Yêu Giả Cưới Thật

Editor: Nguyen Hien.

Bên bờ biển, An Hân nhìn thấy ánh lửa bốc lên trong nháy mắt, ánh mắt thoáng qua nụ cười thản nhiên. Cô cũng không diễn tả được trong lòng có tư vị gì? Khoái cảm gì sau khi trả thù?

Đối với Lăng Cận Dương, cô đã từng rất nghiêm túc, yêu rất nhiều. Chỉ tiếc rằng anh chưa bao giờ để ý hay thật lòng yêu cô.

“Chử Tuấn, cano tới.” Người áo đen bên cạnh mở miệng, chỉ về phía mặt biển.

Chử  Tuấn ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy một luồng bọt sóng màu trắng cuồn cuộn nổi lên, chạy như bay tới thoáng chốc đã đến trước mắt.

“Đi!” Hắn nói một chữ, định cất bước nhưng cánh tại bị kéo lại.

"Chử Tuấn ——"

An Hân níu tay hắn lại, ánh mắt dâng lên vẻ lạnh lẽo: “Tôi muốn hỏi anh một việc?”

“Có chuyện gì ra khỏi vùng biển quốc tế hãy nói.” Sắc mặt Chử Tuấn không kiên nhẫn, đẩy tay của cô ra, đi về phía cano.

“Lúc đầu tôi bị đẩy xuống biển có phải là do anh cho người làm đúng không?” Đáy mắt An Hân rét lạnh, vẻ mặt lạnh như băng, “Nhà của tôi bị phóng hỏa, để cho mẹ tôi biến thành người sống thực vật, tất cả đều do anh làm.”

Chử Tuấn đi về phía trước dừng lại một chút, hắn quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm: “Cô quả nhiên đã biết hết, chỉ tiếc, cô biết hơi chậm chút.”

Quốc lộ ven biển có một chiếc Hummer màu đen chạy như bay đến, dđl/q'd sau khi Quyền Yến Thác dừng xe lại, tung người nhảy xuống, lạnh lùng nói: “Chử Tuấn, mày cho rằng mày có thể chạy được sao?”

“Là mày?” Chử Tuấn nhìn thấy người chạy tới, nhanh chóng tóm lấy An Hân chặn trước ngực mình, hơn nữa từ trong túi móc ra một khẩu súng: “Thử nhìn một chút?”

"Không cho tới đây ——"

Chử Tuấn đặt họng súng ở trên đầu An Hân, trầm giọng nói.


Quyền Yến Thác lạnh lùng nhìn hành động của hắn, khinh miệt cười nhạo nói: “Con mẹ nó, mày đừng lấy đàn bà làm bia đỡ đạn, có giỏi thì đấu một mình đi.”

Giơ tay lên khoác bả vai Quyền Yến Thác, Lăng Cận Dương nhìn anh với ánh mắt ẩn ý, ý bảo không để cho anh dính vào.

“Chử Tuấn.” Lăng Cận Dương, khuôn mặt lộ ra vẻ nguy hiểm: “Mày không sợ chết nhưng nhà mày mọi người cũng không sợ chết sao?”

“Lăng Cận Dương!” Chử Tuấn nheo mắt lại, ánh mắt đầy hận ý: “Mày đã hại chết em trai của tao rồi, cũng đã hại gia đình An Hân như vậy, còn muốn đuổi tận giết tuyệt nhà của tao.”

Hắn cố ý nhắc đến nhà họ An, quả thật nhìn thấy vẻ mặt của An Hân biến đổi một cái.

Đồng Niệm cất bước đi tới, nghe bọn họ nói, vẻ mặt dần dần yên tĩnh lại. Thì ra là Chử Tuấn giở trò, nên gặp nhiều chuyện như vậy.

Lăng Cận Dương mím môi, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt của An Hân, giọng nói chậm lại: “An Hân chỉ cần cô đi tự thú, tôi tuyệt đối không làm khó dễ cô. Coi như đây là tấm lòng của tôi bù đắp lại những gì tôi đã thiếu với ba cô.”

“Ba tôi sao?” An Hân cười thê thảm, nhìn bọn họ vẫn còn sống khỏe re, đáy lòng thê lương cười một tiếng: “Anh còn nhớ đến ba tôi sao? Sao vậy, lương tâm anh khởi lên sao? Nhưng chậm rồi, hãy thu hồi lòng từ bi giả dối của anh lại đi.”

Ngừng lại, cô khẽ nghiêng đầu, hướng về phía người sau lưng nói: “Chử Tuấn, anh có bản lĩnh thì bắn đi, chần chừ làm gì nữa.”

Chử Tuấn giữ chặt cổ của cô, dẫn theo cô cùng đi, từng bước lui về phía sau, lên cano.

“Đi!” Chử Tuấn lạnh giọng phân phó, họng súng thủy chung để trên đầu An Hân.

Cano khởi động, bọt trắng của sóng biển xuất hiện trong nháy mắt lao đi rất xa.

