Chạy… chạy thật nhanh … chạy hết sức …
Chạy đến khi bản thân không còn chạy được nữa …
Chỉ cần đứng lại một phút thôi cậu sẽ vỡ vụn …
Tim giờ đây đã bị bao vây bởi một nỗi đau tê tái
Nước mắt cứ rơi mãi không ngừng
Ngọn hải đăng đêm qua vẫn còn lung linh, rực rỡ vậy mà hôm nay lại cô quạnh, lạnh lẽo biết bao.
Dáng người cô đơn kia bỗng trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết …
Tựa người lên vách tường lạnh buốt, Hàn Văn khẽ lau mồ hôi trên trán…
Lòng chợt đau nhói …
Nước mắt lăn dài hai bên má
Cậu cắn môi, khuôn mặt trắng bệch, bờ môi cũng đã mằn mặn vị nước mắt. Thân thể khẽ run rẩy, những ngón tay siết chặt, hai vệt nước mắt như bị ép lại đến đau buốt.
Một cảm giác đau đớn và nhức nhối chi phối đến mọi tế bào trên cơ thể Hàn Văn. Đôi mắt vốn sáng ngời nay lại trở nên u uất, phảng phất một cơn đau và tuyệt vọng. Nước mắt làm cho vẻ đẹp của đôi mắt ấy bị lu mờ hẳn đi, trái tim Hàn Văn giờ đây đã tan nát thành từng mảnh.
Không có Ngọc Trân, Hàn Văn chẳng còn gì cả …
Hàn Văn đã yêu Ngọc Trân quá nhiều, càng yêu lại càng đau.
Để rồi cuối cùng cậu vẫn phải để cô trở về nơi cô thuộc về.
Hàn Văn không đủ hờ hững nhìn những người đang đi tìm Ngọc Trân càng lúc càng tuyệt vọng được.
Đứa trẻ ngốc nghếch ấy quá đỗi thật thà, đến độ không thể giữ được tình cảm của mình
…
FLASHBACK
- Tôi biết người các vị cần tìm đang ở đâu.
Suýt chút nữa Kiến Minh đã bị sặc nước trước câu nói ấy, cậu ngẩn đầu lên nhìn người đối diện.
Một chàng trai khuôn mặt tuấn tú , đôi mắt sáng ngời như thể hiện một tư chất thông minh, gương mặt phảng phất nét điềm đạm, khóe môi lúc nào cũng ẩn hiện một nụ cười mờ ảo.
- Cậu là ai ? Làm sao tôi có thể tin cậu ?
Kiến Minh nghi ngại lướt nhìn người đối diện.
- Tùy các người. Tôi chỉ nói cho các người biết nơi ở của cô ấy thôi.
Một lúc sau, chàng trai kia rời khỏi chỗ của Kiến Minh, cậu lặng lẽ nhìn dáng vẻ của chàng trai. Điều gì đó khiến cậu cảm thấy tin tưởng vào những lời vừa rồi, phải chăng cậu tin vào nụ cười thoáng nét chua xót ấy ?
- Triệu Hàn Văn. Tôi hi vọng cậu sẽ không lừa tôi
Kiến Minh gật gù, khẽ thì thầm một lần nữa. Có lẽ cậu sẽ không bao giờ quên được nụ cười kì lạ của con người ấy. Vừa có vẻ đau khổ vừa có vẻ an phận.
Gió biển khẽ thoảng qua, cái bóng nhỏ nhắn kia càng lúc càng mờ ảo.
END FLASHBACK
…
Ngọc Trân từng bước từng bước lặng lẽ đi về phía cầu cảng, cô vẫn cố chấp nhìn về phía sau như chờ đợi hình bóng quen thuộc ấy.
Chờ mãi, chờ mãi vẫn không nhìn thấy.
- Ngọc Trân, mau đi thôi. Cậu cần phải quay về gấp, xem như tớ xin cậu vậy. Minh Hiếu trở về mà không thấy cậu, chắc chắn tớ sẽ không yên thân đâu
Kiến Minh đi bên cạnh cố nài nỉ Ngọc Trân, cô thật sự cũng không muốn gây thêm rắc rối cho cậu ấy nhưng cô không nỡ rời khỏi đây.
Nói đúng hơn là cô không muốn rời khỏi hòn đảo này
Nhưng…
Ngọc Trân không thể chạy trốn hiện tại được, cô cần phải quay về. Sự biến mất của cô sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến nhiều người. Và Ngọc Trân cũng không muốn điều đó xảy ra.
” Hàn Văn đâu rồi ? Hãy xuất hiện đi, chỉ cần Hàn Văn xuất hiện và giữ em lại thì dù thế nào em cũng không rời khỏi đây. Hãy xuất hiện đi, xuất hiện đi …”
Nước mắt cô lăn dài, nơi sống mũi cay cay.
Một nỗi đau xuất hiện.
Như một lớn gai nhọn siết chặt lấy trái tim cô.
—————————————————————————-
Du thuyền lặng lẽ rời khỏi hòn đảo, Hàn Văn đứng mãi trên ngọn hải đăng, ánh mắt bi thương hướng về chiếc du thuyền.
Đau khổ khiến cậu trở nên yếu đuối.
Nước mắt cứ tuôn ra, những giọt nước mắt long lanh trong ánh nắng gắt.
Tiếng chim hải âu ầm ĩ vang lên, có lẽ chúng cũng đang tiếc thương cho họ … ?
Ngọn hải đăng bỗng trở lại dáng vẻ bi thương, cô độc …
——————————————————————————-
Chiều tà
Hàn Văn co người ngồi trên lan can, ánh mắt trầm tư nhìn về phía biển, gương mặt tuấn tú bỗng trở nên nhạt nhòa trong ráng chìu.
Dấu vết của nước mắt vẫn còn đó, mờ ảo dần.
Kết thúc cho những ngày tháng hạnh phúc của cậu, nó như một màn sương mong manh và khi mặt trời lên màn sương ấy nhanh chóng biến mất.
Cơn gió lạnh thổi thốc qua nhưng cơn gió ấy làm sao lạnh bằng lòng cậu lúc này.
Nỗi đau vẫn thổn thức, lòng cậu như bị một tảng đá nặng đè chặt. Lòng cậu đau đớn và tâm trí như tê dại. Hàn Văn như một cái xác đã mất đi phần linh hồn tràn ngập tình yêu và cảm xúc.
Hàn Văn buồn bã lê từng bước nặng nhọc trở về nhà, chẳng còn tiếng nói cười ồn ào, chẳng còn mắt cười và cũng chẳng còn những aegyo đáng yêu của Ngọc Trân nữa.
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lấy ngôi nhà.
Nỗi đau lần nữa lại vây lấy Hàn Văn.
- Hàn Văn !
Bà Triệu đứng từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ đẫm đầy bi thương của cậu, bà tiến đến đỡ cậu vào nhà.
- Vì sao cháu lại làm như vậy ?
- Cô ấy vốn không thuộc về cháu, vả lại không sớm thì muộn họ cũng sẽ tìm được Ngọc Trân thôi. Cháu biết là mình không thể giữ cô ấy cho bản thân, ở nơi nào đó chắc hẳn có người vẫn đang mong chờ được gặp lại Ngọc Trân. Nếu như cháu giữ Ngọc Trân ở lại đây mãi mãi thì người kia chắc chắn sẽ rất đau khổ, cháu không muốn làm ai đau khổ cả bà ạ
Giọng cậu tuy run rẩy nhưng lại rất rõ ràng, Hàn Văn vẫn như thế, vẫn là một con người tốt bụng, thật thà và không bao giờ muốn làm tổn thương người khác dù điều đó khiến cậu đau lòng.
Bà Triệu thở dài, khẽ ôm lấy Hàn Văn vỗ về nhè nhẹ, đứa trẻ ấy khiến bà cảm thấy xúc động, nước mắt bất giác lại rơi.
- Đứa trẻ ngốc của ta, sao cháu lại để cho bản thân bị tổn thương như thế chứ? Ngọc Trân tuy đã quay trở về nơi thuộc về cô ấy, nhưng cháu có biết quyết định ngốc nghếch ấy của cháu cũng khiến cho Ngọc Trân bị tổn thương không ?
- Vì sao cô ấy lại tổn thương ? Chẳng phải quay về nơi đó cô ấy sẽ tốt hơn sao?
- Ta không biết lí do nhưng ánh mắt của con bé đã khiến ta nghĩ như thế.
