Yêu em, xa mấy anh cũng tìm

- Ngọc Trân à …
Trong màn tuyết nhạt nhòa ấy, dáng lưng thẳng đứng thoáng nét cô độc, nụ cười ấm ấp trên làn môi. Ngọc Trân ngẩn lên nhìn người ấy, ánh mắt khẽ dao động chợt trầm tĩnh trở lại, nụ cười cũng nhạt dần.
Là Minh Hiếu.
Gió lạnh cuốn mạnh khiến mái tóc đen mềm mại của cậu lệch sang hẳn một bên, một vẻ đẹp lạnh lẽo khiến người đối diện trở nên đóng băng.
Nhưng ánh mắt Minh Hiếu lúc hướng về Ngọc Trân lại trở nên ấm áp, dịu dàng thoáng chút bi thương. Cậu tiến về phía Ngọc Trân, vòng tay ôm lấy cô, trầm giọng nói
- Thời tiết thế này mà em còn ra ngoài sao ?
Ngọc Trân cười nhẹ lặng lẽ đi bên cạnh Minh Hiếu, có lẽ quá khứ ấy đã khiến cô hoang tưởng. Người ấy làm sao có thể xuất hiện ở đây, tất cả chỉ là do cô mộng tưởng mà thôi.
Minh Hiếu nhã nhặn choàng khăn cho Ngọc Trân, dịu dàng vuốt mái tóc cô.
- Về nhà thôi anh sẽ pha cà phê cho em chịu không ?
Cô khẽ gật đầu, ngoan ngoãn bước đi bên cạnh Minh Hiếu. Trong lòng đang rất nhớ nhưng vẫn phải kiềm nén. Ngọc Trân mơ hồ ngẩn lên nhìn Minh Hiếu, cậu thật tốt với cô nhưng vì sao tình yêu cô dành cho cậu lại phai dần, lẽ nào tình yêu ấy đã thay đổi và dành ột người khác ?
Tuyết bắt đầu rơi.
Những bông tuyết lạnh lùng phủ lên mọi vật một màu trắng tinh khiết.
Minh Hiếu và Ngọc Trân lướt qua một con hẻm nhỏ, ánh đèn đường mờ ảo trải dài.
Như một sự sắp đặt trớ trêu của số phận
Từ con hẻm nhỏ ấy Hàn Văn lặng lẽ rẽ đi hướng ngược lại với Ngọc Trân, cậu đang cúi đầu nhìn đồng hồ.
Cùng trên một con đường nhưng hai người yêu nhau lại không thể tìm thấy nhau.
Chiếc vòng trên cổ phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, yếu ớt.
Hai hình dáng ấy càng lúc càng mờ nhạt trong màn tuyết trắng.
Phải chăng những người yêu nhau rồi sẽ tìm thấy nhau …?
Đêm nay trời đầy gió.
——————————————————————————-
Buổi sáng.
Hàn Văn vươn mình trong ánh nắng, hươ tay tắt đồng hồ báo thức đang reo liên hồi.
Hàng mi khẽ rũ xuống, cậu đưa tay vuốt mặt ngay cả trong giấc mơ Hàn Văn vẫn khát khao được nhìn thấy Ngọc Trân. Nếu như không có tiếng chuông inh ỏi kia có lẽ cậu sẽ mãi mãi lạc trong giấc mơ đêm qua.
Cô ấy mỉm cười, vẫy vẫy tay và gọi tên cậu. Thế nhưng khi Hàn Văn bước đến muốn nắm lấy tay Ngọc Trân thì cô ấy lại càng cách xa cậu, rồi dần dần mờ ảo trong màn tuyết trắng. Trông thoáng chốc Hàn Văn bị lạc trong một thế giới chỉ toàn màu trắng tinh khôi của tuyết. Những cơn gió lạnh đến thấu xương nhanh chóng ùa đến. Thoáng chốc Hàn Văn cảm thấy mình như bị đóng băng, chỉ còn lại một mình cậu trơ trội trong thế giới lạnh lẽo ấy.
Bắt đầu một buổi sáng đầu tuần với một giấc mơ kì lạ như thế quả là không dễ chịu chút nào. Hàn Văn thở dài tiến về phía phòng tắm, có lẽ nước ấm sẽ khiến tinh thần cậu thoải mái hơn.
Ánh nắng bắt đầu tràn ngập vào căn phòng. Lặng lẽ chiếu lên người Hàn Văn, cả người cậu giờ đây như đang phát ra một vầng hòa quang rực rỡ.
Chiếc vòng cổ lóe sáng trong trẻo.
Hàn Văn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, thì thầm
- Triệu Hàn Văn, bắt đầu một ngày mới nào
Chỉ mới 8 giờ sáng nhưng đường phố đã bắt đầu nhộn nhịp, xe cộ hối hả chạy trên đường, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng ai đó đang nghe điện thoại, tiếng phát ra từ những bảng điện tử, bảng quáng cáo … Trên vỉa hè dòng người hối hả qua lại, ngã tư đường mọi người đều thiếu kiên nhẫn chờ đợi đèn tín hiệu. Có người khẽ lầm bầm vì sợ mình sẽ trễ giờ làm việc.
Cuộc sống như guồng máy hoạt động không ngơi nghỉ.
Không hiểu sao Hàn Văn lại cảm thấy mình lạc lõng giữa dòng người ấy. Cậu chậm rãi hòa mình vào đám đông đang lên xe buýt. Nhanh chóng tìm được một chỗ ngồi, Hàn Văn mơ hồ nhìn ra cửa kính. Cứ như thế cảnh vật hai bên đường cú thụt lùi ra sau như một cuộn phim đang chiếu lùi.
Buổi sáng của Hàn Văn đã bắt đầu.
Xe buýt dừng lại trước trạm cách tòa nhà MH một đoạn ngắn, đối với Hàn Văn tòa nhà này đã dần quen thuộc với cậu. Nơi này sẽ giúp cậu rút ngắn khoảng cách giữa Hàn Văn và Ngọc Trân.
Chợt một chiếc xe lướt qua và dừng lại trước tòa nhà, từ trong xe một chàng trai bước ra. Hàn Văn tò mò đưa mắt nhìn người đó, dáng vẻ rất lạnh lùng, trong đôi mắt là nét hờ hững, nhạt nhẽo.
Người kia khẽ quay lại khẽ lướt mắt nhìn Hàn Văn rồi bỏ đi. Cậu đứng lại ngẫm nghĩ dường như người này cậu đã gặp ở đâu đó. Tóc đen, mắt sâu, mũi cao …
Chợt mắt cậu sáng lên, nhớ ra rồi, người này chính là người đã đi cùng Ngọc Trân. Nhìn dáng vẻ rất sang trọng, lúc đi vào bên trong các nhân viên khác đều khẽ cúi đầu chào, chứng tỏ người này chắc chắn có một vị trí khá cao trong MH.
- Yah … Triệu Hàn Văn, sao giờ này còn đứng đây ? Lớp thanh nhạc sắp bắt đầu rồi kìa
Đang mơ mơ nghĩ ngợi thì Hàn Văn bị một giọng nói sang sảng quát ột trận. Hàn Văn quay lại cười nhẹ thay cho lời chào với người bạn, họ vui vẻ trò chuyện và đi vào bên trong MH .
——————————————————————————-
Cuối cùng thì một ngày làm việc mệt mỏi cũng đã kết thúc, Hàn Văn lại lặng lẽ đi về phía trạm xe buýt, bên tai vẫn vang lên giai điệu của bài “Because it’s you”. Bài hát ấy hiện đang rất hot trên các bảng xếp hạng, người trình bày không ai khác chính là Ngọc Trân. Chỉ cần nghe thấy giọng hát của cô ấy thì bao nhiêu mệt mỏi, đau đớn của Hàn Văn đều trôi qua. Chất giọng đặc biệt trầm ấm, không ngọt ngào cao vút nhưng lại khiến người nghe dễ dàng say mê trong từng nốt ngân dài.
Đừng nói rằng cậu xin lỗi
Đối với tớ, tình yêu của đôi ta vẫn chưa kết thúc
Nếu chúng ta chia tay như thế
Tớ phải làm sao, làm sao đây…
Tớ chỉ có một tình yêu, nhưng tớ không thể yêu
Tớ có vài điều rất muốn nói, nhưng tớ không thể nói được
Tình yêu này đang ngày càng xa vời
Và những lời hứa không thể thực hiện đang khiến tớ khóc nấc Trạm xe buýt vắng lặng chợt có một hình bóng lẻ loi.
Hàn Văn khẽ ngẩn lên nhìn bầu trời đen đặc.
Ánh trăng mông lung mờ ảo.
Đêm nay thưa sao, trên nền trời ấy chỉ le lói vài vì sao.
Khí lạnh vẫn âm ỉ kéo về, bao trùm lên cõi lòng vốn đã rất cô đơn.
Màn đêm tĩnh lặng.
Con đường vắng vẻ phảng phất ánh đèn mờ ảo.
Hơi thở của cậu dần trở nên lạnh lẽo, một nỗi buồn vẫn nằm im lặng trong lòng và mỗi khi đêm về nó lại nhói đau.
Chiếc áo sơ mi trắng cậu đang mặc trong màn đêm như tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Sẽ không sao nếu tình yêu làm tớ đau đớn
Cho dù tớ cố quên, tớ vẫn chẳng thể quên nổi cậu
Cho dù đó là định mệnh, tớ vẫn chẳng thể để cậu rời xa
Tớ yêu cậu…. Chính là cậu
- Hàn Văn à, …
Giọng nói vang lên khiến Hàn Văn thoát khỏi những trầm tư, u uất trong lòng. Cậu ngẩn lên và nhìn thấy một chiếc xe đang dừng trước mặt, Thùy Linh đang tiến về phía cậu. Cô khẽ cau mày nhìn cậu lo lắng, thở dài bảo:
- Em vẫn chưa về sao ? Giờ này cũng chẳng còn xe buýt đâu. Lên xe đi chị đưa em về
- Không cần đâu ạ, em đi bộ về cũng được mà.
Hàn Văn cười hì hì thoáng chốc vẻ mặt đau buồn đã biến mất và thay vào đó là nét cười tinh nghịch. Thùy Linh bất giác cảm thấy Hàn Văn rất có khiếu làm diễn viên, nhưng cuộc đời này thì lấy ai trả cát – xe cho cậu.
- Lên xe đi, không thì đừng gọi tôi là chị nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thùy Linh thì Hàn Văn mới ngoan ngoãn lên xe dù vẫn còn rất e ngại. Thùy Linh liếc cậu một cái rồi nói
- Chỉ có dùng biện pháp mạnh mới chịu nghe lời. Bọn nhóc này thật là …
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi trạm xe buýt rẽ vào một con đường lớn nhộn nhịp. Chẳng mấy chốc cả hai đã đi đến khu chợ đêm, loay hoay tìm chỗ đậu xe một lúc lâu sau cả hai mới thảnh thơi đi bộ trong khu chợ. Thùy Linh thích thú kéo tay Hàn Văn vào bên trong chợ, lướt qua rất nhiều quán ăn lớn nhỏ. Cuối cùng cô cũng đã dừng lại trước một quán ăn nhỏ, vui vẻ ngồi xuống ghế Thùy Linh tinh nghịch nháy mắt
- Này, chị đã có công đưa về thì em phải mời chị một bữa cho ra hồn đấy nhé
Hàn Văn ngây thơ gật đầu, khẽ ngẩn ngơ nhìn xung quanh. Cả khu chợ đều rất nhộn nhịp mặc dù bây giờ đã là nửa đêm. Mọi người vẫn qua lại tập nập, ồn ào, quán xá vẫn rất đông khách, tiếng cười nói, tiếng nhạc, tiếng chén dĩa khua vào nhau. Một mớ âm thanh hỗn tạp nhưng đậm chất bình dân, mất một lúc sau Hàn Văn mới quen dần với bầu không khi náo nhiệt ở đây.
Thùy Linh có vẻ rất quen với chủ quán nên khi nhìn thấy cô bà chủ đã vui vẻ chào hỏi rồi mang ra đủ các món. Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hàn Văn thì Thùy Linh bật cười
- Chưa bao giờ ăn những món này đúng không ? Hi hi để chị giới thiệu cho nhé. Đây là món bún chả – “đặc sản” ở đây đấy nhé, còn cái này là bánh bao, gà chiên xù. Tất cả những món này đều là “hạng nhất” đó, không ăn sẽ phí hết 8/10 cuộc đời. Em mau ăn thử đi nào
Cô cười rất tươi, đôi mắt sáng lên, dùng đùa gấp gà chiên xù đút cho Hàn Văn. Cậu e ngại khẽ lùi ra sau nhưng nhìn thấy đôi mắt đang sáng long lanh của Thùy Linh thì Hàn Văn đành chấp nhận nếm thử. Cậu không muốn Thùy Linh cảm thấy buồn lòng, dù sao cô ấy cũng là quản lí của cậu trong tương lai.
- Ưm … rất ngon… chị ăn đi em tự ăn được rồi
- Ăn những món này mà thiếu rượu gạo thì thật là đáng tiếc.
Thùy Linh cau mày đề nghị bà chủ mang ra thêm một chai rượu gạo, Hàn Văn nghe đến rượu thì khẽ nhăn mặt
- Em không biết uống rượu. chị à, ngày mai chúng ta còn có lịch làm việc nữa đấy
- Không sao, đừng lo loại rượu này không dễ say đâu. Làm một li nào !
Đêm ấy Hàn Văn bị Thùy Linh bắt uống khá nhiều rượu thế nhưng không hiểu sao càng uống thì càng tỉnh.
Trong lòng đang đau khổ thì uống rượu sẽ không say ?
Và ở đây ai là người đau khổ nhất ?
Sau bữa ăn khuya Thùy Linh và Hàn Văn đi dạo một lúc trước khi đễn bãi đậu xe, trên đường đi tình cờ Hàn Văn nhìn thấy tấm bảng quảng cáo đang chiếu đoạn CF của Ngọc Trân. Trước nụ cười rạng rỡ của cô ấy, cậu như bị lạc vào một thế giới. Hàn Văn ngây người ngước nhìn tấm bảng ấy rất lâu, dường như cậu không còn để ý đến xung quanh.
Thùy Linh đứng lặng lẽ bên cạnh Hàn Văn. Cô tình cờ nhìn thấy nụ cười si ngốc của cậu nhưng tiếc thay nụ cười ấy không dành cho cô.
Cuối cùng cô cũng đã tìm được người chiếm giữ trái tim của Hàn Văn.
Là Ngọc Trân.
——————————————————————————-
Xe của Thùy Linh dừng trước nhà Hàn Văn, cậu mở cửa định ra khỏi xe thì Thùy Linh giữ láy tay cậu. Hàn Văn ngạc nhiên quay lại thì nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Thùy Linh. Mái tóc khẽ rũ xuống che đi một nửa khuôn mặt cô, Thùy Linh trầm ngâm hỏi
- Hàn Văn, vì sao em lại muốn trở thành ca sĩ ?
Cậu ngẩn người nhìn cô, ánh mắt trở nên tĩnh lặng. Giọng cậu đều đều vang lên
- Vì đó là ước mơ lớn nhất của em
- Thật sao ? – Thùy Linh ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Hàn Văn, cậu thoáng bối rối vội cúi đầu tránh né cái nhìn ấy
- Phải, đó cũng là khát vọng lớn nhất của em ngay lúc này. Khuya rồi chị về cẩn thận nhé.
Không chần chừ Hàn Văn nhẹ nhàng gỡ tay Thùy Linh, quay lưng đi vào bên trong. Thùy Linh đau khổ nhìn theo dáng lưng ấy, bất giác khóe môi nở một nụ cười chua xót.
Vì sao cô lại là kẻ đến sau ?
Vì sao cô lại yêu con người ấy ?
Vì sao …
Và vì sao …
Quá nhiều cái vì sao xuất hiện nhưng Thùy Linh vẫn không thể có được câu trả lời.
Rất lâu sau đó xe của Thùy Linh mới rời khỏi nhà Hàn Văn.
Tấm màn cửa trên tầng 1 khẽ lay động …
Gió đông nổi lên thổi bay những bông tuyết đang rơi hờ hững.
Màn đêm yên lặng.
Ánh đèn đường vàng vọt.
Đêm tĩnh lặng
-Hey Tú Uyên, hết giờ rồi cậu không định đổi ca sao ?
Tú Uyên loay hoay rửa vài chiếc ly chợt nghe tiếng gọi thì quay lại đáp
- Tớ rửa xong đám ly này sẽ về ngay, đợi tớ một chút nhé
- Được rồi nhanh lên đấy
Quán cà phê khá đông khách vì đang là giờ chiều, mọi người tan sở lại thích nhâm nhi cốc cà phê nóng hỏi. Đây cũng là giờ các nhân viên trong quán đổi ca nên bầu không khí bên trong quán cũng trở nên ồn ào hơn.
Tú Uyên cởi chiếc tạp dề đồng phục ra, đứng trước gương soi lại vẻ ngoài một lúc rồi vội vàng mặc áo khoác chạy ra ngoài hòa mình vào đám nhân viên.
- Xong rồi, về thôi.
Cả bọn vừa đi trên đường vừa trò chuyện rất vui vẻ, họ đều là nhân viên của quán cà phê. Lúc đi ngang trung tâm thương mại, chợt một người reo lên
- Bên kia chẳng phải là nơi thực hiện hoạt động của Trần Ngọc Trân sao ?
- ừ nhỉ. Hình như đúng là cô ấy rồi – một giọng khác nói theo
Tú Uyên cũng tò mò nhìn sang, tấm panner đặt phía trước chính là Ngọc Trân, cô đang cười rất tươi và đó cũng là nụ cười có tính “sát thương” rất cao.
Chần chừ một lúc cuối cùng Tú Uyên quyết định đi đến chỗ đó. Một người bạn khẽ giữ lấy vai cô, ngạc nhiên hỏi :
- Cậu cũng là fan của cô nàng này sao ?
- À không, tớ định xin chữ kí cô ấy cho tên ngốc ở cùng nhà. Tên đó là fan cuồng của cô ấy lại là bạn thân từ hồi bé của tớ.
- Ồ, ra là thế. Này, tớ có quen với một người làm trong ấy có muốn tớ giúp để chen qua đám đông cuồng nhiệt kia không ? – người bạn khẽ nháy mắt
- Vậy thì tốt quá rồi. nhưng có điều kiện đúng không ? – Tú Uyên nhìn bằng ánh mắt soi xét
- He he tất nhiên rồi. Thôi để tính sau, giờ thì theo tớ.
Nhờ có sự giúp đỡ nhiệt tình của người bạn ấy mà Tú Uyên đã nhanh chóng chen qua đám đông và tiếp cận được với Ngọc Trân.
Cô ấy rất đẹp. Đó là điều đầu tiên mà Tú Uyên nghĩ khi gặp Ngọc Trân. Nụ cười của cô ấy khiến người khác như bị mê hoặc. Ngọc Trân mỉm cười ngẩn lên nhìn Tú Uyên bằng đôi mắt cong cong hình trăng khuyết
- Cậu muốn tôi kí tặng cho ai đây ?
Tú Uyên như một kẻ bị ếm bùa ngẩn ngơ một lúc sau mới vội đáp
- À .. à.. tặng cho Triệu Hàn Văn … bạn thân của tôi
Ngọc Trân thoáng đờ người, vì lúc này cô đang cúi mặt nên không ai nhìn thấy ánh mắt đang dao động dữ dội của cô. Nhịp thở cũng trở nên rối loạn, khuôn mặt bi thương như kiềm chế một nỗi đau âm ỉ.
Triệu Hàn Văn.
Là cậu ?
Cái tên ấy mãi mãi cô không thể quên được.
Những hình ảnh về con người ấy chợt hiện ra.
Nắng vàng, biển xanh.
Nụ cười tươi sáng hơn cả ánh mặt trời.
Đôi mắt dịu dàng nhìn về cô.
Không gian ồn ào xung quanh dường như đã biến mất, Ngọc Trân chỉ còn nghe thấy tiếng sóng biển rì rào, giọng nói ấm áp của cậu …
- Ngọc Trân ! Ngọc Trân ! Cô sao thế ?
Tú Uyên hoang mang nhìn cô, quản lí vội đến bên cạnh khẽ lay người cô.
- Ngọc Trân, cô sao thế ?
Cô giật mình trở về hiện tại một cách nuối tiếc, Ngọc Trân cố tươi cười với Tú Uyên nhưng bàn tay lại run rẩy kí tên lên tấm poster.
Ngay khi Tú Uyên rời khỏi đó, Ngọc Trân đã phải dừng buổi kí tặng vài phút. Cô cần lấy lại bình tĩnh.
Không hiểu sao cái tên ấy lại khiến tim cô se lại, một nỗi đau hiện lên càng lúc càng rõ rệt.
Triệu Hàn Văn.
Không thể là cậu được …
Không thể nào …
Đọc tiếp Yêu em, xa mấy anh cũng tìm – Chương 10


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui