Yêu em, xa mấy anh cũng tìm

- Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Làm sao bọn nhà báo lại có những tin tức này và cả hình chụp nữa.
Minh Hiếu tức giận ném đống tài liệu lên bàn một cách thô bạo, chưa bao giờ cậu cảm thấy tức giận đến như thế. Từ khi scandals xảy ra MH  gần như loạn cả lên vì tin tức này, một scandal lộ ảnh nóng không chỉ gây ảnh hưởng đến ca sĩ mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty quản lý. Kiến Minh thở dài ngồi trên ghế bành bọc da, khuôn mặt hằn vẻ mệt mỏi sau mấy ngày liền không ngủ được.
- Không thể tin được bọn nhà báo lấy tin ở đâu, tớ đã cho người đi điều tra. Tớ nghi ngờ là bọn WJ làm vụ này
- Chắc chắn là bọn chúng nhưng chúng ta cần có bằng chứng, bọn cáo già đó làm việc gì cũng dọn dẹp sạch sẽ điều đó rất khó để tìm được bằng chứng kiện bọn chúng.
Minh Hiếu đưa tay vuốt mặt chau mày nghĩ đến kết cục này, như sực nhớ điều gì cậu bật dậy
- Ngọc Trân đâu ? Phải cho người canh chừng cô ấy tớ không muốn có thêm rắc rối gì xảy ra.
- Tớ đã cho quản lý ở bên cạnh cô ấy, mấy ngày nay cô ấy giam mình trong phòng riêng và không muốn tiếp xúc với bất kì ai.
Minh Hiếu gật gù, ánh mắt buồn bã nhìn ra cửa sổ, cậu đang lưỡng lự không biết có nên đến nhà Ngọc Trân hay không. Trong lúc này cô ấy rất dễ kích động và đặc biệt là có thể nghĩ quẩn bất cứ lúc nào. Nhưng người cô ấy cần liệu có phải là cậu không hay khi cậu đến chỉ nhận được sự hờ hững của cô ấy ?
—————————————————————————-
Mạnh Duy nhịp nhịp những ngón tay trên bàn gỗ bên trong một quán cà phê, đôi mắt màu xám tro hướng về phía cửa, một người đàn ông bước vào đảo mắt nhìn xung quanh trước khi tiến về phía Mạnh Duy. Ngồi xuống ghế ông ta vẫn tỏ vẻ lo lắng và quan sát xung quanh
- Có chuyện gì thì anh nói nhanh đi tôi không muốn bị ai đó phát hiện ra mình đang ở đây
- Yên tâm đi không ai nhìn thấy ông đâu. Đây là phần còn lại xong phần này xem như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau. Ông phải giữ bí mật cho việc này, nếu lộ ra ngoài cả danh dự của tôi và ông đều bị ảnh hưởng. Ông nhớ đó
Mạnh Duy trầm giọng cảnh báo người kia một lần nữa, ông ta nhìn vào phong bì mỉm cười, ánh mắt sáng lên
- Được rồi, được rồi tôi biết mà.
- Cố gắng làm thật tốt, đừng để tôi phải tìm ông một lần nữa.
Nói xong hắn đứng dậy bỏ đi, bên ngoài một chiếc xe màu đen đợi sẵn. Mạnh Duy tiến về phía chiếc xe gõ nhẹ lên tấm kính, kính xe chậm rãi kéo xuống nhưng ngừng lại ở giữa để hở một khoảng nhỏ chỉ đủ để người bên trong có thể nói chuyện với Mạnh Duy
- Chủ tịch, tôi không nghĩ Ngài … à không cô sẽ xuất hiện ở đây
- Chỉ để kiểm tra nhân viên của mình thôi. Làm tốt lắm tôi có lời khen ngợi anh. Đây là phần thưởng của anh
Từ trong xe một cánh tay thon thả, làn da trắng mịn đưa ra, ánh nắng khẽ len vào bên trong rọi lên khuôn mặt cô gái một thứ ánh sáng mờ mờ.
- Cám ơn cô. Mọi việc chắc chắn sẽ ổn
- Tôi hi vọng là thế, nhưng nếu không ổn thì Nguyễn Minh Hiếu cũng không dám làm gì tôi cả. Tôi đi trước đây
- Vâng, tạm biệt.
Chiếc xe lăn bánh nhanh chóng hòa vào dòng xe tấp nập trên đường. Mạnh Duy nhìn theo bóng chiếc xe, hai tay cho vào túi quần, đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng.
—————————————————————————-
Lễ trao giải thưởng âm nhạc dành cho các nghệ sĩ hàng đầu, đồng thời cũng là buổi trao giải Best Idols do tạp chí âm nhạc tổ chức. Trên thảm đỏ các nghệ sĩ thi nhau khoe ảnh, mỉm cười và vẫy tay chào các fan hâm mộ. Tuy nhiên trong lễ trao giải năm nay sự vắng mặt của Ngọc Trân trở thành một chủ đề bàn tán của các nghệ sĩ, có kẻ ganh ghét, có người thương cảm cho sự cố ấy.
Hàn Văn cũng có mặt trong buổi lễ, cậu xuất hiện cùng Lệ Quyên. Cậu cảm thấy rất khó chịu mỗi khi có ai đó bàn tán về vụ việc của Ngọc Trân.
Hàn Văn và Lệ Quyên đang đứng chụp ảnh trên thảm đỏ thì một gã phóng viên tiến đến và đặt câu hỏi:
- Hàn Văn, cậu nghĩ sao về việc có ý kiến cho rằng Ngọc Trân muốn tạo scandals lần này để nổi tiếng hơn nhưng lại bị phản tác dụng bằng việc mất danh hiệu Best Idols năm nay?
Những ngón tay siết chặt chiếc ly thủy tinh trên tay, Hàn Văn liếc nhìn gã phóng viên, ánh mắt sắc lẻm như muốn cắt đôi gã. Ánh mắt ấy khiến những người xung quanh cảm thấy ớn lạnh, Lệ Quyên đứng bên cạnh vội bước đến kéo Hàn Văn đi và mỉm cười với các phóng viên.
- Này, Hàn Văn không thể nhìn bọn họ bằng ánh mắt đó nếu không ngày mai lại có thêm scandals để bọn chúng moi móc cho xem. Đi vào trong nào, nhớ mỉm cười tươi lên một chút camera, máy chụp hình ở khắp nơi đấy.

Hàn Văn không nói gì bởi cậu vẫn còn rất tức giận vì tên phóng viên vừa rồi, sao hắn lại có thể nói Ngọc Trân tạo scandals bằng cách lộ ảnh nóng, bọn nhà báo thật độc ác khi nói những thứ như thế họ không thể hiểu được cảm giác của người khác là như thế nào. Danh tiếng lẫn sự nghiệp của Ngọc Trân có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào bởi những lời nói độc ác ấy của đám phóng viên.
Hít một hơi thật sâu để cảm thấy thoải mái hơn, Hàn Văn tiến vào bên trong sân khấu nơi diễn ra buổi trao giải. Cả gian phòng rộng lớn và ngập chìm trong ánh đèn sáng lung linh. Các khán giả đã ngồi chật kín hàng ghê, họ reo hò tên thần tượng. Các camera, máy chụp ảnh làm việc hết công suất khi ghi lại những khoảnh khắc của sao.
Hàn Văn vẫn đang mỉm cười chào các nghệ sĩ bất chợt có ai đó vỗ nhẹ lên vai cậu. Khi quay lại cậu ngạc nhiên đến độ không nói nên lời, người kia mỉm cười thật tươi
- Chào em, Hàn Văn
- Chị Thùy Linh… Ôi trời, thật bất ngờ khi thấy chị ở đây, em không nghĩ là chị sẽ quay về vào lúc này – Hàn Văn mừng rỡ nói
- Chị muốn tạo cho em sự bất ngờ.
Thùy Linh cười hiền kéo Hàn Văn vào một góc khuất camera và ngồi xuống. Hôm nay Thùy Linh trông rất sang trọng, cô mặc một chiếc đầm dạ hội dài màu trắng hở lưng quyến rũ. Cô nhìn Hàn Văn rất lâu dường như muốn xóa đi những nhung nhớ suốt thời gian qua khi cô không được gặp cậu. Hàn Văn thấy Thùy Linh cứ nhìn mình như thế thì ngạc nhiên hỏi
- Sao thế chị? Bộ mặt em có dính gì sao ?
- À… không … không phải. Vì đã lâu không được nhìn thấy em nên …
- Sau buổi lễ này chúng ta đi ăn khuya được chứ ?
Hàn Văn hào hứng nói, hình như chính cậu cũng rất vui khi gặp lại Thùy Linh. Cậu cười tươi gật đầu đồng ý ngay. Suốt buổi tối hôm ấy họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đến khi Hàn Văn trình diễn hoặc lên nhận giải Thùy Linh vỗ tay rất nhiệt liệt trông họ thật giống với một đôi đang hạnh phúc.
Trong lúc lễ trao giải diễn ra, Thùy Linh quay sang khẽ hỏi Hàn Văn
- Hàn Văn à, tại sao cậu lại rời khỏi MH ? Minh Hiếu ép cậu rời khỏi đó sao ?
- Không phải, em tự nguyện rời khỏi đó.
- Vì sao ?
- Vì … vì em không muốn cản trở quan hệ của Ngọc Trân và Minh Hiếu, cả Ngọc Trân cũng muốn như thế. Chính cô ấy là người giới thiệu em với WJ. – Hàn Văn nói, mặc dù không gian rất ồn ào nhưng Thùy Linh vẫn có thể cảm nhận được sự đau khổ trong giọng nói của cậu.
- Ngọc Trân giới thiệu ? Ai đã nói điều này với cậu ? – Thùy Linh hỏi ngược lại
- Mạnh Duy.
- Hắn đã nói gì với cậu ?
- Hắn bảo Ngọc Trân đã giới thiệu tôi với WJ, cô ấy không muốn tôi cản trở mối quan hệ của cô ấy và Minh Hiếu.
- À, thì ra là vậy.
Thùy Linh gật gù, khóe môi chợt vẽ lên thành nụ cười châm biếm. Dường như cô đã phát hiện ra một điều gì đó rất thú vị.
—————————————————————————-
Trên cánh đồng cỏ đầy hoa dại, màu xanh của cỏ mọc chen vào màu trắng, màu vàng nhạt nhòa của đám hoa dại. Thảm cỏ mượt như nhung, ánh mặt trời rực rỡ lan tỏa, hoa thoang thoảng, phảng phất trong không khí, những giọt sương lấp lánh như những hạt kim cương. Những cây hoa anh đào lặng lẽ rụng đầy, gió mang theo những cánh hoa mỏng manh.
Dưới cây hoa anh đào.
Ngọc Trân mặc một chiếc váy hồng nhạt, vừa mân mê chuỗi chuông ngọc trong tay, vừa nhìn xa xăm. Tất cả nỗi ám ảnh cứ mãi hành hạ cô suốt mấy tuần qua, nhắm mắt lại cô nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp ấy, tiếng máy chụp hình, tiếng bọn nhà báo nhốn nháo hỏi, mọi thứ như một cơn ác mộng kinh hoàng.
FLASH BACK
Buổi tiệc sinh nhật của Nhã Huệ, Ngọc Trân vui vẻ chụp ảnh với những người bạn, trò chuyện và thoải mái cười đùa. Ngọc Trân đang trò chuyện cùng một cô người mẫu thì tình cờ gặp lại một người bạn cũ – Vũ Hoàng. Anh ta từng là một người mẫu nam rất nổi tiếng nhưng sau đó lại dính đến scandals tình ái nên không còn hoạt động. Ngọc Trân tươi cười chào Vũ Hoàng
- Anh Vũ Hoàng, không ngờ anh cũng đến buổi tiệc này. Trông anh vẫn điển trai như ngày nào

- Chào Ngọc Trân, rất vui khi gặp lại em. Bây giờ em đã trở thành ngôi sao rồi nhé, chúc mừng em. Uống với anh một ly nào
Vũ Hoàng đưa cho Ngọc Trân một ly sâm banh mà anh ta đã cầm sẵn trước đó, vui vẻ cạn ly Ngọc Trân không hề có chút nghi ngờ. Một lúc sau, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt, nghĩ là mình hơi say Ngọc Trân đi vào toilet rửa mặt cố làm mình tỉnh táo hơn. Cô bước loạng choạng, mắt cô trở nên mờ ảo và rồi cô lịm dần. Những việc sau đó cô hoàn toàn không hề biết gì.
END FLASH BACK
Nước mắt cũng đã không còn vì suốt mấy ngày qua cô đã khóc rất nhiều, khóc đến độ chẳng còn nước mắt để khóc nữa. Thế giới này quá khắc nghiệt, giả dối và một cô gái dù đã sống ở thế giới đó rất lâu nhưng vẫn không thể nào bảo vệ được bản thân, đến phút cuối vẫn bị kẻ khác lừa dối và hãm hại. Ngọc Trân vẫn không hiểu vì sao bọn người đó vẫn không buông tha cho cô. Cô không hề nợ họ bất cứ thứ gì nhưng họ vẫn cứ đuổi theo cô và tìm mọi cách hãm hại cô.
Niềm tin vỡ nát, ngay đến cả tình yêu duy nhất cô cũng không thể giữ được. Trái tim cô như bị giày vò một cách đau đớn.
Trong sự tuyệt vọng Ngọc Trân chợt nhìn thấy nụ cười ấy, hiền lành, dịu dàng và có chút ngây ngô. Là ảo giác chăng ?
Hàn Văn đứng bên cạnh cô, dưới gốc cây hoa anh đào, mỉm cười đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô, bàn tay cậu ấm  áp, nụ cười của cậu rất nhẹ và giọng nói của cậu rất dễ chịu đầy quan tâm
- Pabo ~ Đừng khóc nữa, khi khóc trông em rất xí đó có biết không ?
Lúc ấy …
Ngọc Trân òa khóc lớn hơn.
Cô thật đáng trách, đáng bị người khác ruồng bỏ. Hàn Văn đã dành cho cô rất nhiều tình cảm, cậu yêu cô vì cô mà cậu đánh đổi một cuộc sống khắc nghiệt hơn, nếm trải những đau thương trong cái thế giới đầy cạm bẫy này. Còn cô, xuất hiện trong cuộc đời cậu một cách trắng trợn, không kiêng nể, trắng trợn đùa giỡn với cậu, lạnh lùng quay lưng, phũ nhận tất cả những điều cao đẹp nhất mà Hàn Văn dành cho cô. Rồi đến một ngày khi cô quay lại Hàn Văn trở nên lạnh lùng, bất cần, ném cả vật đính ước xuống hồ nước rồi quay lưng bỏ đi. Ngọc Trân đáng bị như thế lắm vì ban đầu chính cô đã làm tổn thương cậu. Đáng lắm đấy chứ …!
Hương hoa thơm ngào ngạt một cách kì lạ. Chiếc váy của cô bị gió thổi tung bay một cách phũ phàng, bờ vai gầy yếu đuối run lên trong những tiếc nấc nghẹn ngào.
Ngọc Trân nhớ Hàn Văn, ngay lúc này cô rất muốn nhìn thấy cậu, ngay lúc cô yếu đuối nhất, tuyệt vọng nhất và cô chỉ muốn được gặp Hàn Văn. Nhưng cậu sẽ chịu gặp cô … ?
Rồi như một thước phim của quá khứ, hình ảnh cô và Hàn Văn trong những ngày tháng hạnh phúc ấy lại tràn về. Những hình ảnh tươi đẹp ấy cũng dưới gốc hoa anh đào.
” …
Cô lắc mạnh cánh tay cậu, đôi mắt hấp háy, hấp háy đầy vẻ thích thú
- Em muốn xem tuyết, xem tuyết cơ !
- Xem tuyết á ?
Cậu cười nhăn nhó, thân hình nhỏ bé của cậu sắp bị cô lắc đến nỗi vỡ tan ra rồi. Đang giữa hè nắng nóng, bỗng nhiên lại muốn đi xem tuyết ?
- Nhưng em thích ngắm tuyết bay cơ, để hoa tuyết bay bay thế này này, lóng lánh như thủy tinh quanh người em, cả bầu trời đầy hoa tuyết, em sẽ nhắm mắt, dang tay thế này và đứng giữa trời tuyết … hihi rất lãng mạn đúng không Anhanh?
- Ờ… ờm… ưm … Ngọc Trân à, em vừa xem phim gì vậy ?
Hàn Văn cười nhẹ, trong ánh mắt có chút bối rối, Ngọc Trân hào hứng nói
- Phim Bản tình ca mùa đông á. Nam diễn viên chính đứng giữa trời tuyết, anh ấy cười như thế này này, quay quay người, mỉm cười giữa tuyết… Oaaa. Thiệt là lãng mạn !
Hàn Văn cười khổ, cậu biết mỗi lần cô xem được một cảnh lãng mạn trong phim là lại muốn bắt chước, cô nói làm như thế mới cảm nhận sâu sắc được tình cảm trong phim.
- Em muốn xem tuyết…Hàn Văn à… được không ?
Ngọc Trân lại bắt đầu lắc mạnh tay cậu, vẻ mặt cún con hết sức đang yêu được trưng ra. Hàn Văn dịu dàng cười, ôn tồn nói
- Đợi đến mùa đông sẽ có tuyết cho em xem. Nghe nói năm nay tuyết rơi nhiều lắm đấy

- Không được, em muốn xem ngay bây giờ cơ. – Ngọc Trân chu mỏ làm nũng
- Ngọc Trân à …
- Đi mà, Hàn Văn. Ngọc Trân biết là Hàn Văn vĩ đại của Ngọc Trân sẽ làm được bất cứ chuyện gì mà. – Cô bắt đầu giở trò nịnh nọt trông cô lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ con đang làm nũng đòi kẹo
- Nhìn thấy tuyết rồi, em có vui không ? – Hàn Văn mỉm cười thở dài
- Có ! có , hihi em sẽ rất rất rất… vui. Hàn Văn là nhất nhé, bất cứ điều gì cũng làm được
Mùa hè nắng nóng, mặt trời vẫn đang rực rỡ chiếu sáng. Hàn Văn dắt cô ra khu rừng đầy những cây hoa anh đào. Đang giữa mùa hoa anh đào nở, những đóa hoa màu hồng nhạt như những đám mây bồng bềnh chen giữa những cánh lá non mơn mởn tạo nên một biển hoa trôi lững lờ. Ánh mặt trời xuyên qua đám mầy, chiếu rọi lên những cánh hoa màu trắng ngần, điểm thêm vài đốm hoa phớt hồng. Mỗi khi làn gió nhẹ lướt qua, cả biển hoa khẽ rung rinh, cánh hoa rụng xuống, nhẹ nhàng múa lượn xoay vần trong không trung.
Cả một biển hoa anh đào tuyệt đẹp …
Cánh hoa anh đào trắng rụng xuống như những bông hoa tuyết lơ lững giữa trời
Tiếng cười của Ngọc Trân lanh lảnh như chuông gió, cô dang rộng cánh tay, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoay vòng. Cô sung sướng ôm trong lòng những đóa hoa tuyết giữa mùa hè.
Ngọc Trân cười đến độ tít cả mắt, đôi mắt cong cong vầng trăng khuyết trông đáng yêu cô cùng.
- Này, em thích chứ? Là tuyết giữa mùa hè đấy …
Ngọc Trân mở mắt dáo dác tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia, cô bỗng nở nụ cười còn tươi hơn cả hoa anh đào. Hóa ra, Hàn Văn đã trèo lên cây ra sức rung cành cây để cánh hoa rơi xuống nhiều hơn. Cậu mỉm cười với cô, ánh mắt cậu vô cùng ấm áp.
Từng đợt, từng đợt cánh hoa rơi xuống đầu, xuống người cô, khiến Ngọc Trân trông giống như một nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích.
Sau vụ leo cây đó Hàn Văn bị té trầy tay vì bất cẩn, cả hai còn bị trưởng thôn cảnh cáo về việc phá hoại rừng hoa anh đào. Ngọc Trân và Hàn Văn bị phạt chăm sóc những cây hoa ấy trong vòng một tuần lễ.
…”
Làn gió nhẹ nhàng lướt qua, những cánh hoa trắng ngần lặng lẽ rơi xuống. Ngọc Trân đưa tay hứng những cánh hoa, ngón tay thon dài của cô chạm vào cánh hoa, nụ cười buồn bã chợt hiện trên môi.
Lúc này, Ngọc Trân đã ngồi trên thảm cỏ đôi mắt ngấn lệ nhìn về một phía rất xa. Cô đau khổ, tuyệt vọng đến thẫn thờ như người mất hồn. Giờ đây chỉ còn lại phần thể xác khốn khổ, phần linh hồn vốn dĩ đã mất đi từ lúc Hàn Văn lạnh lùng ném chiếc vòng cổ.
Đây là kết cục cuối cùng mà Ngọc Trân phải nhận lấy sao … ?
—————————————————————————-
Đêm nhộn nhịp ở Hà Nội. Ánh đèn từ các bảng hiệu thay phiên nhau nhấp nháy, người người qua lại nhộn nhịp chẳng khác gì ban ngày. Các quán ăn bình dân đầy ấp những vị khách, mùi thức ăn, tiếng trò chuyện, cười nói vang lên trong những con phố.
Thùy Linh từ tốn rót thêm rượu vào chén của Hàn Văn, ánh mắt hào hứng nhìn cậu
- Uống mừng ngày gặp lại, phải uống hết chén này đấy nhé
- Em còn phải lái xe nữa, chị cũng đã uống nhiều rồi còn gì
Hàn Văn e ngại định giữ lấy chai gạo thì bị Thùy Linh ngăn lại, hai má cô ấy ửng hồng vì rượu, giọng nói cũng trở nên lè nhè như mấy gã say rượu.
- Không được, lâu lắm rồi chị mới được gặp em chúng ta phải uống mừng mới được.
- Chị say rồi đừng uống nữa, chúng ta về thôi.
Hàn Văn lắc đầu nhìn Thùy Linh rồi thanh toán tiền, cúi xuống dìu Thùy Linh ra xe trong khi cô nàng vẫn tiếp tục lảm nhảm điều gì đó.
Đèn đường vàng vọt rọi vào bên trong xe, Hàn Văn đưa Thùy Linh về nhà, cẩn thẩn dìu cô ấy vào nhà. Mặc dù đã rất lâu rồi cậu mới đến đây nhưng căn nhà của Thùy Linh vẫn như cũ, đồ đạc không hề bị thay đổi. Cậu đặt Thùy Linh nằm trên ghế sofa, ân cần dùng một chiếc khăn mà cậu tìm thấy trong nhà lau mặt cho cô ấy. Bàn tay cậu dịu dàng chạm vào khuôn mặt Thùy Linh, cô khẽ mở mắt để mắt cô chạm vào mắt của Hàn Văn. Thùy Linh nắm lấy tay của Hàn Văn một cách bất ngờ, ánh mắt cô rất buồn bã. Cậu khẽ nhíu mày nhìn cô rồi thấp giọng nói
- Chị lại giả vờ say à ?
- Ừm, Xin lỗi vì đã lừa cậu Hàn Văn nhưng chỉ có cách này tôi mới có thể được ở bên cậu – nỗi ai oán dâng lên trong đáy mắt của Thùy Linh
- Đáng lẽ chị phải quên tôi đi và đừng quay trở về Việt Nam. Vì sao chị còn quay về đây ?
Hàn Văn khẽ đẩy tay Thùy Linh rồi quay mặt sang hướng khác, cô cười nhẹ giọng nói phảng phất sự đau khổ
- Tôi không thể quên được cậu, làm sao có thể quên đi một người mà mình yêu một cách dễ dàng như thế chứ? Cũng như cậu không thể quên được Ngọc Trân.
Một bầu không khí im lặng đến lạ thường.

Thùy Linh đưa tay lau nước mắt, cố giữ giọng không run rẩy
Đúng lúc ấy …
Hàn Văn đứng dậy nói với Thùy Linh
- Tôi về đây. Chị ngủ ngon. Tạm biệt
Bất ngờ một vòng tay giữ chặt lấy người cậu, Thùy Linh ôm chặt lấy Hàn Văn từ phía sau. Hơi ấm của Hàn Văn lặng lẽ truyền đến người cô như xuyên thấu qua từng lớp da thịt. Một nỗi cuồng vui khôn tả xuất hiện trong lòng cô, không còn nhớ đến những nỗi đau đã vò xé trái tim cô.
- Cậu có biết, tôi đã rất nhớ cậu không ? Làm ơn hãy quên cô ấy đi
Khoảng lặng rất lâu sau đó Hàn Văn quay lại nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Thùy Linh. Hàn Văn chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói
- Tôi không thể, Thùy Linh. Người tôi yêu là Ngọc Trân và tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy.
Lời nói của cậu rất nhẹ nhàng nhưng sao sắc lạnh tựa hồ như một mũi băng đâm xuyên qua trái tim cô. Những giọt nước mắt chầm chậm rơi , Thùy Linh khẽ cắn môi kiềm chế nỗi đau.
- Ngọc Trân đã làm tổn thương cậu, hất hủi cậu nhưng cậu vẫn không rời bỏ cô ấy. Vì sao lại như thế chứ ?
- Tôi đã nói với chị rồi, vì tôi đã quá yêu Ngọc Trân và chỉ có cô ấy mà thôi.
- Nhưng cô ấy đã … lộ ảnh nóng và có thể …
Lời nói chưa kịp kết thúc thì đã bị Hàn Văn cắt ngang một cách thô bạo
- Ngọc Trân không phải là một người như thế, cô không được nói cô ấy như thế. Tôi cấm cô !
Đôi mắt cậu hằn lên một sự tức giận và đớn đau, trông cậu rất đáng sợ. Nếu lúc trước Thùy Linh từng xem Hàn Văn là một thiên thần thì bây giờ thiên thần đã trở thành một ác quỉ thực thụ. Hàn Văn đã thay đổi, không còn là một thiên thần mà cô từng biết, thế giới showbiz đầy cạm bẫy ấy đã biến cậu trở thành một ác quỉ.
- Nếu tôi tìm ra được kẻ đã hãm hại cô ấy, tôi nhất định sẽ không tha cho kẻ đó
Hàn Văn lạnh lùng nói, đôi mắt cũng trở nên sắc lạnh như được phủ một lớp băng khô nhưng cậu vẫn đẹp đến mê hồn, một vẻ đẹp lạnh lẽo của băng.
—————————————————————————-
Buổi sáng, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, ánh mắt trời xuyên qua từng đám mây xanh. Vài chậu hoa rực rỡ khoe sắc dưới ánh mặt trời, những chậu hoa ấy được đặt trên bậu cửa sổ của ngôi nhà.
Kiến Minh từ trên cầu thang đi xuống bếp, khẽ vươn vai ngáp dài một cách uể oải. Cậu nhẹ nhàng tiến đến vòng tay ôm lấy cô người yêu tóc vàng xinh đẹp Bảo An đang chuẩn bị thức ăn. Tì cằm lên vai cô ấy, Kiến Minh thì thầm
- Chào buổi sáng, người yêu bé nhỏ !
- Lại muốn gì đây hở? Mau tránh ra để em chuẩn bị bữa sáng, hôm qua chúng ta suýt muộn một cuộc họp đấy – Bảo An nháy mắt nhắc nhở “sếp”
- Đừng lo hôm nay chúng ta chả có cuộc họp nào cả nên …
Kiến Minh xoay người Bảo An lại và nhanh chóng kéo cô vào một nụ hôn quyến rũ như một lời chào buổi sáng. Bảo An khẽ đẩy Kiến Minh, cô đấm nhẹ vào vai cậu và trách
- Yahh… em không muốn đến muộn thêm một ngày nữa đâu. Mau ăn sáng rồi thay đồ nhanh lên
Kiến Minh tỏ vẻ luyến tiếc nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, tự pha ình một tách cà phê rồi ngồi xuống ghế giở tờ báo sáng nay ra xem. Suýt tí nữa Kiến Minh đã bị sặc cà phê vì đọc phải cái tít ” Chuyện tình tay ba Triệu Hàn Văn – Trần Ngọc Trân – Nguyễn Minh Hiếu và lí do Triệu Hàn Văn rời khỏi MH”
—————————————————————————-
Lại thêm một chấn động mới …
Bí mật của Minh Hiếu đã bị bại lộ …
Cuộc gặp mặt của Minh Hiếu và Hàn Văn …
Kẻ đứng sau scandals của Ngọc Trân … ?
—————————————————————————-
Đọc tiếp Yêu em, xa mấy anh cũng tìm – Chương 17


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận