Yêu em, xa mấy anh cũng tìm

Trên con đường nhỏ trong một khu dân cư, cậu thanh niên đang loay hoay hết giở bản đồ lại lôi mớ giấy tờ gì đó, trông dáng vẻ chật vật mà đáng thương. Khuôn mặt ngẩn ngơ dường như là người lần đầu tiên đi đến nên thành phố.
- Nhà cậu ấy ở đâu ý nhỉ ? Nhiều nhà quá biết tìm ở đâu đây ?
Khẽ lầm bẩm nói một mình, cậu lại tiếp tục tra trên bản đồ như đang chơi trò tìm kho báu.
Một bà cô vừa đi chợ về nhìn thấy cậu liền tiến đến đề nghị giúp đỡ.
- Hình như cháu đang tìm nhà ai đó phải không ?
- Vâng ạ, cháu đang tìm nhà của một người bạn. Đây là địa chỉ của cậu ấy cô giúp cháu tìm với có được không ?
- Ừm … hình như là ở bên khu S, ngôi nhà số 9. Cháu đi thẳng sau đó rẽ trái là khu S, trên đó có số nhà đấy.
- Vâng, cháu cám ơn cô. Chào cô.
Con đường vắng vẻ tràn ngập trong sắc vàng của nắng, cái nắng không gắt mà dịu nhẹ như báo hiệu mùa đông sắp về.
Bầu trời trong xanh từng mảng mây trắng lững lờ trôi.
Khu dân cư chìm trong tĩnh lặng.
Gió nhẽ lướt qua thổi bay mái tóc của ai đó.
Dưới cái nắng nhàn nhạt ấy, gương mặt thanh tú trở nên rạng ngời hơn.
Đứng trước cửa căn nhà số 9, khẽ nhấn chuông và chờ đợi. Một lúc sau, người trong nhà mới uể oải bước ra. Cô gái có mái tóc ngắn màu vàng chóe sặc sỡ, đứng dưới nắng nó trở nên lấp lánh, lung linh hơn bao giờ hết. Làn da trắng sữa càng tôn thêm vẻ đáng yêu của cô gái.
- Lê Tú Uyên ! Mau mở cửa !
Ngẩn ngơ nhìn người bên ngoài một lúc, đôi mắt mở to hết cỡ và khẽ A lên một tiếng
- A, Triệu Hàn Văn ! Omo
- Yah ! Cậu có đứng lại không hả ? Tôi đã tìm đến tận nhà rồi cậu còn trốn đi đâu được nữa hả ?
Hàn Văn tức giận quát lớn, người kia chầm chậm quay lại, cười cười một cách gian manh.
- Ai dám trốn cậu đâu he he … bạn bè lâu lắm mới gặp lại, cậu vào nhà đi.
Cậu khẽ liếc nhìn Tú Uyên, ánh mắt cũng trở nên đề phòng người này, lúc nãy còn tìm cách chạy trốn mà giờ bỗng trở nên tốt lạ thường.
Căn nhà của Tú Uyên khá khang trang, tuy không rộng rãi nhưng lại rất ngăn nắp và gọn gàng. Không khí trong nhà cũng thoáng mát, vừa bước vào nhà đã tạo cho người ta một cảm giác dễ chịu. Các vật dụng trong nhà đều được sắp xếp rất ngăn nắp, những món đồ trang trí nhỏ nhắn và rất đáng yêu, thích hợp với chủ nhà.
Hàn Văn ngắm nhìn những vật dụng trong nhà cậu khẽ dừng lại trước một con thú nhồi bông màu vàng chóe, hai tai dài có chởm màu đen, hai má màu đỏ trông rất đáng yêu. Tú Uyên nhìn thấy thì mỉm cười nói
- Cậu thích nó hả?
- Trông đáng yêu quá – Hàn Văn lắc lắc con thú nhồi bông, ánh mắt thích thú
- Đó là Pikachu ~ – Tú Uyên khẽ chu mỏ làm aegyo khiến Hàn Văn nhăn mặt
- Yah … được rồi, hoặc là cậu ngừng lại hoặc là tớ sẽ đấm cậu một phát.
- Lâu ngày không gặp cậu vẫn hung dữ như xưa.
Tú Uyên trề môi, ngồi đối diện Hàn Văn, người đang loay hoay mở chai nước. Cả ngày đi dưới nắng khiến cậu cảm thấy khát khô cổ họng. Tú Uyên chăm chú nhìn Hàn Văn một lúc rồi hỏi
- Hừm… Cậu có việc gì muốn nhờ đến tớ đúng không ?
- Sao cậu biết ? – Hàn Văn ngẩn lên nhìn Tú Uyên
- Một đứa trẻ ngoan như cậu không bao giờ dám rời khỏi hòn đảo, mà nếu có rời khỏi đó thì chắc chắn là sẽ có việc rất quan trọng. Nói đi, cậu đến đây để làm gì ? – Tú Uyên gãi cằm tỏ vẻ như rất hiểu chuyện
- Tớ muốn trở thành ca sĩ. Cậu giúp tớ có được không ?
Hàn Văn ngại ngùng nói rồi vội cúi đầu che giấu vẻ bối rối. Lúc ấy suýt chút nữa Tú Uyên đã bị sặc nước, cũng may cậu ấy vẫn kiềm chế được. Tú Uyên quay sang nhìn Hàn Văn, ánh mắt trở nên quái gở như nhìn thấy một sinh vật lạ.
- Hả ? Tại sao cậu lại muốn trở thành ca sĩ ?
- Tớ … tớ … ừm… đó là ước mơ của tớ… – cậu ấp úng đáp
Tú Uyên nheo mắt nhìn Hàn Văn, cậu biết rõ Hàn Văn nói dối rất tệ và mỗi lần như thế cậu ấy đều cúi mặt, đỏ mặt ánh mắt lại do dự. Những biểu hiện lúc này có thể chắc chắn rằng Hàn Văn đang nói dối. Tú Uyên nghiêng đầu, hai tay giữ chặt vai Hàn Văn và nhìn thẳng vào đôi mắt có chút hoảng loạn của cậu ấy.
- Cậu nói dối ! Mau khai thật đi vì sao cậu lại rời hòn đảo và muốn trở thành ca sĩ.
Hàn Văn hốt hoảng tránh né ánh mắt dự tợn của Tú Uyên nhưng không được. Cuối cùng đành thở dài, thấp giọng kể toàn bộ câu chuyện. Ánh mắt Hàn Văn rất buồn bã, nét mặt thoáng vẻ bi ai. Nghe xong câu chuyện, Tú Uyên ngây người nhìn Hàn Văn, đôi mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc, gương mặt thì sững sờ như đối diện với một điều gì đó rất điên rồ. Một lúc sau, cậu mới lấy lại bình tĩnh và nói
- Cậu điên rồi ! Chỉ vì một cô gái mà cậu lại chấp nhận rời bỏ vỏ bọc an toàn của mình sao ? Cậu thật sự đã bị tình yêu làm ờ mắt.
- Không phải tớ mù quáng, tớ chỉ muốn gặp lại cô ấy và …
- Thôi tạm thời bỏ qua chuyện đó, nhưng nói cho tớ biết cô ca sĩ mà cậu yêu là ai ?
- Trần Ngọc Trân …
- Hả ?
Lần này Tú Uyên hoàn toàn bị kinh ngạc đến độ đơ người, mắt chữ O mồm chữ A. Hàn Văn nhìn thấy Tú Uyên như thế thì trề môi
- Làm gì mà cậu ngạc nhiên dữ vậy bộ có gì sai sao ?
Tú Uyên cười đơ, vẻ mặt trông rất quái lạ, kiểu như đang chọc tức cậu, điều đó càng khiến cho Hàn Văn thấy tức giận.
- Ha ha cậu có biết Trần Ngọc Trân là ai không hả? Là một ngôi sao hàng đầu, một idol nổi tiếng nhất trong showbiz. Cả cái nước Việt Nam này ai ai cũng mơ ước được yêu cô ấy, đồ ngốc ?
- Yah … có cậu mới ngốc ấy. Cậu có biết tớ và Ngọc Trân từng là một cặp không hả? Còn nữa bọn tớ còn có vật đính ước với nhau đấy nhé
Hàn Văn tức giận chỉ chiếc vòng sáng lấp lánh trên cổ cho Tú Uyên xem, sau đó có vênh mặt cảnh cáo Tú Uyên. Cô gái tóc ngắn khẽ lắc đầu, thở dài, vẻ mặt vờ như đau khổ
- Cậu điên thật rồi Hàn Văn à, thật đáng thương mà. Không ngờ cậu lại là Fan cuồng của Ngọc Trân, đến độ còn muốn làm người yêu của cô ấy.
- Cậu thôi đi, những gì tớ nói đều là thật đó. Đừng có trêu chọc tớ
- Có lẽ đi đường xa nên cậu mệt rồi hoang tưởng như thế. Thôi để tớ đưa cậu đi nghỉ, đi nào, đi nào
- Yah… tớ không bị điên, tớ nói thật đó. Ngọc Trân từng là người yêu của tớ …
Mặc kệ Hàn Văn lèm bèm đủ chuyện, Tú Uyên vẫn ngó lơ và kéo cậu bạn thân vào phòng.
Ngồi một mình trong phòng Hàn Văn thật sự vẫn chưa hết tức giận vì việc Tú Uyên không hề tin cậu, lại còn mắng cậu là đồ điên. Hàn Văn ức lắm chứ nhưng không thể nào chứng minh được những điều cậu nói là sự thật.
Kể ra cũng đúng, làm sao tin được một ngôi sao hàng đầu như Ngọc Trân lại có quan hệ với một kẻ bình thường như Hàn Văn. Bất giác Hàn Văn cảm thấy những lời Tú Uyên nói là đúng. Cậu khẽ nhếch môi cười, nụ cười xót xa.
Ngọc Trân vốn là một ngôi sao lấp lánh trên trời cao, một tên ngốc như cậu thì làm sao có thể chạm đến được … ?
Nhưng …
Bằng mọi nỗ lực Hàn Văn sẽ gặp lại cô ấy … cậu tin là như thế
Buổi tối, khi nhìn thấy Ngọc Trân trên tivi Hàn Văn vui mừng không thể tả được, giống như đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô.
Ngọc Trân mà cậu nhìn thấy là một cô ca sĩ xinh đẹp đến rung động lòng người, sở hữu eyes-smile quyến rũ, mái tóc đen quen thuộc giờ đây bị thay đổi thành màu đỏ nổi bật. Nhưng dù có thay đổi màu tóc đi nữa Ngọc Trân của cậu vẫn rất xinh đẹp.
Nhưng …
Hàn Văn chợt nhận ra, đôi mắt ấy không còn lấp lánh, trong sáng như ngày đó nữa, thay vào đó là đôi mắt hờ hững, phảng phất một nét lạnh lùng, vô tâm.
Ánh mắt Ngọc Trân sâu thăm thẳm.
Nụ cười phảng phất một nỗi buồn.
Hai mắt của Hàn Văn ánh lên một chút tiếc nuối. Nét mặt trở nên đau khổ khi nhìn thấy Ngọc Trân lại trở nên như thế. Không còn nét cười rạng rỡ, tinh nghịch mà chỉ còn lại một vẻ lạnh lùng, hờ hững.
Thế giới của cô ấy là như thế sao … ?
Bên ngoài gió nhè nhẹ thổi mang theo cái giá lạnh của mùa đông.
Mùa thu đã trôi qua và đông đã về.
Cái giá lạnh như tràn vào căn phòng bao quanh lấy cậu, càng lúc lòng cậu lại càng tê buốt đến xót xa.
——————————————————————————-
Buổi sáng cuối thu, trời mưa nhỏ nhẹ nhàng mềm mại mà trong suốt, không khí tươi mới tựa như khung cảnh trong mơ.
Hàng cây um tùm xanh rờn, lá cây trong làn mưa nhẹ nhàng lay động.
Thành phố này to thật khác hẳn với nơi Hàn Văn sống từ bé, cậu mê mẩn ngắm nhìn đường phố, chốc chốc lại thán phục trước những tòa cao ốc cao ơi là cao. Hàn Văn chẳng khác nào một đứa trẻ lần đầu tiên được khám phá vùng đất mới. Đối với cậu ở đây cái gì cũng mới lạ, cái gì cũng tuyệt vời. Tú Uyên đi bên cạnh khẽ huých vai Hàn Văn nhắc nhở:
- Này, ngậm bớt mồm lại gió vào bụng thì nguy.
Hàn Văn trề môi liếc Tú Uyên.
Con đường ngập tràn trong ánh nắng, gió nhẹ thổi mang theo hơi thở của mùa đông. Vì hôm nay là cuối tuần nên đường phố không đông đúc như mọi ngày, mọi người đa số đều thích đi tản bộ vì vậy trên vỉa hè người qua lại rất đông. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ, bất chợt Hàn Văn sững người đứng lại.
Bên kia đường Ngọc Trân chậm rãi bước ra, cô mặc chiếc đầm ngắn màu hồng, khuôn mặt xinh đẹp được giấu sau chiếc kính đen, đôi môi anh đào khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo. Đi bên cạnh Ngọc Trân là một chàng trai tóc đen, dáng người cao cao, khuôn mặt phảng phất nét trầm lặng. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm, chứa đựng một vẻ lạnh lùng, thờ ơ với mọi người.
Chàng trai lịch sự mở cửa xe cho Ngọc Trân, khóe môi dịu dàng nở nụ cười. Sau đó đám nhà báo không biết từ đâu xuất hiện bao vây chiếc xe, tiếng máy ảnh, đèn flash vang lên. Chiếc xe vội vã rời khỏi đó, khuôn mặt Ngọc Trân khẽ lướt qua như một cơn gió lạnh bao bọc lấy tim Hàn Văn.
Cậu đứng ngây ra đó rất lâu cho đến khi cảm thấy nhớp nháp ở bàn tay thì nhận ra que kem mà Hàn Văn đang ăn đã tan chảy.
Que kem màu hồng lấp lánh trong nắng, nụ cười của cô ngày ấy còn rạng rỡ hơn cả ánh mắt trời. Bất giác Hàn Văn cười đau khổ.
——————————————————————————-
Minh Hiếu lặng lẽ lái xe chợt nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Ngọc Trân, cậu nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, sau đó hỏi:
- Trông em không được khỏe hay là anh đưa em về nhà nhé
- Không sao, em ổn mà.
Ngọc Trân cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn Minh Hiếu. Từ khi quay trở về, Ngọc Trân cũng dần thay đổi tính tình. Cô thường trở nên trầm lặng, ánh mắt nhìn xa xăm. Dường như trong lòng Ngọc Trân đang ẩn chứa một nỗi buồn không thể nói nên lời. Cô chỉ mỉm cười trước công chúng, báo chí, nụ cười nhạt nhẽo mà cô vẫn thường làm.
Trong kí ức của Ngọc Trân, cô vẫn đang nghĩ về người ấy, người đã làm thay đổi cuộc đời cô. Tuy ở bên cạnh cậu một thời gian nhưng cô đã bị thay đổi bởi tình cảm chân thành của cậu.
Ngay lúc này Ngọc Trân cảm thấy nhớ cậu, cô muốn gặp cậu…
… nhưng lại sợ không biết sẽ đối diện như thế nào với Minh Hiếu ——————————————————————————-
Hàn Văn đang loay hoay chuẩn bị bữa trưa thế nhưng đầu óc cậu đang ở một nơi rất xa. Cậu nghĩ về Ngọc Trân, nghĩ về người đi cùng cô ấy. Hàn Văn sực nhớ Ngọc Trân có mối quan hệ rất thân thiết với Chủ tịch của MH, phải chăng là người đó? Con người đó có vẻ rất lạnh lùng, thơ ơ thế nhưng khi ở bên cạnh Ngọc Trân lại nở một nụ cười dịu dàng như thế. Mối quan hệ của họ không đơn giản chút nào.
Người đó chính là người mà Ngọc Trân từng yêu ?
Cũng chính là chủ nhân của chiếc nhẫn mà cô ấy không thể vứt bỏ ?
- Yahh … Hàn Văn à, khét rồi kìa mau tắt bếp đi !!
Tú Uyên ngửi thấy mùi khét vội từ phòng khách chạy xuống, rốt cục nhìn thấy Hàn Văn đứng bên cạnh chiếc chảo đang bốc khói, vẻ mặt thì mơ màng khó hỉu. Tú Uyên bước đến gần Hàn Văn trừng mắt
- Cậu sao vậy ? Cứ mơ mơ màng màng như thế có ngày không có nhà để ở
- Xin lỗi, tớ … tớ hơi mệt. Có lẽ tớ nên về phòng nghỉ, cậu cứ ăn trưa đi không cần gọi tớ.
Tú Uyên nhìn Hàn Văn, cậu thực sự đang rất muốn biết rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với tên ngốc này. Nhưng đáng tiếc hàng lông mi rậm của cậu ấy đã che giấu đôi mắt kia, không thể nào nhìn thấy đáy được.
- Này tên ngốc,công ty MH đang tuyển trainer đấy. Sáng nay tớ tình cờ đi ngang đó và nhìn thấy bảng thông báo. Nếu cậu còn muốn trở thành ca sĩ thì sáng mai đến đó dự tuyển đi.
Dáng lưng của Hàn Văn thoáng dừng lại lưng chừng rồi lại tiếp tục tiến về phía trước. Tú Uyên chỉ nghe thấy tiếng ậm ừ thật nhỏ, cậu khẽ thở dài nhìn theo Hàn Văn. Đột nhiên trong đầu Tú Uyên hiện lên một câu hỏi mà bản thân cậu cũng không rõ câu trả lời
Tình yêu là gì ?
——————————————————————————-
10h30 sáng.
- Oaaaa !!! Cuối cùng cũng xong rồi. Phù ! Mệt chết đi được
Chàng trai trẻ vươn vai một cách sảng khoái, ngồi như thế từ sáng đến giờ khiến lưng anh rất khó chịu, chưa kể đến việc phải đối mặt với một số thí sinh “tuyệt vời”. Cô gái ngồi bên cạnh mỉm cười, huých vào vai anh
- Trông em như già đi 10 tuổi vậy, Quang Tuấn à.
- Chị Thùy Linh cứ trêu em, chị không thấy đợt thí sinh năm nay không tốt bằng năm trước sao, toàn là những thí sinh “tuyệt vời”. Mỗi lần đối diện với họ là em cứ như già đi mấy tuổi.
- Thôi xong rồi. Nghỉ ngơi thôi, mọi người nghỉ ngơi thôi. Cám ơn mọi người đã giúp đỡ
Thùy Linh đứng dậy cúi đầu cám ơn các staff đang đứng dọn dẹp, họ loay hoay dọn các dụng cụ, thiết bị. Thùy Linh cũng gấp mớ hồ sơ lại nhét vội vào túi xách định rời khỏi phòng thì một cậu thanh niên vội vã chạy vào. Vẻ mặt hớt hải, vội vã đến nỗi thở không ra hơi.
- Xin … xin lỗi… em đến muộn nhưng … xin hãy cho em … được thử giọng …
Chàng trai kia vừa nói vừa thở hổn hển, dáng vẻ trông rất tội nghiệp. Các staff khẽ cau mày, lắc đầu nói
- Trễ rồi em về đi, đợi đợt tuyển khác nhé. Đợt này đã kết thúc rồi
- Không được, xin … mọi người… hãy cho em … một cơ hội… em không thể đợi được…
- Kết thúc rồi, mau về đi
- Làm ơn đi ạ, em không thể chờ thêm được nữa…
Các staff khó chịu đẩy cậu ra ngoài và tiếp tục dọn dẹp. Chàng trai kia vẫn không rời khỏi đó cố gắng năn nỉ.
Dáng lưng trông đến đáng thương.
Đôi mắt long lanh ánh lên nét bi thương.
- Em có 30s để thể hiện.
Giọng nói ấy vang lên khiến các staff trong phòng đều kinh ngạc hướng mắt về phía giọng nói. Thùy Linh ngồi xuống ghế, vẻ mặt điềm đạm nhưng đầy uy lực. Quang Tuấn cũng vội vã ngồi vào ghế, lén nhìn thái độ của Thùy Linh.
Chàng trai kia tiến về phía trước Thùy Linh và Quang Tuấn, khẽ hít thở thật sâu và rồi cất giọng hát.
Chất giọng ấm áp, dịu dàng và sâu sắc vang lên khiến cả căn phòng chìm vào những giai điệu trầm lắng của bản ballad. Đến những đoạn cao trào, giọng hát ấy trở nên cao vút mang theo những cảm xúc chân thật nhất của bài hát. Chỉ 30s ngắn ngủi nhưng mọi người trong căn phòng ấy đều trở nên trầm lặng như lạc vào không gian của bài hát. Ngay cả khi bài hát kết thúc họ vẫn chưa kịp nhận ra điều đó.
Thùy Linh ngước nhìn chàng trai kia, đáy mắt khẽ dao động, nụ cười dịu dàng nở trên môi.
- Em tên gì ?
- Em … em tên là Triệu Hàn Văn.
- Tốt lắm Hàn Văn. Mọi người nghỉ ngơi đi nhé
Nói rồi Thùy Linh đứng dậy bỏ đi, Quang Tuấn mỉm cười tiến về phía Hàn Văn khẽ vỗ vai nói
- Chúc mừng em, Em được nhận là trainer rồi đấy.
- Thật vậy sao ? Em đã được trở thành trainer rồi sao ?
- Đúng vậy. Chị Thùy Linh vừa bảo em ngày mai đến làm thủ tục, nhớ đến sớm đấy nhé.
- Vâng, em nhớ rồi. Cám ơn anh, cám ơn mọi người, cám ơn rất nhiều
Hàn Văn mừng rõ cúi đầu cảm ơn mọi người liên tục, khuôn mặt sáng ngời để lộ vẻ hớn hở. Mọi người cũng vui vẻ chúc mừng cậu, lúc nãy họ vẫn còn tỏ ra khó chịu nhưng giờ lại trở nên thân thiện hơn, thay đổi 180 độ. Nhưng Hàn Văn không để ý đến điều đó, cậu đang rất vui vì được chọn làm trainer.
Cơ hội để trở thành một ca sĩ càng gần hơn với Hàn Văn, chỉ cần nghĩ đến việc được gặp Ngọc Trân thì cậu đã cảm thấy rất hạnh phúc.
Thùy Linh bước vào thang máy khẽ liếc nhìn đồng hồ, cửa thang máy vừa định đóng lại thì Quang Tuấn vội vã bước vào. Anh ngẩn lên cười rất tươi với Thùy Linh trong khi cô lại khẽ chau mày mắng:
- Tên ngốc này, em lề mề quá đó
- Là do chị vội vã thì có. Chị này,sao chị lại đồng ý dễ dàng chọn Hàn Văn vậy? – Quang Tuấn khó hiểu nhìn Thùy Linh,
- Vì giọng hát của Hàn Văn rất tốt, mặc dù vẫn còn nhiều khuyết điểm nhưng chị tin rằng nếu được luyện tập và đào tạo tốt Hàn Văn sẽ trở thành một ngôi sao lớn. Có khi Hàn Văn lại trở thành đối thủ của Ngọc Trân cũng nên, xem ra lần này chị sẽ khiến Minh Hiếu phải nể phục rồi.
Quang Tuấn suy nghĩ một chút quay sang nhìn Thùy Linh. Anh nhìn thấy nụ cười ranh mãnh có chút tinh nghịch của cô ấy thì như hiểu ý, lắc đầu mỉm cười.
Tú Uyên đứng bên ngoài tòa cao ốc của MH nóng lòng chờ đợi tên ngốc kia, sáng nay đi trễ không biết người ta có để cho thi hay không. Nhìn vào ánh mắt của Hàn Văn, Tú Uyên nhận ra cậu ấy đã rất quyết tâm thực hiện nguyện vọng này. Đôi lúc Tú Uyên cũng muốn tin những điều Hàn Văn nói là thật nhưng lại không thể tin được, bởi một ngôi sao hàng đầu như Ngọc Trân lúc nào cũng được bảo vệ, xung quanh được bao bọc bởi lớp hào quang sáng chói kia làm sao có thể yêu một Hàn Văn ngố tàu, lại sống ở một hòn đảo vắng vẻ, quanh năm đều gắn bó với biển. Nói tóm lại Tú Uyên không thể tin được điều đó.
Đang mơ màng ngẫm nghĩ chợt cậu nhìn thấy Hàn Văn từ bên trong tòa nhà chạy ù ra ngoài, với vẻ mặt hớn hở nhất mà cô từng gặp. Đôi mắt sáng lấp lánh trong niềm sung sướng, nụ cười vốn đã ngố nay lại càng ngố hơn. Hàn Văn chạy đến chỗ Tú Uyên, ôm chầm lấy cô ấy và nhảy tưng tưng như một đứa trẻ.
- Đậu rồi, tớ đậu rồi. Tớ được chọn làm trainer rồi !
- Thật chứ ?
- Thật mà, họ còn hẹn tớ ngày mai đến làm thủ tục gì đó. Vui quá ! Tớ đậu rồi – Giọng cười “man rợ” đúng chất ác quỷ của Hàn Văn vang lên, nhờ giọng cười đó mà Tú Uyên mới chắc chắn điều cậu ấy vừa nói là thật
- Cậu giỏi thật, chúc mừng cậu. Chúng ta phải ăn mừng mới được. Party over night !!! Yeeeee !!!
- Cậu phấn khích thái quá rồi đó. Kiếm một quán ăn nhỏ thôi đỡ tốn kém, tớ không đủ tiền để mở pạc ty gì gì đó cho cậu đâu.
Hàn Văn nhăn mặt nói, mặc dù đang rất phấn khích trước niềm vui ấy nhưng cậu vẫn đủ tỉnh táo để ngăn chặn việc bị Tú Uyên thâm hụt hầu bao.
- Keo thế, chỉ có một bữa thôi mà. Dù sao vụ này rất đáng để mở tiệc mà
Tú Uyên trề môi, liếc Hàn Văn. Tên này không dễ bị dụ chút nào
Tuy không được một bữa tiệc lớn nhưng Tú Uyên vẫn vui vẻ đi cùng Hàn Văn đến một quán ăn bình dân để ăn mừng. Quán ăn khá đông khách không khí bên trong rất ồn ào, ngập tràn trong mùi thức ăn. Khó khăn lắm Hàn Văn và Tú Uyên mới tìm được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Một nhân viên phục vụ xuất hiện và đưa cho họ thực đơn. Chọn món ăn xong cả hai bắt đầu bàn bạc về những việc sắp tới.
Mặc dù Hàn Văn đã được chọn làm trainer của MH nhưng cậu vẫn phải tìm một việc làm, không thể để một mình Tú Uyên gánh hết các chi phí trong nhà.
Tú Uyên vốn là bạn thân của Hàn Văn thưở bé, cả hai cùng nhau lớn lên trên hòn đảo ấy. Khi trưởng thành, gia đình Tú Uyên đã rời khỏi hòn đảo nên Hà Nội sinh sống. Mặc dù đã chuyển đi xa nhưng Tú Uyên vẫn thường xuyên giữ liên lạc với Hàn Văn. Cả hai vẫn là bạn thân của nhau cho đến khi Tú Uyên nợ Hàn Văn một khoản tiền do Tú Uyên gặp khó khăn. Đây cũng là lí do vì sao khi nhìn thấy Hàn Văn đứng trước nhà Tú Uyên đã sợ hãi định chạy trốn. Hàn Văn vốn không quen biết ai ở đây, vì vậy cậu đành phải “ăn nhờ ở đậu” nhà “con nợ” Tú Uyên để trừ nợ.
Một lúc sau thức ăn được mang ra, Hàn Văn vẫn đang nhai ngô nướng thì Tú Uyên ngẫm nghĩ điều gì đó một hồi sau chỉ vào mũi Hàn Văn
- Ngày mai cậu phải đi kiếm việc làm. Rõ chưa hả?
- Tớ biết làm gì bây giờ ? – Hàn Văn khẽ làu bàu
- Cửa hàng hoa gần nhà đang cần người cậu đến đó đi
- Cửa hàng hoa á ? Tớ không biết làm mấy chuyện đó. – Hàn Văn ngơ ngẩn gãi đầu, ánh mắt ngây ngô đến tội nghiệp
- Thì … thì vào đó người ta sẽ hướng dẫn cho cậu. Tóm lại là ngày mai cậu phải đến đó làm việc, chúng ta sẽ chia các chi phí trong nhà. Tiền nhà là phần của tớ, điện nước là phần cậu, được chứ?
- Ờm… cũng được. – Hàn Văn ngơ người để mặc cho Tú Uyên sắp đặt
- Còn nữa tớ có một quy tắc. Không được dắt bạn gái về nhà. Nhớ đấy ? – Tú Uyên nheo mắt cảnh báo, dáng vẻ giống như một nhân viên điều tra trông rất buồn cười
- Ờm, tớ biết rồi. Vả lại ở đây ngoài cậu ra tớ đâu quen biết ai.
- Tớ chỉ dặn trước vậy thôi, ai mà biết được một ngày nào đó cậu lại yêu một cô nàng nào đó và rồi …
Ý nghĩ gian tà chợt xuất hiện trong đầu Tú Uyên khiến cho nụ cười của cô trở nên… biến thái. Hàn Văn như hiểu được ý Tú Uyên liền chồm người đánh mạnh vào vai cậu, lên giọng nói
- Cậu thôi cái suy nghĩ biến thái đó đi. Đừng có nghĩ ai cũng như cậu
- He he, ai mà biết được chứ
Bữa trưa của họ được nhân viên mang ra đợt 2, tuy nhỏ nhắn nhưng phần ăn của cả hai không hề nhỏ chút nào.
Quán ăn càng về trưa lại càng đông khách, đa phần là những nhân viên văn phòng. Họ đến đây dùng bữa trưa đồng thời tán chuyện phiếm với nhau. Không khí càng lúc càng náo nhiệt hơn.
Đọc tiếp Yêu em, xa mấy anh cũng tìm – Chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui