Binh pháp giảng, vây ba hở một.
Đừng bao giờ không cho người khác đường sống.
Tục ngữ có câu, chó cùng rứt giậu, con thỏ gấp còn cắn người.
Đôi khi đường sống không chỉ dành cho người khác, mà còn dành cho chính mình.
Nhiều người không hiểu được đạo lý này, kể cả chính ta trước đây.
— Trích từ Chương 4930: , “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần.
Huyện Tiểu Thánh, Thiên Phủ các.
Tầng ba, hai người ngồi xuống.
Xung quanh không có người ngoài, tầng ba rộng lớn, hôm nay chỉ tiếp hai vị này.
Một người xuất thân danh môn, là một trong Tứ công tử chính đạo, Vân Phiến công tử, Vân Phi!
Một người là Đại ma đầu đứng đầu không ai sánh bằng, tân giáo chủ của Thiên Ma tông, Trương Mạc! Hai người này, ở Thanh quận hiện nay đều nổi danh.
Ở huyện Tiểu Thánh này, càng là không ai không biết, không ai không hay.
Hôm nay hai người hẹn gặp nhau ở đây, đã là điều mà nhiều người không ngờ tới.
Sau khi gặp nhau, không ngờ không đánh nhau ngay, lại càng khiến vô số người kinh ngạc.
Vân Phiến công tử cười nhìn Trương Mạc, từ lúc Trương Mạc xuất hiện, Vân Phiến công tử đã điên cuồng phân tích suy nghĩ thực sự của Trương Mạc trong đầu.
Nhưng cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu được, tại sao Trương Mạc lại đến.
Hơn nữa còn thực sự theo đúng lời hẹn, chỉ mang theo vài tâm phúc.
Không hiểu, không hiểu nổi, Vân Phiến công tử cười rót cho Trương Mạc một ấm trà, lên tiếng trước:
- Trương giáo chủ hôm nay có thể đến, quả thực là điều mà nhiều người không ngờ tới.
Trương giáo chủ có thể không biết.
Ngay sáng nay, bọn người Thôi trưởng lão còn nói rằng, chắc chắn ngươi sẽ không đến.
Trương Mạc cười nhẹ nói:
- Tất cả bọn họ đều nhìn nhầm ta rồi.
Đều cho rằng ta là một kẻ đại ma đầu gian ác, tội ác tày trời.
Nhưng trên thực tế, chỉ là hiểu lầm thôi.
Ta là người tốt, lương dân tám đời.
Vân Phiến công tử phì cười một tiếng.
Tiếng cười của hắn khiến Trương Mạc cảm thấy vô cùng bất lực.
Năm nay, nói thật sao lại chẳng ai tin thế này.
Trương Mạc nhíu mày nói:
- Ta thực sự có thể giải thích rốt cuộc là chuyện gì.
Vân Phiến công tử đưa tay ra, lắc trái phải chiếc quạt xếp trên tay, cắt ngang lời Trương Mạc nói:
- Trương giáo chủ, không cần giải thích.
Ngươi cũng không cần bịa ra lời dối trá nào để lừa ta.
Thật hay giả không quan trọng, ta có tin hay không cũng không quan trọng.
Vấn đề là liên quân chính đạo đã hai lần đại bại ở huyện Tiểu Thánh, cao thủ tử thương, hàng chục thậm chí hàng trăm người.
Cộng thêm cả chưởng môn Chính Nhất tông Mộ Thần Tinh cũng chết dưới tay ngươi.
Ngươi có phải là người tốt hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.
Phải có người chịu trách nhiệm về việc này.
Trương Mạc có chút sốt ruột nói:
- Mộ chưởng môn không phải do ta giết, hắn chết dưới tay của người khác.
- Ai?.
Vân Phiến công tử cười nhạt.
Sau đó hắn giơ một ngón tay lên nói:
- Tên, nói ra tên, ta sẽ tin ngươi.
Trương Mạc há hốc mồm, hắn thực sự không nói nên lời.
Vân Phiến công tử lắc đầu nói:
- Trương giáo chủ, ngay cả tên cũng không bịa được, sao phải lừa ta chứ.
Trương Mạc thở dài, sau đó cầm cốc trà lên uống một hơi.
Bỗng nhiên, cả người Trương Mạc cũng thả lỏng.
Hắn từ từ nói:
- Xem ra hôm nay ta chọn đầu hàng là sai rồi.
Dù sao cũng đều là chết, cho dù ta biết mình là người tốt, cũng nên tiếp tục ở lại Tiểu Thánh sơn, đấu tranh với các người mới phải.
Vân Phiến công tử cười nói:
- Vẫn khác nhau, Trương giáo chủ nếu thực sự có lòng từ bỏ bóng tối theo ánh sáng, vẫn có thể giữ được toàn thây.
Hơn nữa, không cần phải chịu tra tấn.
Trương Mạc gật đầu nói:
- Toàn thây, ha ha, thật sự là ân huệ.
Vân Phiến công tử nheo mắt lại, nói:
- Đối với một ma đầu đại gian đại ác như ngươi.
Thực sự đã là ân huệ rồi.
Trương Mạc đột nhiên bật cười, dang tay ra nói:
- Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ ngươi có thể giết ta bằng một kiếm.
Vân Phiến công tử im lặng một lúc, sau đó đứng dậy nói:
- Ngươi tưởng ta không muốn sao? Chỉ là ta thực sự không hiểu, tại sao ngươi lại đến.
Tại sao lại đến đây để chịu chết.
Chắc chắn ngươi có hậu chiêu đúng không.
Nói cho ta biết, hậu chiêu của ngươi là gì?
Trương Mạc cười khổ nói:
- Đâu có hậu chiêu gì, chỉ là ta nhìn những người chính đạo các người quá tốt, mà đánh giá thấp bản chất con người quá thôi.
Có lẽ ma tu nói đúng, các người thực sự chỉ là một lũ đạo đức giả.
- Ngươi nói gì? Ngươi đang mắng ta, đạo đức giả? Vân mỗ ta hành xử ngay thẳng, đi đứng đàng hoàng, hai chữ đạo đức giả, ngươi không áp đặt lên đầu ta được.
Nụ cười trên khuôn mặt Vân Phiến công tử biến mất.
Trương Mạc lạnh lùng nói:
- Vậy sao? Vậy thì ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn giết ta.
Trương Mỗ ta lại làm sai điều gì? Ta đã làm điều ác gì?
Vân Phiến công tử tức giận nói:
- Ngươi đã giết gần trăm đồng liêu chính đạo, còn có một vị chưởng môn, ngươi nói ngươi không ác sao?
Trương Mạc bình thản nói:
- Chỉ là tự vệ thôi.
Họ muốn giết ta, ta phản kích, có gì sai? Chẳng lẽ chỉ cần chính đạo các người giết người, mà không cho phép người khác phản kháng.
Các người còn hung ác hơn cả ma đạo!
- Ngươi......
Vân Phiến công tử trong nháy mắt bị hỏi vặn lại.