượt. Lần ấy Ngọc Trân sẽ cùng Hàn Văn biểu diễn bản single của cô.
Các nhân viên hậu trường đều đang sốt sắn chuẩn bị dụng cụ, ánh sáng, pháo hoa… . Trên sân khấu Ngọc Trân và Hàn Văn đang xem lại lời bài hát và trao đổi với đạo diễn.
Mỗi khi đối mặt với Hàn Văn, Ngọc Trân đều cố tình tránh né ánh nhìn từ cậu, sự ray rứt vẫn cứ bám theo cô. Ngọc Trân đã dùng tất cả những kĩ năng “diễn” để cố tỏ ra hờ hững, lạnh lùng nhất, nhưng sao trái tim cô lại tê buốt như thế.
Đứng giữa sân khấu Hàn Văn bắt đầu cất giọng hát, trầm lắng và truyền cảm.
Giờ đây đôi mình thật sự đã chia xa ư?
Hay là chúng mình chỉ tạm thời xa nhau như lời hứa lúc trước?
Sự chia cách này đã là quá đủ đối với tớ
Tại sao cậu lại không lên tiếng?
Ngọt ngào và day dứt.
Lời bài hát như một lời oán trách
Ngọc Trân lặng lẽ đứng bên cạnh
Đôi mắt ẩn bên dưới cặp kính mác ấy ướn ướt
Cô đau khổ để những giọt nước mắt chảy ngược vào tim
Giờ đây nỗi buồn cứ dần gặm nhấm tim tớ
Dẫu cho tớ hiểu rằng cậu đã thực sự rời xa
Thì tớ vẫn hy vọng mình sẽ trở nên thật tuyệt khi cậu trở về
Tại sao tớ lại cư xử ngớ ngẩn như vậy chứ?
Những giai điệu ngọt ngào, êm ái ấy nhưng lại giống như những mũi băng cứ đâm sâu vào trái tim đang tổn thương của Hàn Văn.
Ánh mặt trời cuối đông yếu ớt tỏa ra hơi ấm
Những đám mây trắng nhẹ trôi trên bầu trời xanh trong, từ khi mới có sự sống hay cả trong tương lai xa xôi, bầu trời vẫn trong xanh như thế.
Bài hát kết thúc, Hàn Văn và Ngọc Trân lặng lẽ nhìn về phía nhau.
Hai ánh mắt chạm vào nhau một cách đột ngột.
Một người vội tránh né và bỏ đi
Một người đứng lặng nụ cười xót xa nở trên khóe môi.
Bỗng …
Một cái bóng lù lù từ trên cao rơi xuống chỗ Ngọc Trân. Cô không hề biết việc đó vì lúc này cô vẫn đang đứng đó chờ người quản lý. Dường như có một sức mạnh đẩy bật cô ra, Ngọc Trân không nhìn rõ được chỉ nghe thấy thoang thoảng một mùi hương quen thuộc, cái bóng lướt qua rất quen.
“RẦM”
Một tiếng động khủng khiếp vang lên khiến mọi người có mặt ở đó đều hoảng sợ.
Cả dàn đèn chiếu bỗng dưng bị đứt dây cáp và rơi xuống chỗ Ngọc Trân. Cô sững sờ nằm trong vòng tay của Hàn Văn. Thì ra chiếc bóng ấy chính là cậu . Ngọc Trân sững sờ nhìn thấy vệt máu dài lấp lóa sau lớp áo sơ mi trắng.
- Em … à … ừm … cô không sao chứ ?
Hàn Văn cúi xuống nhìn cô lo lắng, người bị thương là cậu vì sao vẫn lo lắng cho cô như thế. Cô hoảng sợ giữ chặt lấy cánh tay đang bị thương của Hàn Văn
- Cậu… cậu … bị thương rồi…
Các nhân viên đứng gần đó vội chạy đến đưa Hàn Văn đến bệnh viện, một số người thì kiểm tra lại sự cố vừa rồi. Trước khi rời khỏi đó, Hàn Văn dịu dàng nhìn Ngọc Trân, nụ cười của cậu thật ấm áp, nó như một lời trấn tĩnh cô. Ngọc Trân lặng người đứng nhìn theo dáng cậu, trong lòng cơn đau một lần nữa lại nhói thêm.
Vì sao lại đối xử tốt với một kẻ ích kỉ như cô ?
Vì sao lại đẩy cô ra khỏi đó ?
Vì sao lại chịu đựng vết thương ấy thay cô ?
Giờ đây cô lặng lẽ đứng đó, dường như linh hồn của cô đã bay đi mất rồi, đang bay trong không gian vô định nào đó.
Bên dưới khán đài Minh Hiếu vẫn đứng hướng mắt về phía sân khấu, ánh mặt trời khiến bóng cậu đổ dài trên mặt đất, một cái bóng lạnh lẽo, cách đó một khoảng rất xa nhưng nó vẫn khiến người ta không thể hít thở bình thường được.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái đứng trên sân khấu. Khuôn mặt tĩnh lặng tựa như mặt hồ không gợn sóng.
—————————————————————————-
Dàn đèn ngẫu nhiên rơi xuống hay có kẻ cố tình làm như thế ?
Ai là kẻ đã làm điều đó … ?
Coi chừng bị lừa nhá
—————————————————————————-
Đọc tiếp Yêu em, xa mấy anh cũng tìm – Chương 13