Quyền Yến Thác nhẹ nhàng cười một tiếng, hướng về phía Lăng Cận Dương nhún nhún vai, cười nói: “Uổng phí hơi sức, bên kia người của anh đã sớm chuẩn bị đón bọn họ rồi.”

Nghe Quyên Yến Thác nói, trai tim lơ lửng của Đồng Niệm mới chậm rãi xuống.

Lăng Cận Dương nhìn cano đi xa, nhớ lại hình ảnh lúc nãy, cảm giác có gì đó không đúng.


Cano lái về phía vùng biển quốc tế, nhìn thấy bọn họ không có đuổi theo, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn chằm chằm người trong ngực: “An Hân, chớ có trách tôi lòng dạ độc á, là do cô tự mình tìm đến.”

An hân cười, cười đến rất là bình tĩnh, nàng khẽ ghé mắt nhìn chằm chằm chử tuấn, hỏi "Chử tuấn, ngươi biết thân thể bị tạc bay, là cái gì cảm giác sao?"

An Hân mỉm cười.

". . . . . ."

Ánh mắt Chử Tuấn chấn động, đợi khi hắn hiểu ra đã thấy An Hân dùng tay phải, cổ tay đã sờ tới khối bên ngoài, cô ấn xuống một cái nút đỏ.

Khi anh nghĩ tới định ngăn cản thì hoàn toàn không còn kịp nữa.

Ầm ——

Trên mặt biển vang lên một tiếng thật lớn, ba người vừa mới xoay người liền giật nảy mình theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy chiếc cano đã đi xa kia, dđl/q'd một ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, nhảy tót lên đến tận trời xanh.

“Con mẹ nó!”

Hai mắt Quyền Yến Thác nheo lại, hiển nhiên cũng không nghĩ tới là cục diện thay đổi như vậy.

Một khắc kia khi tiếng nổ vang lên, Lăng Cận Dương đưa tay kéo lấy tay Đồng Niệm, cô nhíu mày nhìn sang, nhìn chằm chằm ánh lửa mãnh liệt kia, nước mắt âm thầm chảy ra.

Cơ hồ trong cùng một lúc, cảnh sát nhận được điện thoại báo án, trong một kho hàng bỏ hoang ở ngoại thành, An Nhã được nhốt một khoảng thời gian dài đã được giải cứu ra, sau khi được cảnh sát xác nhận, người này thật sự chính là An Nhã.

Đến đây, tất cả cuối cùng cũng đã kết thúc, nhưng kết cục thật thảm thiết.

Chiếc Hummer màu đen lái đến phía bên ngoài Lan Uyển, Quyền Yến Thác dừng xe lại, không nhịn được nhìn hai người phía sau một chút: “Đến rồi.”


Đồng Niệm khẽ mím môi, nhìn người đàn ông bên cạnh, chần chờ nói: “Anh có muốn gặp con một chút không?” Nói ra những lời này, cô mất rất nhiều sức lực.

Thật ra lúc cô nhìn thấy Lăng Cận Dương đến cứu mình, trong lòng có chút không tin được. Tại sao anh lại tới? Tại sao lại bất chấp tất cả để cứu cô.

“Không đi.” Lăng Cận Dương cụp mắt, khuôn mặt tuấn tú cúi thấp xuống, tựa hồ như đang ẫn nhẫn điều gì? “Luật sư Tiền nói, em không đồng ý ký giấy ly hôn, là do có điều gì không hài lòng sao? Nếu như có gì cứ nói thẳng.”

Dũng khí vừa mới nổi lên, tất cả bởi vì lời nói của anh mà tiêu tán, sắc mặt Đồng Niệm trầm xuống, mở cửa xe đi xuống, chẳng hề nói một câu.

Nhìn bóng lưng cô đi vào biệt thự, sắc mặt Lăng Cận Dương từ từ tái nhợt xuống, anh mím môi, nhỏ giọng nói: “A Thác, đưa tôi đi bệnh viện.”

Nhìn sắcm ặt không đúng của Lăng Cận Dương, lúc này Quyền Yến Thác mới phản ứng được, anh không nói hai lời, vội vàng nổ máy, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.

Tại lầu hai trong bệnh viện thành phố, sau khi Lăng Cận Dương chụp phim xong, bác sĩ xem kỹ, sắc mặt nặng nề: “Lăng thiếu, mảnh đạn ở thắt lưng đã bắt đầu lệch vị trí.”

Sắc mặt Lăng Cận Dương yên tĩnh, sau khi yên lặng ngắn ngủi, trầm giọng hỏi: “Còn bao lâu nữa, tôi sẽ bị tê liệt hoàn toàn.”

“Cái này…” Bác sĩ thở dài, không đành lòng trả lời.

“Nói thật đi.” Anh mím môi, anh mắt lạnh như băng.

Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không dám giấu giếm: “Lúc nào cũng có thể.”