Hàn Văn khó hiểu nhìn bà Triệu, trong lòng cậu xuất hiện hàng loạt những câu hỏi khác nhau về điều này. Trong khoảng thời gian ở bên cạnh Ngọc Trân, Hàn Văn nhận ra chưa bao giờ cô ấy nói rằng đã nhớ ra mọi chuyện. Những lúc Hàn Văn nhắc đến quá khứ Ngọc Trân lại tìm cách né tránh hoặc bảo rằng cô ấy không nhớ gì cả. Thế nhưng mỗi buổi chiều, Ngọc Trân đều thẫn thờ ngồi một mình bên cầu cảng, ánh mắt buồn bã nhìn ra biển, có lúc đôi mắt ấy lại long lanh những giọt nước mắt.
Phải chăng bản thân Ngọc Trân cũng đang mâu thuẫn với những cảm xúc trong lòng mình ?
Cô ấy một phần muốn trốn tránh quá khứ nhưng một phần lại không nỡ xóa bỏ nó. Vì sao Ngọc Trân lại không nỡ xóa bỏ quá khứ ấy ?
Trong phần quá khứ ấy có một điều gì đó rất quan trọng với Ngọc Trân ?
Đột nhiên Hàn Văn nhớ đến một việc khá quan trọng.
Chiếc nhẫn.
Hàn Văn cố gắng nhớ lại buổi chiều hôm ấy, cậu tình cờ nhìn thấy Ngọc Trân đứng trên bãi biển, cô ấy như đang muốn ném vật gì đó nhưng rồi lại thôi. Rất lâu sau đó Ngọc Trân đã bật khóc…
Điều gì đã khiến cô ấy bật khóc …?
Hàn Văn nghĩ ngợi rất lâu nhưng vẫn không tìm được câu trả lời, cậu cứ đi tới đi lui trong nhà. Cho đến khi đứng lại thì nhận ra mình đang đứng trước cửa căn phòng cũ của Ngọc Trân.
Trong vô thức Hàn Văn khẽ đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào bên trong. Căn phòng tuy nhỏ nhưng lại rất ngăn nắp và sạch sẽ. Đôi mắt cậu khẽ dừng lại bên chiếc chăn màu hồng mà Ngọc Trân đặc biệt rất thích. Khóe môi khẽ nâng lên tạo thành một nụ cười.
Hàn Văn ngồi bên mép giường, khẽ nằm lên chiếc gối của cô ấy, Hàn Văn hít hà cảm nhận mùi hương từ mái tóc Ngọc Trân còn sót lại. Cậu nhắm mắt lại, nghĩ đến khuôn mặt sáng trong như ngọc của Ngọc Trân, nụ cười rạng rỡ trong sắc nắng…
- Hàn Văn à … !
Trong tiềm thức của Hàn Văn bỗng vang lên tiếng gọi của Ngọc Trân, nửa mơ nửa tỉnh, mờ ảo như một giấc mộng. Nước mắt vô thức lại chảy ra, tim cậu như bị lớp gai nhọn đâm vào.
Hàn Văn vòng tay ôm chặt lấy chiếc gối, bất chợt nhận ra có thứ gì đó bên dưới chiếc gối.
Một phong thư màu hồng.
Hàn Văn vội vã mở phong thư, cậu nâng niu nó thật nhẹ nhàng tựa như nâng niu một báu vật.
” Hàn Văn.
Có lẽ khi anh đọc được lá thư này thì em đã rời khỏi hòn đảo, nhưng em vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với anh.Em xin lỗi vì đã nói dối ,em không hề bị mất trí nhớ ,chỉ là em không muốn nhớ về quá khứ ấy.
Em là một ca sĩ và đó cũng là khát vọng, ước mơ duy nhất của em từ khi em còn là một đứa trẻ. Nhưng khi em trở thành ca sĩ, sống trong thế giới ấy em cảm thấy thật tồi tệ. Cuộc sống ấy không hề giống như vẻ hào nhoáng bên ngoài của nó, đó là một cuộc sống rất khắc nghiệt.
Lúc nào cũng vậy, xung quanh em chỉ toàn những kẻ lừa dối, những kẻ sẵn sàng hạ nhục em bằng những trò bẩn thỉu. Những chiêu trò PR, những scandal, những lời bịa đặt, … nó khiển em không còn tin vào những điều tốt đẹp nữa.
Em đã rất mệt mỏi và em muốn chạy trốn khỏi cuộc sống đó.
Và rồi em gặp anh, một người có tấm lòng nhân hậu, tốt bụng lại thật thà. Anh đã làm thay đổi những suy nghĩ tiêu cực trong em, giúp em nhận ra rằng cuộc sống không hẳn lúc nào cũng là màu xám, đôi khi nó vẫn còn có những mảng màu hồng.
Em đã nhận ra rằng mình rất yêu anh, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ngố, nét mặt bối rối ngượng ngùng của anh thì lòng em lại cảm thấy rất bình yên.
Em biết rồi sẽ có một ngày em rời khỏi hòn đảo này, nhưng em vẫn hi vọng được gặp lại anh.
P/S: Điều ước của em trong đêm hoa đăng ấy chính là : Em sẽ được gặp lại anh và yêu anh thêm một lần nữa.
…”
Đôi vai khẽ run rẩy.
Khuôn mặt cậu như bị nhấn chìm trong nước mắt.
Chiếc vòng trên cổ khẽ lóe sáng kì lạ.
- Xin … lỗi… Ngọc Trân, là do anh ngốc nghếch… để vụt mất em như thế … xin … lỗi … ! Anh nhất định … nhất định … sẽ gặp lại em…
Ánh trăng bên ngoài trở nên nhạt nhòa.
Bầu trời đêm đen kịt.
Những ngôi sao cũng trở nên mờ ảo.
Chiếc du thuyền chậm rãi cập bến, Kiến Minh từ tốn đi xuống cầu phao, gọi điện thoại cho các quản lí chuẩn bị xe. Ngọc Trân lặng lẽ đi phía sau, đôi mắt buồn bã trầm tĩnh không gợn sóng, khóe môi cũng trở nên nhợt nhạt hẳn đi. Có vẻ như cô đã rất mệt mỏi sau chuyến đi hoặc vì một lí do nào đó quan trọng hơn.
Trên khuôn mặt đẹp sắc sảo ấy lại hiện lên những vết tích của nước mắt, những vệt nước mắt như khô lại mà chủ nhân của nó đã vô tình quên lãng.
Xe đã được chuẩn bị, Ngọc Trân hờ hững ngồi vào bên trong, từ lúc trở về đến giờ cô vẫn giữ im lặng như thế. Khuôn mặt cũng dần trở về với nét lạnh lùng, nụ cười không còn rạng rỡ nữa mà có chút gì đó gượng gạo.
Trong lòng cô giờ đây chỉ có một nỗi bi ai, một nỗi buồn không thể diễn tả thành lời.
- Ngọc Trân, Minh Hiếu đang đợi cậu ở nhà đấy, cậu ấy rất lo lắng cho cậu.
Kiến Minh đưa tay chặn điện thoại, khẽ nói. Ngọc Trân ậm ừ vài tiếng rồi mơ hồ nhìn cảnh vật đang thay đổi dần bên ngoài cửa xe.
Minh Hiếu …!
Cái tên ấy rất đỗi quen thuộc với cô, nhưng không hiểu sao giờ đây nó lại trở nên xa lạ.
Là do cô không còn yêu cậu nữa hay vì một người nào khác …?
Hàn Văn … !
Tiềm thức của Ngọc Trân chợt hiện lên hình bóng của cậu, dáng người mạnh mẽ, nụ cười ngố hiền lành, đôi mắt sáng ngời với khí chất điềm đạm.
Và
Tình yêu trong sáng, tinh khiết nhất mà Hàn Văn đã dành cho Ngọc Trân.
——————————————————————————-
Hàn Văn lặng lẽ đứng trên cầu cảng, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía ngôi nhà của cậu. Lần đầu tiên rời khỏi hòn đảo thân thuộc này, cảm giác lưu luyến khiến cậu trở nên yếu đuối.Cậu thật sự không muốn rời khỏi nơi này …
Nhưng …
Hàn Văn không thể đánh mất tình yêu của mình
Cậu muốn gặp lại Ngọc Trân
Muốn được nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của cô ấy
Và cậu muốn được yêu cô ấy thật nhiều
Đọc tiếp Yêu em, xa mấy anh cũng tìm – Chương 7