"Hứa Vân...!Hứa Vân...!tớ ở đây."Hứa Vân nhìn sang bên kia đường.Bên kia, Mặc Dĩnh đang nhảy nhót và vẫy tay loạn xạ, như là sợ mình bị dòng người hỗn loạn che lấp vậy.
Thôi xin, riêng cái phong cách ăn mặc sặc sỡ của cô đi từ cuối phố Hứa Vân đã trông thấy rồi." Cậu ồn ào muốn chết." Hứa Vân nhăn mặt rên rỉ, nhanh chóng kéo Mặc Dĩnh rời xa những ánh mắt khác lạ.Không kể đến bộ quần áo Mặc Dĩnh đang mang, cô ấy bây giờ là ca sĩ có chút tiếng tăm, xuất hiện đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn rồi."Hứa Vân.
Cái bộ mặt cậu lúc nào cũng thối muốn chết.
Sao? Dạo này cậu và Tô Tịch Lâm như thế nào rồi? Bao giờ cậu mới đưa anh ta cho tớ?" Mặc Dĩnh ồn ào hỏi dồn dập, dạo này phải đi diễn quá nhiều, nên lâu lắm rồi cô mới gặp Hứa Vân a.Mặt Hứa Vân tối thui, thiếu chút nữa nhét lọ hoa trên mặt bàn vào cái miệng rộng của Mặc Dĩnh.
"Còn không mau bé cái miệng lại, cảm thấy mình chưa đủ thu hút à?""Xin aaa...!Có nhìn cũng là nhìn cậu.
Tiểu mỹ nữ như ta sao dám so với đại mỹ nữ như cậu." Mặc Dĩnh bĩu môi, cực kì không để ý đến hình tượng.
Trong lòng chửi mắng Hứa Vân.
Rõ là một đại mỹ nữ còn giả ngây giả ngô, ăn mặc thì không để ý chút nào, ấy vậy mà vẫn cứ xinh đẹp.
Thật là tức mà.Hứa Vân không thèm để ý đến Mặc Dĩnh, chuyện này hai người nói trên dưới 100 lần rồi.
Cô bắt đầu than thở, " Tớ với anh ta như thế nào, vẫn là như thế thôi.
Có giỏi thì cậu đến mà lấy đi.""Cậu thật quá là may mắn mà không biết trân trọng, tớ mà như cậu, liền bám lấy học trưởng, ăn sạch anh ấy từ đầu đến chân.
Ôi! nhớ lại học trưởng năm ấy......." ba vạn chữ phía sau được tĩnh lược, cũng không có đi vào tai Hứa Vân.Hứa Vân lặng lẽ thở dài, uống một ngụm cà phê, phía đối diện Mặc Dĩnh vẫn nói đến nước miếng tung bay.Cô mà đòi ăn Tô Tịch Lâm? Cô còn chưa có điên a.
Cùng lắm thì cùng hắn tiến xa hơn bấy giờ một tẹo nữa, làm việc gì cho lương tâm mình bớt cắn rứt một chút thôi.
Hmmm.
Nên làm việc gì bây giờ nhỉ?"Này.
Cậu có nghe tớ nói không đấy?" Bàn tay Mặc Dĩnh đánh bộp một cái xuống mặt bàn, khiến cho nó rung rinh nhẹ, vừa vặn cắt đứt suy nghĩ của cô."Nghe, nghe.
Cậu nói lắm như vậy, không muốn nghe cũng không được.""Vậy cậu bao giờ mới nhường học trưởng cho tớ?" Mặc Dĩnh vẫn cực kì băn khoăn vấn đề này."Aizzz.
Số của Lương tiên sinh như thế nào nhỉ, hay bây giờ tớ...."" A thôi a thôi a" Mặc Dĩnh nhảy dựng lên như con mèo bị sờ đuôi.
Cứ nhắc đến Lương Thành là lại như vậy.
" Tớ sai rồi, cậu cứ giữ lấy học trưởng mà dùng.
Đừng gọi anh ta"Lương Thành là quản lý cũ của Mặc Dĩnh, Hứa Vân không rõ giữa hai người có vấn đề gì, chỉ biết Mặc Dĩnh rất sợ anh ta.
Đó chính là điểm yếu của Mặc Dĩnh, rất hay được Hứa Vân đem ra dùng.Hứa Vân che miệng cười hắc hắc đầy gian xảo.
Nhưng bên ngoài nhìn vào lại giống như ngàn vạn gió xuân.Chương này không có H đâu Lêulêu ^-^-----cre: tochauthichtruyen98.