Nghe vậy, Lăng Cận Dương nhếch môi cười, anh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn ánh mặt trời dần dần rủ xuống ở nơi xa, một điểm ánh sáng cuối cùng cũng bị màn đêm cắn nuốt.

Thứ hai Lăng thị họp hội đồng quản trị, tất cả mọi người đều tề tụ đông đủ.

Đồng Niệm là người nắm giữ cổ phần lớn nhất, hơn nữa kiêm chức vụ chủ tịch, đúng thời giân xuất hiện.

Cửa phòng hợp có người đẩy ra, một người đàn ông khí thế lẫm liệt bước vào.

“Thật xin lỗi Thẩm tiên sinh, đây là cuộc họp Hội đồng quản trị của Lăng thị, nếu như ngài có chuyện gì, xin vui lòng ở bên ngoài chờ.” Thư ký muốn ngăn cản, nhưng bị luật sư bên cạnh Trầm Phái Ngao đẩy ra.

Luật sư mặc tây trang màu đen, từ trong túi hồ sơ móc ra một tờ giấy chuyển nhượng cổ phần, nói: “Bởi vì Lăng Thừa Nghiệp tiên sinh và Lăng Thuấn tiên sinh chuyển nhượng 30% cổ phần, hiện tại Trầm Phái Ngao tiên sinh đã nắm giữ 33% cổ phần.”


"A ——"

Cả phòng họp mọi người đều bàn tán xôn xao.

Đồng Niệm mở to mắt, cô liếc nhìn khuôn mặt đang cười chúm chím của Trầm Phái Ngao, thấy anh giống như kéo ghế ra, ưu nhã ngồi xuống, “Mọi người khỏe chứ?”

Lăng Thuấn phản ứng đầu tiên, đoạt lấy giấy chuyển nhượng, trách mắng: “Cái này không thể nào!” Tiếng nói của ông vừa dứt, sau khi nhìn thấy con dấu, dđl/q'd không khỏi thầm giật mình, sau đó nhìn về phía Lăng Thừa Nghiệp bên cạnh.

Lăng Thừa Nghiệp nhếch miệng, vẻ mặt chán nản, sau khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của ba mình, anh sợ đến rụt cổ, không dám nói lời nào.

“Mày là cái thằng khốn khiếp.”

Lăng Thuấn giận dữ, giơ tay lên ném giấy chuyển nhượng cổ phần vào trong mặt của Lăng Thừa Nghiệp, bởi vì cảm xúc bị kích động, sắc mặt trắng nhợt, bụm chặt lấy ngực, ngồi liệt ở trong ghế.

“Cha!” Lăng Thừa Nghiệp bị dọa sợ, vội vàng đỡ phụ thân dậy, cùng trợ lý đưa ông đến bệnh viện.

Trong phòng họp yên tĩnh, Đồng Niệm mím môi, sắc mặt khó coi vô cùng, cô nhíu mày nhìn Mục Duy Hàm, hai người liếc mắt nhìn nhau. Mục Duy Hàm hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị trước nên không có gì là hốt hoảng quá mức.

“Lăng thị đã gần như phá sản, ta lấy thân phận là cổ đông lớn nhất của Lăng thị tuyên bố Lăng thị sắp bị thu mua.” Hai chân Trầm Phái Ngao gác chéo, ngạo nghễ nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng tầm mắt rơi ở trên mặt Đồng Niệm.

“Anh là cổ đông lớn nhất của công ty sao?” Đồng Niệm khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Trầm Phái Ngao, anh thật sự không biết, tôi mới là người nắm cổ đông lớn nhất của Lăng thị hay sao, tất cả quyết sách của công ty, không tới lượt anh xen vào.”

“Nếu như có tôi ở đây thì sao?”

Đột nhiên ở bên ngoài phòng họp vang lên giọng nói lạnh thấu xương, ngay sau đó có một người đàn ông đi tới, lập tức làm mọi người hít vào một hơi thật sâu.

Một khắc khi giọng nói kia vang lên, ánh mắt Đồng Niệm như một cơn sóng dữ, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, tiễn đồng đen nhanh rơi vào trong ánh mắt anh.

Lăng Cận Dương cất bước đi tới, kéo ghế ra ngồi bên cạnh Trầm Phái Ngao, hai người đàn ông này liếc mắt nhìn nhau, có loại ăn ý khó tả: “Bái Ngao có 33% cổ phần, cộng thêm 10% cổ phần của tôi, vừa đúng lúc 43%. Chúng tôi phải có quyền quyết định cao nhất công ty.”

Không khí bốn phía thoáng chốc trở nên lạnh cực điểm, người xưa nay tỉnh táo và trầm ổn như Mục Duy Hàm lúc này cũng sững sờ nhìn người đàn ông đối diện. Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của Lăng Cận Dương, đáy lòng tràn đầy kinh ngạc.

Hai tay xuôi bên người từ từ nắm chặt lại, Đồng Niệm cụp mắt, cả trái tim lạnh như băng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận