Yêu em, xa mấy anh cũng tìm

Sáng sớm, trời mưa lất phất. Mưa rơi mềm mại, trong suốt, không khí trong lành và tươi mới như một giấc mơ.
Dưới tán cây rậm rạp.
Ánh ban mai trong mưa xuyên qua từng kẽ lá, không khí dường như đang có một luồng gào quang bao phủ sắc xanh ươn ướt như thủy tinh kia.
Một chàng trai đang nằm phủ phục trên bàn đá ngủ.
Khuôn mặt nghiêng nghiêng vô cùng đẹp, hàng mi dài cong cong, một vẻ đẹp thanh thoát đến hoàn mỹ, nhưng lại có nét bi thương, lãnh đạm.
- Này Minh Hiếu, cậu lại ngủ quên nữa sao ? Vào nhà nghỉ ngơi đi trời mưa rồi cậu sẽ bị nhiễm lạnh mất
Kiến Minh khẽ lay cánh tay của Minh Hiếu, điều chỉnh giọng nói vừa đủ không khiến Minh Hiếu giật mình. Hàng mi khẽ lay động, uể oải chớp mắt Minh Hiếu khẽ vươn vai
- Không cần đâu, tớ ổn. Có tin gì mới không ?
- Cậu sẽ không tin được đâu. Có rất nhiều điều thú vị – Kiến Minh khẽ nháy mắt, nụ cười cũng trở nên bí ẩn
- Lại chuyện gì nữa đây, mau nói đi tớ không phải là một người có đầy đủ kiên nhẫn.
- Được rồi đừng nôn nóng. Tớ đã điều tra về Chị Thùy Linh và thật sự rất bất ngờ khi cô ấy đã rút cổ phần ra khỏi công ty, đồng thời bán số cổ phần đó cùng một số tài sản thừa kế cho ngân hàng.
- Cái gì ? Bán cổ phần và tài sản thừa kế ? Để làm gì? Chị Thùy Linh cần số tiền lớn như thế để làm gì ?
- Tớ không biết. Nhưng cậu vẫn còn nhớ vụ khủng hoảng của WJ không ? Sau lần đó WJ đã có chủ tịch mới nhưng chưa bao giờ người này xuất hiện trước báo chí kể cả những buổi tiệc thường niên trong giới. Thời điểm Thùy Linh bán cổ phần trùng với thời điểm WJ vực dậy sau khủng hoảng…
- Ý cậu là …
Minh Hiếu nghi ngại nhìn Kiến Minh, ánh mắt quyết đoán của Kiến Minh khiến Minh Hiếu cảm thấy hoang mang. Từ việc Thùy Linh rút cổ phần, bán tài sản cho đến việc bỗng dưng cô ấy lại xuất hiện ở Việt Nam và kéo theo những vụ rắc rối.
Bỗng dưng Minh Hiếu cảm thấy lạnh lẽo, nhất thời cậu nghĩ chính Thùy Linh là người đã tố cáo cậu trước báo chí, khiến cậu phải lao đao trước những lời chỉ trích nặng nề của công chúng. Cái cảm giác bị chính người thân phản bội thật sự rất đau. Toàn thân lạnh buốt, cậu không kiềm chế được cơn run rẩy.
Trầm mặc một lúc lâu Minh Hiếu chợt cười nhạt. Nụ cười đẫm đầy chua xót nhưng ánh mắt thì không còn chứa đựng tình cảm.
- Tất cả là do Thùy Linh gây ra sao?
—————————————————————————-
Ánh nắng chiều chiếu vào vườn hoa, hương hoa thơm ngát nhẹ nhàng lan tỏa trong gió. Dưới bóng cây râm mát, một chiếc bàn uống trà hình tròn sơn trắng, bộ ấm trà bằng sứ cũng màu trắng vô cùng tinh xảo, hương trà thơm ngát. Trên chiếc ghế dựa màu trắng, Thùy Linh chăm chú thưởng thức chén trà, Minh Hiếu ngồi đối diện lạnh lùng nhìn cô.
Lúc đó, không gian vô cùng tĩnh mịch, một sự im lặng đáng sợ.
- Chị đang định mở một công ty sao ? – Minh Hiếu cảm thấy môi dưới mình run run
Thùy Linh ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
- Không hẳn là vậy chỉ là hùn vốn cùng vài người bạn thôi. Từ khi nào em quan tâm đến chị vậy
- Từ khi chị phản bội tôi. – Ánh mắt Minh Hiếu trở nên sắc lạnh
- Nguyễn Minh Hiếu, trước khi muốn buộc tội người khác cậu cần phải có bằng chứng nếu không tôi có thể kiện cậu vì tội vu khống. – giọng của Thùy Linh trở nên gắt gỏng hơn, nét bình tĩnh đã biến mất
- Được rồi chị cứ bình tĩnh, hiện tại tôi vẫn chưa có bằng chứng. Tôi chỉ muốn khuyên chị hãy dừng lại, đừng làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Hàn Văn mãi mãi không thể thuộc về chị. Chúng ta cùng chung một dòng máu vì vậy tôi cũng không muốn nhìn thấy chị sai lại càng sai như thế …
Thùy Linh giận dữ đặt mạnh chén trà xuống bàn, một tia nhìn hung dữ không thể nắm bắt được nhưng cũng có một chút yếu đuối thoắt ẩn thoắt hiện.
- Một kẻ bán đứng appa mình vì một người con gái khác thì không có quyền thuyết giảng tôi. Nguyễn Minh Hiếu, chính cậu là kẻ đã phá hủy gia đình chúng ta
- Tôi phá hủy ? Chị nghĩ đó là một gia đình hạnh phúc sao? Tôi không ngờ chị lại ích kỉ như thế. Lão ta không xứng đáng để nhận sự kính trọng ở tôi, một tên lừa đảo khốn kiếp, một người chồng đáng nguyền rủa. Omma đã phải cắn răng chịu đựng lão chỉ để giữ lấy cái gia đình hạnh phúc ảo vọng ấy thôi.
- Im đi !
Cô hét lên với tất cả hơi sức còn lại, âm thanh xuyên qua sự tĩnh mịch ấy, tán cây rậm rạp khẽ lay động. Sau đó, cô bắt đầu run rẩy, ngồi thụp xuống đất, nước mắt lặng lẽ trào ra.
Minh Hiếu nói đúng, gia đình cô trước đây không hề hạnh phúc đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Cô đã từng chứng kiến cảnh tượng người đàn ông ấy đánh mẹ cô nhưng bà lại không hề chống trả chỉ im lặng chịu đựng. Nghĩ đến những hình ảnh ấy càng khiến cô đau lòng.
Đó chỉ là cái cớ để cô che dấu những lỗi lầm của mình, cô hãm hãi Ngọc Trân thật ra cũng chỉ vì muốn chiếm lấy Hàn Văn. Cô tố cáo Minh Hiếu trước công chúng vì muốn Minh Hiếu cảm nhận được sự đau khổ của Hàn Văn khi cậu ấy phải rời xa Ngọc Trân. Tất cả những điều cô làm cũng chỉ vì muốn có được tình yêu của Hàn Văn.
Tiếng lá cây xào xạc trong gió giống như một cơn ác mộng.
Sự thật, cuối cùng cũng không thể che giấu mãi được.
Minh Hiếu quì xuống cạnh Thùy Linh, lựa lời an ủi cô.
- Kết thúc rồi, Thùy Linh. Chị không thể làm thay đổi định mệnh. Họ vốn dĩ đã thuộc về nhau, chị đừng cố chấp nữa để rồi nhận thêm những nỗi đau và những hối hận muộn màng. Tôi sẽ giúp chị giữ bí mật này, hãy rời khỏi Việt Nam, trở về Mỹ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Lá cây vẫn không ngừng kêu xào xạc
Ráng chiều đỏ rực đổ xuống sân vườn.
Bóng cây rậm rạp càng khiến không gian trở nên yên tĩnh hơn.
Câu chuyện đã đi đến hồi kết … ?
—————————————————————————-
Buổi tối Ngọc Trân vừa đi mua sắm về, cô hớn hở chạy vào phòng khách tìm Hàn Văn. Cậu đang chăm chú xem TV vừa nhìn thấy Ngọc Trân Hàn Văn mỉm cười dịu dàng hỏi :
- Em về rồi à ? Có mua gì cho anh không ?
- Mau đoán xem em mua tặng anh thứ gì ?
Ngọc Trân giấu chiếc hộp sau lưng, cười hì hì bắt cậu đoán xem món quà cô sắp tặng cậu là gì.
- Là sơ mi trắng – Hàn Văn mỉm cười nói
- Hả? Sao toàn đoán áo sơ mi trắng, anh không thể đoán sang thứ khác được sao? Em cũng có thể tặng anh khăn tay, chocolate, thạch hoa quả, … Tại sao lại cứ đoán là sơ mi trắng cơ chứ ? – Ngọc Trân tức mình đánh vào vai Hàn Văn
Hàn Văn nắm lấy tay Ngọc Trân, ánh mắt ngập tràn nụ cười hiền lành
- Bởi vì lần nào đi shopping em cũng mua tặng Anh sơ mi trắng, em còn bảo rất thích anh mặc sơ mi trắng
Cô ngẩn ngơ. Ờ, đúng là cô có nói như thế, nhưng phải công nhận rằng Hàn Văn của cô mặc sơ mi trắng rất đẹp.
- Nhưng hồi đó khác bây giờ khác, câu trả lời đó không tính, Anh đoán lại lần nữa đi ! – Ngọc Trân chu mỏ
Cô cười một cách lém lỉnh, ngồi lên sofa, ghé sát vào người Hàn Văn, mắt hấp háy
- Hàn Văn, đoán xem em tặng gì nào ?
- Ưm… chocolate chăng ? – Cậu làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ
- Không phải – cô lắc đầu
- Khăn choàng
- Sai bét ! – Cô đắc ý lắc đầu
- A, anh biết rồi. Là Jelly hoa quả đúng không ?
- Không phải, Pabo~~ ! Quả thực không đoán được là gì sao ? – Ngọc Trân lớn tiếng thở dài, lắc đầu ra vẻ thông cảm lắm
Hàn Văn gãi đầu, cười nhẹ. Đúng là ngốc thật, chiếc hộp to thế kia mà đoán là Jelly hoa quả.
- Ừm, anh không đoán được.

- Hehe, vậy anh có muốn biết bên trong là gì không ? – Ngọc Trân bật cười hưng phấn
- Có
- Muốn nhiều không ?
- Cực kì muốn
- Được rồi, vì anh cực kì muốn như thế nên em mới cho anh biết đấy nhé. Em có tốt không ? – Ngọc Trân đưa chiếc hộp cho Hàn Văn, cười hi hi
- Ha ha, em rất tốt bụng
- Anh mau mở ra đi. Có thích không ? – Ngọc Trân hồi họp chờ đợi nhìn Hàn Văn mở chiếc hộp
Bên trong là một chiếc sơ mi trắng.
- Hi hi, cái áo này rất đẹp đúng không ? Khuy áo làm bằng gỗ đấy, nhìn rất tinh tế, màu trắng cũng không lóe quá, một vài nét hoa văn được in chìm trong vải, rất dịu dàng và trang nhã. Vừa nhìn thấy nó em liền nghĩ, nếu Hàn Văn của em mà mặc nó trông sẽ vô cùng đẹp à xem! – Cô nói một cách mãn nguyện
Hàn Văn mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng mân mê chiếc áo rồi đặt xuống, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng nói
- Cám ơn em, Anh rất thích, đúng là chiếc áo rất đẹp
- Anh biết không, Anh là người mặc sơ mi trắng đẹp nhất thế gian này ! Một chút tì vết cũng không có, chỉ có một màu trắng, vô cùng đẹp và tinh khiết. Dù đó chỉ là một chiếc sơ mi trắng bình thường nhưng anh mặc vào vẫn đẹp như một thiên thần. Lúc anh nói yêu em anh cũng mặc một chiếc sơ mi trắng, lúc ấy em đã nghĩ rằng mình yêu một thiên thần đấy.
Ngọc Trân cuộn tròn trong lòng Hàn Văn, cô ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ. Hít hà mùi hương trên người Hàn Văn, một mùi thơm lôi cuốn, dễ chịu vô cùng. Cậu mỉm cười khẽ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Hai người yên lặng tựa vào nhau. Không khí yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng di chuyển của hương hoa.
- Hàn Văn à, em đói rồi. – Ngọc Trân nũng nịu chu môi
- Ờm vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé.
- Không chịu, em muốn ăn thức ăn do anh nấu cơ.
- Bây giờ sao ? – Hàn Văn khẽ nhíu mày, bản thân cậu cũng đang lười xuống bếp lúc này
- Đi mà, anh biết không mỗi lần thưởng thức món ăn do chính tay anh nấu, em luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc luôn ấy. – Ngọc Trân chớp mắt làm bộ mặt “cún con” và dùng giọng nịnh hót nói.
Hàn Văn ngây người rồi cuối cùng cười đầu hàng.
- Được rồi, được rồi anh thua em rồi.
Cô vui mừng ngồi bật dậy, hôn mạnh một cái thật kêu lên má Hàn Văn.
- Oa! Hàn Văn quả là người tốt nhất, tốt nhất thế giới này!
Ngọc Trân vui vẻ kéo Hàn Văn xuống bếp, gian bếp vang lên tiếng cười đùa hạnh phúc. Trong phút chốc ngôi nhà vẫn thường lạnh lẽo và cô đơn của Ngọc Trân bỗng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
—————————————————————————-
Sau đây là những cái tít nổi bật trong tháng :
” MH  kiện WJ tạo scandals gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Trần Ngọc Trân”
” Viện kiểm soát đang xem xét hồ sơ vụ Trần Ngọc Trân, phía cảnh sát vẫn đang điều tra”
” WJ phải bồi thường danh dự và buộc phải có lời xin lỗi với Trần Ngọc Trân”
” Chỉ số cổ phiếu của WJ giảm kỉ lục, các khoản nợ của công ty này càng gia tăng. WJ đứng trên bờ vực phá sản ?”
” Trần Ngọc Trân đột ngột tổ chức họp báo tại trụ sở MH  ”
Tại tòa cao nhà chính của MH , một buổi họp báo được diễn ra. Các phóng viên đều vội vã chuẩn bị một cách cẩn thận để ghi lại tòan bộ buổi họp báo quan trọng này. Tấm áp phích lớn được đặt trên sân khấu nhỏ là hình ảnh Ngọc Trân đang mỉm cười, đó là khoảng thời gian hoạt động âm nhạc của cô.
Một lát sau, Ngọc Trân xuất hiện cùng nụ cười tươi tắn và đáng yêu của mình. Bên cạnh cô là Quản lý Sở Kiến Minh cùng các vệ sĩ. Ngọc Trân mỉm cười cúi chào các phóng viên, cô ngồi xuống ghế và đối diện với đèn flash, tiếng bấm máy tách tách, cùng vô số những câu hỏi của các phóng viên. Kiến Minh ra hiệu để mọi người im lặng và chú ý đến Ngọc Trân. Cô khẽ cám ơn cậu và chỉnh lại mic
- Xin cám ơn tất cả mọi người đã có mặt trong buổi họp báo này. Tôi xin thông báo một điều quan trọng đó là tôi sẽ dừng sự nghiệp ca hát và bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống của một người bình thường.
Ngay lập tức cả hội trường ồn ào, nhốn nháo lên, các phóng viên nhào nhào đặt câu hỏi. Kiến Minh lắc đầu ngao ngán nhìn bọn phóng viên
- Xin mọi người hãy giữ im lặng, Ngọc Trân sẽ trả lời tất cả câu hỏi của các vị.
Đám phóng viên đã bớt ồn ào hơn, một người đứng dậy hỏi :
- Thưa cô, lí do gì đã khiến cô đưa ra quyết định này trong khi sự nghiệp của cô vẫn đang ở trên cao ?
- Tôi nghĩ đã đến lúc mình cần dừng lại, tôi đã đạt được ước mơ của mình và có được thành công như ngày hôm này là quá đủ. Tôi muốn sống một cuộc sống của người bình thường, không ánh đèn sân khấu, không báo chí, không đèn flash, không scandals … – Ngọc Trân bình tĩnh nói, giọng nói rất nhẹ nhưng cũng rất kiên quyết
Một gã phóng viên khác đứng lên đặt câu hỏi
- Ngọc Trân, có phải cô dừng lại là vì sợ mắc phải những scandals tương tự vừa rồi không ?
Kiến Minh cau mày khó chịu định bỏ qua câu hỏi này nhưng Ngọc Trân ngăn lại, cô mỉm cười nói :
- Tất nhiên là không phải. Đối với một ngôi sao thì việc mắc phải scandals là chuyện bình thường, tôi nghĩ những scandals có thể sẽ là những bài học quí giá cho các ngôi sao, nó giúp chúng tôi trưởng thành hơn, thận trọng hơn trong việc tạo dựng hình tượng của bản thân. Để trở thành một ngôi sao, chúng tôi cần phải mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn trước những scandals và những lời chỉ trích vô căn cứ hoặc những scandals dựng chuyện từ báo chí.
Khán phòng bỗng dưng im lặng, đám phóng viên có phần ngượng ngùng nhìn nhau. Họ không còn tỏ thái độ nháo nhào, lộn xộn như vừa rồi, ai nấy cũng thận trọng giữ im lặng. Kiến Minh ngồi bên cạnh Ngọc Trân suýt chút nữa đã bật cười, Ngọc Trân giờ đây đã trưởng thành hơn, cô không còn là cô gái yếu đuối và thiếu kiên quyết. Cô đã trở thành một cô gái mạnh mẽ, kiên cường nhưng lại rất duyên dáng và nữ tính.
Lát sau, một nữ phóng viên đứng dậy mỉm cười rồi đặt câu hỏi
- Cô Ngọc Trân, cô trả lời rất hay. Vậy cô có dự định gì trong tương lai ? Và cô định sẽ bắt đầu cuộc sống mới của mình ở đâu?
- Cám ơn cô. Ban đầu tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi khác, một nơi xa Hà Nội nhưng hiện tại tôi vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Dự định của tôi vẫn sẽ làm việc cho MH nhưng ở một chức vụ khác.
Ngọc Trân vẫn bình tĩnh trả lời tất cả câu hỏi của báo chí, buổi họp báo diễn ra rất hoàn hảo.
Ngay sau buổi họp báo, Ngọc Trân đi đến văn phòng của Minh Hiếu. Cậu tỏ ra rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô
- Ngọc Trân ! Anh không nghĩ là em sẽ đến đây
- Em ngồi được không ? – Ngọc Trân mỉm cười
Minh Hiếu vội gọi thư kí pha cà phê, bối rối ngồi đối diện với cô. Tách cà phê nóng hổi nghi ngút khói, Ngọc Trân cúi đầu thưởng thức cà phê.
Không gian yên tĩnh ấy dường như chỉ thuộc về cô và cậu.
Nhìn Ngọc Trân, Minh Hiếu cảm thấy thật xấu hổ về những việc mình đã làm. Cậu đã làm tổn thương cô quá nhiều, giờ đây đối diện với cô Minh Hiếu không biết nên nói gì.
- Em đến để thanh toán hợp đồng, chúng ta đã thỏa thuận điều này qua điện thoại rồi đúng không ?
- Ưm … đúng vậy. Nhưng em sẽ phải đền một khoản tiền rất lớn cho hợp đồng này không ?
- Em không chấm dứt hợp đồng với MH, chỉ là dừng việc ca hát thôi. Em sẽ ở lại đây với tư cách là người hướng dẫn các trainer.
- Vậy sao? Anh rất bất ngờ vì điều này, Anh đã nghĩ là em sẽ không bao giờ muốn gặp lại Anh – Minh Hiếu mừng rỡ nói
- Mọi chuyện đã kết thúc rồi, em cũng không muốn lòng mình trở nên nặng nề với những thù hận ấy. Anh là một người tốt và em nghĩ rằng sẽ có một người tốt hơn em yêu Anh.
- Cám ơn em, Ngọc Trân. Anh hi vọng em và Hàn Văn sẽ được hạnh phúc bên nhau mãi mãi
Ngọc Trân mỉm cười và ôm lấy Minh Hiếu với tư cách là một người bạn. Minh Hiếu cười nhẹ, nụ cười tuy vẫn còn vươn lại nét chua xót nhưng vẫn tràn ngập một niềm vui.
—————————————————————————-
Chuông điện thoại vang lên trong lúc Hàn Văn đang ra sức chạy bộ trên chiếc máy. Cậu lướt nhìn ID, ánh mắt có chút nghi ngại, cuối cùng cậu cũng quyết định nghe máy.

- Có chuyện gì à, Chị Thùy Linh ?
- Hàn Văn, hôm nay là sinh nhật tôi cậu đến chung vui cùng tôi được không ? – giọng Thùy Linh trầm buồn
- Mmm … tối nay tôi có hẹn với vài người bạn có lẽ …
- Tôi sắp rời khỏi đây rồi, chỉ một lần nữa thôi tôi sẽ không tìm cậu nữa.
Hàn Văn ngập ngừng một lúc lâu rồi nói
- Thôi được rồi, tôi sẽ đến nhà chị
- Không cần đâu, tôi sẽ đến đón cậu. Gửi địa chỉ qua cho chị nhé. Gặp lại cậu sau.
—————————————————————————-
Gió biển thổi rì rào, vườn hoa đua nhau khoe sắc, ngôi biệt thự sơn trắng của Thùy Linh sừng sững đứng yên như thành lũy. Bên dưới là sóng biển ầm ầm xô vào chân núi.
Những tán cây xum xuê tỏa bóng mát xuống con đường, một con đường núi thẳng tắp, rộng rãi. Con đường dẫn đến ngôi biệt thự trên núi, không có người qua lại, ít xe cộ ồn ào, chỉ có tiếng sóng biển, tiếng chim hải âu …
Thùy Linh mỉm cười mở cửa kéo Hàn Văn vào bên trong, cậu ngạc nhiên nhìn xung quanh. Ngôi nhà dường như đã được chuẩn bị sẵn ột bữa tối lãng mạn.
Một bàn đầy thức ăn được dọn sẵn, giữa bàn là một chiếc bánh kem nhỏ. Hàn Văn khéo léo cắm nến lên bánh, loay hoay tìm bật lửa. Thùy Linh đứng gần đó thấy Hàn Văn đang loay hoay liền nói
- Để tôi đi lấy bật lửa
- Không được, chị ngồi xuống đi để tôi đi lấy. Nó nằm trong ngăn kéo dưới bếp đúng không ?
- Ừm. Cám ơn cậu
Một lát sau, nến đã được thắp sáng, Hàn Văn hát mừng sinh nhật Thùy Linh trong ánh nến dìu dịu lay động. Thùy Linh nhìn Hàn Văn, ánh mắt u uất đầy vẻ thống khổ, cô trầm lặng rất lâu sau đó.
Họ vui vẻ dùng bữa với nhau, trò chuyện rôm rả chẳng khác gì một cặp đôi hạnh phúc đang bên nhau trong buổi tiệc sinh nhật.

Ánh trăng sáng soi bóng trên mặt biển, sóng biển rì rào vỗ về dưới chân núi.
Gió khe khẽ thổi qua.
Hàn Văn ngẩn ngơ đứng trên ban công hướng ra phía biển, đã bao lâu rồi cậu không được gần biển như thế này nhỉ ? Bỗng nhiên cậu cảm thấy nhớ ông bà Kim, không biết họ vẫn khỏe chứ ? Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra nên Hàn Văn vẫn chưa gọi điện hỏi thăm họ. Gió biển miên man thổi bay mái tóc cậu, mùi của biển mằn mặn nhưng lại rất dễ chịu.
- Hình như cậu rất thích biển đúng không ?
Thùy Linh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hàn Văn, cậu mỉm cười gật đầu.
- Tôi vốn sinh ra và lớn lên cùng biển, đối với tôi biển là một thứ rất thiêng liêng và cao quý.
Dưới ánh trăng.
Khuôn mặt rạng rỡ, trên khóe môi thoáng nét cười dịu dàng xinh đẹp như một đóa hoa rực rỡ. Ánh mắt tựa mặt hồ dưới tia nắng ấm áp của mùa xuân, lặng lẽ lướt trôi trên gương mặt Thùy Linh.
Hệt như bị đánh trúng, trong lòng cô dấy lên cảm giác đau nhói. Thùy Linh cúi đầu che giấu nụ cười đau khổ.
- Cậu dùng rượu vang nhé, đây là chai rượu lâu năm mà một người bạn đã tặng cho tôi đấy.
Hàn Văn mỉm cười gật đầu. Thùy Linh đi vào trong rót rượu vào hai chiếc ly thủy tinh, Hàn Văn vẫn say mê ngắm nhìn biển đêm, Thùy Linh nhìn cậu rồi âm thầm lặng lẽ bỏ vào ly rượu một viên sủi nhỏ xíu. Viên sủi tan dần, tan dần rồi nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện. Cô đưa ly rượu cho Hàn Văn, cười nhẹ
- Uống mừng cho cậu và Ngọc Trân
- Cám ơn chị. Chúc mừng sinh nhật
Ánh nến đã tàn.
Ly rượu vang nằm lăn lóc trên bàn.
Ánh trăng nhạt nhòa khẽ phản chiếu trên mặt kính.
Màn đêm chìm vào tĩnh lặng, không khí lạnh lẽo bao trùm.
Hàn Văn mê man hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra xung quanh.
Thùy Linh đưa tay vuốt lấy khuôn mặt cậu, một cách đau khổ cô hôn lên môi cậu và để mặc những giọt nước mắt rơi
- Hàn Văn, tôi yêu cậu và chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau ……
Một kết thúc bi thảm … ?
—————————————————————————-
Cố nén yêu thương vào sâu đáy tim rồi chợt nhận ra cần có cậu.
Dẫu biết trước sẽ chẳng thể nào cùng tay nắm tay.
Vậy mà sao yêu thương vẫn đong đầy.
Trong căn phòng tràn ngập ánh nến dập dìu, Hàn Văn mệt mỏi cố mở mắt dường như có một sức mạnh nào đó đang đè nặng lên mi mắt cậu. Đầu đau như búa bổ, cậu lờ mờ nhìn xung quanh. Tay Hàn Văn đã bị trói ra phía sau, sợi dây thô cứng cứa vào cổ tay cậu tạo nên cảm giác đau đớn. Chính cảm giác ấy lại khiến Hàn Văn tỉnh táo nhận thức rằng mình đang gặp nguy hiểm.
Thùy Linh không biết từ đâu xuất hiện cúi xuống âu yếm nhìn vào đôi mắt Hàn Văn, cô nở một nụ cười quái dị nhưng thấm đẫm tuyệt vọng.
- Hàn Văn, không lâu nữa thôi chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Sẽ không còn ai có thể chia cắt chúng ta
Hàn Văn khó nhọc ngẩng lên, đầu óc cậu giờ đây vẫn còn trong tình trạng không tỉnh táo.
- Thùy Linh … cô … làm … gì … vậy ?
- Một lát nữa thôi cậu sẽ biết đừng nôn nóng như thế Hàn Văn
- Dừng … lại … đi … đừng … mù …quáng … nữa – Hàn Văn nói một cách yếu ớt, hai mắt cậu sắp sửa khép lại
- Khi sang thế giới bên kia sẽ không một ai ngăn cản chúng ta nữa, Hàn Văn à, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau đúng không ?
- Cô … điên … rồi … tôi … thể … yêu … cô… tình …yêu… không… thể… ép… buộc… như… thế…
Hàn Văn mê man không còn biết gì nữa chỉ còn lại Thùy Linh với kế hoạch điên rồ của cô ấy.
—————————————————————————-
Ngọc Trân lo lắng gọi điện thoại cho Hàn Văn thêm một lần nữa, đây là lần thứ 9 cô gọi cho cậu nhưng vẫn không ai bắt máy.
Lúc chiều Hàn Văn đã hứa sẽ về sớm để cùng Ngọc Trân ra ngoài dùng bữa, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy cậu trở về nhà. Ngọc Trân nhìn màn hình điện thoại, khẽ cắn môi
- Anh đang ở đâu vậy chứ ? Sao không nghe máy ?
Chợt chuông cửa vang lên, không cần phải nói là Ngọc Trân vui mừng đến cỡ nào, cô chạy như bay ra cửa. Nhưng người đứng trước cửa là Minh Hiếu và Kiến Minh, hơi thất vọng một chút.
- Chào cậu, có việc gì à ?

- Hàn Văn hẹn bọn tớ đến đây. Bảo An không đến được vì cô ấy có hẹn với vài người bạn – Kiến Minh nói
- Hàn Văn đâu? Cậu ấy chưa về nhà sao ? – Minh Hiếu ngạc nhiên hỏi khi chỉ nhìn thấy Ngọc Trân ra mở cửa
- Tớ không biết. Từ chiều đến giờ tớ gọi vào máy cậu ấy mãi nhưng vẫn không ai trả lời. Tớ đang lo lắng không biết cậu ấy có gặp chuyện gì không?
Ngọc Trân bắt đầu hoang mang khi nghĩ đến việc Hàn Văn gặp tai nạn hay chuyện gì đó còn tệ hơn thế. Kiến Minh thấy thế vội dìu Ngọc Trân vào ghế ngồi, lựa lời an ủi cô
- Cậu đừng quá lo lắng như thế Hàn Văn sẽ không sao đâu, cậu ấy là một người rất cẩn thận mà.
Minh Hiếu đứng yên lặng, đôi lông mày khẽ cau lại như đang suy ngẫm rồi đột nhiên cậu kêu lên
- Ôi trời, tớ biết Hàn Văn đang ở đâu rồi …
- Thật chứ ?
Cả Ngọc Trân và Kiến Minh đều ngạc nhiên nhìn cậu, vẻ mặt của Minh Hiếu rất nghiêm trọng. Cậu chỉ ước những điều cậu đang nghĩ sẽ không là sự thực …
FLASHBACK
Minh Hiếu đứng dậy bắt tay với hai đối tác người Mỹ, thêm một hợp đồng nữa đã được kí kết. Cậu lịch sự tiễn họ ra đến tiền sảnh tòa nhà, mỉm cười thân thiện trước khi họ rời khỏi đó. Khi Minh Hiếu đang định bước vào thang máy thì một bóng đen lao đến chỗ cậu rất nhanh.
- Chị làm gì ở đây chẳng phải tôi đã bảo chị trở về Mỹ hay sao?
Minh Hiếu ngạc nhiên khi nhìn thấy Thùy Linh, hôm qua cậu đã đưa vé máy bay cho cô ấy. Cứ nghĩ là Thùy Linh đã lên chuyến bay ngày hôm nay nhưng không ngờ Thùy Linh vẫn còn ở đây.
- Tui muốn quay về căn nhà ấy một lần nữa. Minh Hiếu, tôi biết cậu giữ chìa khóa của căn nhà gần biển. Hãy cho tôi được một lần tìm về những kí ức trong căn nhà cũ của chúng ta được không ? Xin cậu đấy
Thùy Linh nhìn Minh Hiếu bằng cặp mắt van xin, đôi mắt ươn ướt chứa đựng nỗi thống khổ, sự tuyệt vọng và cả nỗi ân hận của cô ấy. Minh Hiếu đứng ngây người để suy nghĩ một lúc, nhưng rồi cậu cũng mềm lòng đưa chìa khóa cho cô ấy.
- Tất cả mọi thứ trong nhà vẫn còn nguyên. Hi vọng khi quay về đó chị sẽ tìm được lối thoát ình.
- Phải, chị sẽ tìm được lối thoát. Mãi mãi không bao giờ quay trở lại. Minh Hiếu, cám ơn vì đã không tiết lộ bí mật ấy.
Bất ngờ Thùy Linh vòng tay ôm lấy Minh Hiếu, không biết đã bao lâu rồi chị em họ mới ôm nhau thắm thiết như thế này. Dường như khi đó có một bức tường vô hình ngăn cản họ, 5 năm về trước Thùy Linh đã từng rất hận Minh Hiếu, nhưng 5 năm sau cô mới nhận ra chính Minh Hiếu là người đã bảo vệ cô ngay cả khi cô bán đứng cậu như thế.
Không hiểu sao Thùy Linh lại rơi nước mắt, giọt nước mắt nóng hổi nhẹ nhàng chạm vào da thịt của Minh Hiếu. Trong vô thức cậu đưa tay vỗ nhè nhẹ vào lưng cô dịu dàng và ấm áp như một đứa em đã an ủi chị gái.
- Hi vọng chị sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
END FLASHBACK
Tiếng còi xe vang lên inh ỏi khiên Minh Hiếu giật mình, Kiến Minh ngồi bên cạnh nói như hét lên
- Yahhhh… Nguyễn Minh Hiếu, cậu muốn chết thì chết một mình đừng có lôi theo chúng tôi. Cậu chạy xe kiểu đó hả ?
- Tôi xin lỗi, tôi sẽ tập trung. Ngọc Trân, em ổn chứ ? – Minh Hiếu lúng túng nói
- Em ổn, làm ơn nhanh lên nữa được không ? Em có linh cảm không tốt cho lắm – Ngọc Trân run rẩy nói
Con đường núi dần vắng vẻ hơn, đèn đường mờ ảo soi hai bên đường. Những tán cây xung quanh nghiêng người theo cơn gió, mùi biển thoang thoảng trong cơn gió. Lúc này Ngọc Trân đã có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ ầm ầm bên dưới vực sâu, căn biệt thự Nguyễn gia hiện lên mờ ảo. Nó khoác lên mình sự cô đơn và lạnh lẽo.
Bầu trời đen kịt, sấm chớp không biết từ đâu kéo đến vang rền như muốn xé toạc nền trời. Gió nổi lên mỗi lúc một mạnh hơn, sóng biển cuộn trào dữ dội.
Khung cảnh mờ mờ hiện ra trước mắt Hàn Văn, đầu óc cậu dần dần hồi phục, thuốc mê đã hết tác dụng. Hàn Văn vội bật dậy nhưng tay cậu vẫn bị trói ở phía sau và điều đó khiến cậu không thể ngồi dậy được. Xung quanh là khoảng không với tiếng gió đang gào thét, bên dưới là vực thẳm với sóng biển cuồn cuộn. Dường như biển đang nổi cơn thịnh nộ, sóng đục ngầu và gió ầm ầm thổi.
- Anh tỉnh rồi sao ?
Thùy Linh tiến đến gần Hàn Văn nở một nụ cười quái dị, Hàn Văn vội lùi lại né tránh cái vuốt ve của Thùy Linh.
- Cô định làm gì tôi hả ? Mau thả tôi ra
- Tôi chỉ muốn chúng ta ở bên nhau mãi mãi thôi, tôi yêu Anh nhưng vì sao người Anh chọn lại là Ngọc Trân chứ ? – Thùy Linh đau khổ nói, đôi mắt sáng trong lấp lánh những giọt nước mắt
- Tại sao cô lại mù quáng như thế chứ? Người tôi yêu chỉ có Ngọc Trân mà thôi dù thế nào đi nữa tôi vẫn sẽ không thay đổi đáp án của mình. Thùy Linh, đừng ích kỉ như thế tình yêu không thể miễn cưỡng. Chúng ta vẫn có thể là bạn
- Không, quá trễ rồi. Tôi đã mất hết tất cả rồi, tài sản, gia đình và cả danh dự. Tôi không thể dừng lại
Thùy Linh bật khóc toàn thân run lên trong tiếng nấc nghẹn ngào thảm thiết, Hàn Văn dường như cũng mềm lòng trước những giọt nước mắt đáng thương ấy. Ánh mắt cậu dịu dàng hướng về cô ấy
- Cô vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu mà. Tôi sẽ giúp cô chỉ cần cô đừng đánh mất hi vọng.
- Không thể được. Vì tôi đã làm tổn thương đến những người yêu thương tôi. Tôi đã hãm hại Ngọc Trân trong khi cô ấy lúc nào cũng đối xử tốt với tôi và xem tôi như chị ruột, Minh Hiếu tuy lạnh lùng nhưng vẫn luôn tìm cách bảo vệ tôi vậy mà tôi lại cố tình bôi xấu Minh Hiếu với báo chí. Chính tôi là kẻ tội đồ đáng chết. Hàn Văn, tôi không thể quay đầu lại. Tôi đã mất hết mọi thứ và tôi cũng không muốn mất luôn cả cậu.
Thùy Linh tiến về phía vực thẳm, gió làm mái tóc cô bay, một hạt nước vô tình chạm vào tay Hàn Văn. Là nước mắt của Thùy Linh. Có lẽ vậy …
- Chúng ta mãi mãi ở bên nhau, không một ai có thể ngăn cản được nữa …
Cô nắm chặt tay Hàn Văn, kéo cậu về phía vực thẳm. Hàn Văn dùng hết sức dằn khỏi tay Thùy Linh nhưng khi hai tay bị trói ra sau thì điều đó quá khó khắn với cậu. Thùy Linh chậm rãi kéo Hàn Văn, nụ cười trên môi càng lúc càng quái dị.
- Thùy Linh ! Dừng lại !
Tiếng gọi như xé gió khiến Thùy Linh kinh ngạc quay lại, Minh Hiếu và Ngọc Trân đang chạy đến chỗ cô. Khi họ chỉ cách cô một khoảng Thùy Linh hoang mang hét lên
- Đứng lại, các người bước đến gần tôi sẽ nhảy xuống vực. Cả tôi và Hàn Văn
Vừa nói Thùy Linh vừa bước lùi lại, lớp đá sát mép vực rơi rào rào. Minh Hiếu nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Thùy Linh vội ngăn Ngọc Trân tiến đến gần họ.
Tiếng sấm vang lên báo hiệu một cơn bão đang kéo đến.
Bốn người trong câu chuyện bi thương ấy đứng đối diện nhau.
Đây là lần thứ 2 họ đối diện với nhau nhưng giờ đây vị trí của họ đã thay đổi, những người yêu nhau mãi mãi thuộc về nhau dù gượng ép hay đánh cắp vị trí, thì đến cuối cùng họ vẫn tìm thấy nhau.
- Thùy Linh, dừng lại đi. Kết thúc rồi đừng làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn.
Minh Hiếu bình tĩnh lựa lời khuyên nhủ Thùy Linh, cơn gió vô tình thổi qua khiến chiếc váy trắng Thùy Linh đang mặc bay phần phật càng tạo nên nét huyền ảo. Gương mặt cô giờ đây đã thấm đẫm nước mắt, cô run rẩy giữ chặt lấy Hàn Văn bước lùi lại. Phần đất đá gần mép vực không thể chịu được sức nặng của hai người chúng dần dần rơi xuống.
- Quá muộn rồi, tôi không thể quay lại. Xin lỗi !
Bất ngờ phần đá ở mép vực sập xuống Thùy Linh ngã xuống và theo quán tính Hàn Văn cũng bị kéo theo. Cả Minh Hiếu và Ngọc Trân bàng hoàng lao đến, Ngọc Trân đưa tay hi vọng có thể giữ Hàn Văn nhưng tiếc thay khoảng cách ấy qua xa. Cô chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt Hàn Văn vẫn dịu dàng nhìn về phía cô.
- Không ! Không ! Hàn Văn ! Làm ơn cứu Hàn Văn. Không thể như vậy được ! Không !
Ngọc Trân đau đớn gào lên, giờ đây cô chẳng khác gì một người điên. Nỗi đau khổ cùng cực khiến cô không thể kiềm chế bản thân. Cô lao đến mép vực nếu không có Minh Hiếu có lẽ Ngọc Trân đã lao xuống vực.
Sóng biển cuộn trào dữ dội hai con người kia nhanh chóng bị biển nuốt trọn, không một vết tích, không một hình dáng nhất định. Cơn bão càng lúc càng lớn hơn, trời đổ mưa.
Đội tìm kiếm đã có mặt, cảnh sát phong tỏa cả khu vực ấy. Ngọc Trân vẫn ngồi bên mép vực khóc thảm thiết, hạt mưa thô ráp hất vào mặt cô. Nhưng cơn đau ấy làm sao có thể so sánh với cơn đau trong tim cô.
Ngọc Trân đã mất đi một nửa trái tim của mình.
Kết thúc bi thương thế sao …?
Chẳng lẽ lại vậy đùa thôi
- Quá muộn rồi, tôi không thể quay lại. Xin lỗi !
Thùy Linh bước lùi lại thả mình rơi tự do xuống vực thẳm, tay cô vẫn giữ chặt tay Hàn Văn. Ngọc Trân và Minh Hiếu bàng hoàng chạy đến lớp đất đá gần mép vực rơi xuống.
Thật may mắn khi Hàn Văn có thể bám vào mép đá, một tay giữ chặt Thùy Linh, một tay bám vào đá.
- Ôi trời, Hàn Văn. Cậu cố gắng thêm một chút nữa nhé tôi sẽ gọi đội cứu hộ đến đây.
Minh Hiếu vội vã chạy đi, Ngọc Trân ngồi bên mép vực cô đưa tay về phía cậu
- Hàn Văn, mau nắm lấy tay em.
- KHông được, nếu Anh nắm lấy tay em thì Anh sẽ lôi cả em xuống vực.
Thùy Linh từ phía dưới nhìn thấy tất cả, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô hít một hơi thật sâu rồi ngẩn lên
- Hàn Văn, Ngọc Trân. Cảm ơn đã tha thứ cho tôi nhưng tôi không xứng đáng với lòng vị tha của hai người. Tôi chúc hai người hạnh phúc
Thùy Linh buông tay mình ra nhưng Hàn Văn vẫn cố nắm chặt lấy tay cô, cậu bướng bỉnh nói
- Thùy Linh, đừng ngốc như thế. Nắm lấy tay tôi, đội cứu hộ sẽ đến cứu chúng ta. Cô không được bỏ cuộc như thế
- Hàn Văn, buông tôi ra đi cậu không thể chịu được sức nặng này đâu. Vĩnh biệt !
Bàn tay của Thùy Linh dần trượt khỏi tay Hàn Văn, từng chút, từng chút một. Thùy Linh rơi dần xuống vực sâu, trên môi cô vẫn nở một nụ cười bi thương. Bên dưới sóng biển cuộn trào nhanh chóng nuốt chửng Thùy Linh.
- Không ! Thùy Linh !

Hàn Văn đau khổ gào lên, cậu không muốn kết cục bi thảm như thế này. Hàn Văn không hề muốn ai đó phải chết vì mình, cảm giác tội lỗi khiến cậu đau đớn.
Tình yêu rất đẹp nhưng đôi khi nó lại rất tàn bạo, nó mang đến hạnh phúc nhưng cũng mang đến những nỗi đau khôn nguôi.
Hàn Văn đau khổ ngẩng lên, Ngọc Trân đưa tay về phía cậu, nước mắt lưng tròng chứa chan niềm hạnh phúc.
Hàn Văn nhận ra cuối cùng trong câu chuyện này cậu vẫn còn có Ngọc Trân, cậu nắm lấy tay cô ấy. Giữa sóng biển muôn trùng, giữa cơn bão dữ dội Hàn Văn từng cứu mạng Ngọc Trân một lần. Và cũng tại thời điểm ấy một tình yêu tuyệt đẹp đã bắt đầu. Ngày hôm nay cũng vậy, giữa sóng biển, giữa cơn bão Ngọc Trân đã cứu Hàn Văn và một cuộc sống mới đã bắt đầu.
Tất cả mọi chuyện đã kết thúc …
Những người yêu nhau luôn tìm thấy nhau … ?
Bệnh viện. Phòng săn sóc đặc biệt vừa tiếp nhận một bệnh nhân khá nổi tiếng vì vậy các bảo vệ đứng bên ngoài ngăn không để bọn nhà báo giả dạng vào bên trong quấy rối.
Hàn Văn lặng lẽ, trầm tư ngồi trên giường, ánh mắt buồn bã nhìn ra cửa sổ. ánh nắng
vô tình chiếu lên người cậu, một thứ ánh sáng trong vắt và đẹp rực rỡ.
Cánh cửa phòng khẽ mở ánh mắt Hàn Văn bỗng trở nên vui vẻ hơn, cậu mỉm cười ấm áp. Ngọc Trân tiến đến ngồi bên cạnh cậu khẽ thở dài trách móc
- Anh cứ buồn bã như thế này không tốt cho sức khỏe đâu.
- Nhưng Anh không muốn kết cục lại như thế này, Thùy Linh … cô ấy rất đáng thương. Anh không muốn vì mình mà cô ấy lại có kết cục bi thảm như thế.
Hàn Văn buồn rầu nói, chất giọng chứa đầy nỗi ray rứt. Ngọc Trân nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu
- Kết cục này không ai mong muốn chỉ là do Chị Thùy Linh đã quá cố chấp mà thôi. Đây không phải là lỗi của Anh, đừng tự hành hạ bản thân mình như thế.
Hàn Văn cúi đầu trầm tư. Một lúc sau Ngọc Trân kéo Hàn Văn ngồi đối diện với mình, mỉm cười thật tươi và nói
- Hàn Văn à, sau khi xuất viện Anh định sẽ làm gì tiếp theo ?
- Ừm… có lẽ sẽ quay trở về đảo
Nụ cười của Ngọc Trân dần dần tắt ngấm. Cô liếc Hàn Văn, chợt Ngọc Trân thầm ước nếu ánh mắt có thể biến thành phi đao thì có lẽ sẽ có hàng nghìn hàng vạn phi đao bay thẳng tới Hàn Văn.
Hàn Văn nhìn thấy ánh mắt đó của Ngọc Trân thì bật cười. Ngọc Trân trề môi
- Cười gì mà cười, nếu Anh không nói rõ ràng em nhất định cắn chết Anh.
- Được rồi, không đùa nữa. – Hàn Văn dở khóc dở cười nói
- Vậy nói xem dự định tiếp theo của Anh là gì ? – Ngọc Trân chớp chớp mắt mong chờ câu trả lời
Hàn Văn vờ ra vẻ suy nghĩ lung lắm, cau mày, nhăn trán đủ kiểu khiến Ngọc Trân bắt đầu nổi giận
- Yahh !! Có nói không thì bảo ?
- Nhìn em kìa nôn nóng quá đó. Sau khi xuất viện Anh sẽ kết hôn với Ngọc Trân, cùng cô ấy sống một cuộc sống thật tốt. Em nghĩ thử xem Ngọc Trân có đồng ý làm vợ Anh không ?
Ngọc Trân đỏ mặt, trông cô lúc này đáng yêu hết sức. Mặt đỏ bừng và miệng thì tủm tỉm cười. Hàn Văn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô, nhìn sâu vào đôi mắt cười quyến rũ ấy. Từng chút một khoảng cách của hai khuôn mặt dần rút ngắn. Hàn Văn đặt lên môi Ngọc Trân một nụ hôn, không vụng về như nụ hôn đầu mà ngọt ngào và quyến rũ đến say mê lòng người. Nụ hôn ấy thấm đẫm hạnh phúc, một nụ hôn kết thúc những bi thương, những đau khổ trong quá khứ và bắt đầu ột khởi đầu mới.
—————————————————————————-
Lễ cưới được tổ chức tại nhà thờ, rất nhiều bạn bè và đồng nghiệp của Ngọc Trân và Hàn Văn đến dự lễ cưới. Sau phần hôn lễ mọi người bắt đầu dự tiệc cưới, Hàn Văn và Ngọc Trân hạnh phúc đi bên nhau mời rượu khách mời. Nhìn thấy Ngọc Trân hạnh phúc bên Hàn Văn Minh Hiếu mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt có phần quyến luyến. Tiếng nhạc vang lên cùng với tiếng trò chuyện của mọi người, không khí rất vui vẻ và hạnh phúc.
Minh Hiếu đứng trò chuyện với vài người bạn chợt nhìn thấy Kiến Minh và Bảo An, cậu định tiến về phía họ thì vô tình va phải một người. Cú va chạm khiến ly rượu vang trên tay cô gái đổ lên người Minh Hiếu. Thay vì nói xin lỗi cô gái ngẩn lên nhìn cậu khó chịu
- Này, cậu không nhìn đường à ?
Đôi mắt nâu huyền ảo với hàng mi dài và đen nhánh, sóng mũi thon gọn cùng đồi môi màu anh đào ngọt ngào mà quyến rũ. Mái tóc vàng óng mượt, mềm mại bay bay mang theo mùi hương dịu ngọt. Một cô gái mang vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến đối phương phải dao động dữ dội. Minh Hiếu ngây người nhìn cô gái đến khi cô ấy cau mày thì cậu mới nhận ra mình hơi bất lịch sự khi cứ nhìn chằm chằm vào người khác như thế.
- Ờm… ừm … tôi … tôi xin lỗi. Ờm … nhưng cô mới là người va vào tôi lại còn làm đổ rượu lên áo tôi. Đáng lẽ cô phải là người nói câu xin lỗi chứ
Như lấy lại bình tĩnh Minh Hiếu nói một cách mạnh mẽ, dù tim vẫn đang bấn loạn bên trong. Cô gái kênh kiệu vẩu môi đáp
- Nếu cậu không va vào tôi thì tôi đã không làm đổ rượu lên áo cậu. Không xin lỗi cũng không sao, hôm nay là ngày vui tôi cũng không chấp nhất.
Cô gái tóc vàng hất mái tóc và bỏ đi để lại một kẻ ngẩn ngơ, đứng ngây ra đó.
Một lúc sau, Kiến Minh và Bảo An đến chúc mừng cho cặp đôi hoàn hảo kia. Cả bốn cùng trò chuyện và uống mừng cho hạnh phúc mới. Bất chợt mắt Ngọc Trân sáng bừng, cô reo lên sung sướng
- Mai Phương ! Ôi trời, đúng là cậu rồi, Mai Phương !
- Ngọc Trân !
Ngọc Trân ôm chầm lấy cô gái tóc vàng, cả hai sung sướng đến độ nắm tay nhau nhảy tưng tưng theo cái kiểu các hâm tỉ độ.
- Ôi trời, tớ không nghĩ là cậu sẽ về kịp hôn lễ.
- Ngọc Trân xúc động nói
- Tớ đã năn nỉ một người bạn đổi vé để tớ có thể về sớm dự hôn lễ của cậu. Chao ôi, Ngọc Trân, nhìn cưng xem. Cậu đẹp rạng ngời, cưng à !
- Cảm ơn cậu, Mai Phương. À, để tớ giới thiệu nhé. Đây là Hàn Văn, my love. Kiến Minh và Bảo An quản lý cũ của tớ đồng thời là bạn tớ. Còn đây là Mai Phương.
Mai Phương – cạ cứng của em từ thời Đại học
Mọi người mỉm cười bắt tay chào hỏi, trò chuyện với nhau rất thân mật. Đặc biệt là hai cô gái kia, họ tỏ ra rất phấn khích từ lúc gặp lại nhau.
Lúc này Minh Hiếu từ xa đi đến, cậu mỉm cười chào mọi người nhưng khi nhìn thấy Mai Phương thì nụ cười ấy tắt ngấm.
- Là cô à
- Là cậu à
Ưm … như một sự trùng hợp hoặc một sự sắp đặt nào đó của định mệnh, cả Minh Hiếu lẫn Mai Phương đều thảng thốt nhìn nhau. Kiến Minh khẽ đẩy nhẹ Minh Hiếu nhắc nhở
- Nè, đây là bạn thân của Ngọc Trân đó, ăn nói cẩn thận một chút.
- Cô ấy là người đổ rượu lên người tớ, bây giờ cậu còn muốn tớ lịch sự với cô ấy sao? – Minh Hiếu nhăn nhó đáp, Mai Phương cũng không hiền lành gì liền phản bác
- Là do cậu bất cẩn va vào tôi. Chỉ là một cái áo bình thường thôi mà, nếu cần tôi có thể mua cái khác cho cậu
- Mua lại á ? Cô đùa à, đây là hàng số lương có hạn đó. Tôi đã phải đợi đến 5 tháng mới có được, là hàng của Ý đó.
Minh Hiếu cay cú nhìn lại vết rượu vang loang lổ trên áo, Mai Phương trề môi tỏ vẻ không thèm quan tâm, điều đó càng khiến Minh Hiếu thêm tức giận. Hàn Văn thấy mọi việc càng thêm rắc rối vội mỉm cười giảng hòa
- Thôi nào, hôm nay là ngày vui vả lại chúng ta là bạn của nhau không nên tranh cãi như thế. Lâu lắm rồi chúng ta mới được gặp nhau đầy đủ như thế này, uống mừng cho cuộc gặp mặt nào.
Cả Kiến Minh và Bảo An cũng nhanh chóng làm theo Hàn Văn để tránh cuộc cãi vã của Minh Hiếu và Mai Phương. Không khí dần dần vui vẻ trở lại, Mai Phương hình như rất vui cô uống khá nhiều rượu.
Lúc tàn tiệc Ngọc Trân không nỡ nhìn Mai Phương một thân một mình đi taxi về khách sạn, cô nhờ Minh Hiếu đưa Mai Phương về. Ban đầu Minh Hiếu tỏ vẻ không đồng ý nhưng nhìn thấy Mai Phương cứ vật vờ say bét nhè như thế cậu cũng không nỡ làm lơ. Cuối cùng đành đồng ý đưa cô ấy về khách sạn.
Khi Minh Hiếu dìu Mai Phương lên xe, cô ngồi yên trên xe, ánh mắt lờ đờ vì say rượu, nhưng khóe môi lại để lộ nụ cười bí ẩn.
Chuyện tình giữa cặp đôi này chăng … ?

Một kết thúc có hậu cho câu chuyện với quá nhiều bi kịch.
Sau lễ cưới Hàn Văn và Ngọc Trân bắt đầu cuộc sống mới, Ngọc Trân vẫn tiếp tục làm việc cho MH nhưng với một vai trò khác. Hàn Văn quyết định mở một nhà hàng hải sản đúng như mơ ước của bản thân. Cậu muốn đón cả ông bà Triệu đến Hà Nội nhưng họ lại muốn ở lại hòn đảo, đối với họ hòn đảo ấy đã trở thành máu thịt vì vậy họ không muốn rời khỏi đó.
Cặp đôi Kiến Minh và Bảo An sau khi sắp xếp mọi công việc cũng đã tổ chức một lễ cưới thật lớn, Kiến Minh phát biểu rằng cậu muốn lễ cưới của mình còn lớn hơn cả lễ cưới của couple Hàn Văn Ngọc Trân. Sau lễ cưới cặp đôi này đã có một tuần trăng mật ngọt ngào bên nhau tại Hawaii.
Về phần Minh Hiếu, cậu đã mua lại WJ và sáp nhạp 2 công ty lại với nhau. MH từng bước trở thành tập đoàn giải trí lớn nhất Việt Nam. Minh Hiếu sau đó đã quyết định trao quyền quản lý lại cho Kiến Minh, cậu quay về Mỹ tiếp tục công việc kinh doanh của công ty gia đình. Đó là quyết định của Minh Hiếu trước khi cậu gặp cô nàng tóc vàng Mai Phương, còn về sau thì …… ai mà biết trước được …
……
- Vì sao anh lại đến Hà Nội ?
- Anh đến Hà Nội để tìm tình yêu của đời mình
- Vậy anh sẽ yêu em đến khi nào ?
- Mãi mãi.
- Mãi mãi là bao lâu ?
- Cho đến khi nào em không còn yêu anh nữa thì anh vẫn yêu em. Vì em là ngôi sao duy nhất trong lòng Anh. Và anh yêu em hơn tất cả những gì anh có.
———————————————————S2———————————————————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận