Hôm nay là một ngày mưa.
Mang theo âm thanh của giày cao gót, trong tay Tư Gia Di là một cây dù còn đang nhỏ những giọt nước bé tí, y tá nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy cô, cười tủm tỉm chào hỏi: "Bà Diêu, tôi còn tưởng rằng hôm nay cô không tới!"
"Trời mưa lại kẹt xe, cho nên chậm chút." Tư Gia Di cũng cười cười.
Tư Gia Di thả tay xuống chậu khử trùng, thay bộ quần áo cách ly, vừa chuẩn bị vào phòng bệnh, y tá liền nói với cô: " Tình hình của ngài Diêu mấy hôm nay rất ổn định."
"Vậy thì tốt."
Có lẽ do thời tiết mấy ngày nay xấu, giọng điệu của y tá nói qua nói lại với nhau cũng thật nặng nề: "Ngài Diêu đã nhập viện hơn 100 ngày mà tình hình vẫn chưa khởi sắc, cậu có nghĩ ......"
Tư Gia Di mỉm cười nhưng không xen vào cắt đứt lời của y tá: "Còn chưa tới 100 ngày, mới 97 ngày mà thôi, mỗi ngày tôi đều đếm."
Tư Gia Di mời hai y bác sĩ tới chăm sóc anh, nhưng cô mỗi ngày vẫn đến bệnh viện một chuyến, có lúc chỉ lẳng lặng nhìn anh qua lớp kính, có lúc vào phòng bệnh nói một chút với anh. Quay đi quay lại, mọi y bác sĩ đều biết mặt cô.
Nữ minh tinh vẫn xinh đẹp như cũ, đối nhân xử thế tuy không thể gọi là thân thiện, nhưng vẫn là một người tốt. Có người hỏi thăm được nghề nghiệp hiện tại của cô, biết được cô là một người đại diện, không ít người nhờ cô xin giùm chữ kí của một vài minh tinh, cô bây giờ rất thỏa mãn. ngay cả một đại minh tinh như Lý Thân Ninh, cô còn có thể lấy được một xấp giấy chữ ký, vậy nên những bệnh nhân khác, nhất là fan của Lý Thân Ninh, cũng phá lệ thích cô, mỗi lần gặp mặt đều kêu “Chị Gia Di”, “Chị Gia Di”
Chẳng qua có một số chuyện, bà Diêu có vẻ phá lệ cố chấp. chẳng hạn như...... số ngày ở bệnh viện của ông Diêu, nếu người bên cạnh cô tính nhiều hơn nửa ngày, cô sẽ lập tức sửa.
Người bên cạnh ít nhiều cũng có thể hiểu được tâm trạng của cô, cũng đều có thể đoán được tình cảm của ông Diêu bà Diêu có bấy nhiêu tốt đẹp. Nhưng vậy thì càng làm cho người ta thương tiếc. Mỗi lần y tá nhìn Tư Gia Di vào phòng bệnh, đều sẽ như vậy, liên tiếp thở dài thay cô.
Tư Gia Di nhẹ nhàng đến gần giường bệnh. Có lúc cô sợ mình đi quá mạnh sẽ đánh thức hắn; có lúc lại sợ, dù mình có đi mạnh hơn, cũng sẽ không làm hắn tỉnh dậy. Hiển nhiên vế sau sẽ càng làm cho con người ta tuyệt vọng.
Nếu như không phải vì cứu Đa Đa, ai nghĩ tới một người mạnh mẽ như hắn, sẽ giống như bây giờ, nằm trên giường bệnh, vây quanh là những công cụ y tế, gương mặt nghiêm chỉnh, tái nhợt, mệt mỏi.
Tư Gia Di tình nguyện tin tưởng hắn chỉ đang ngủ say.
Ngủ say rồi một ngày nào đó sẽ tỉnh dậy —— nếu như không an ủi bản thân như vậy, cô sợ mình đã sớm điên mất.
Sau khi rời bệnh viện Tư Gia Di còn phải về công ty. Mất đi trụ cột Diêu Tử Chính, công ty lớn như Hoàn Cầu cũng không ít lần rơi vào trạng thái bất động.
Lý Thân Ninh đã không còn làm việc cùng cô, nhưng quan hệ giữa cô và Dao Dao lại thân thiết hơn trước. Dao Dao ngoài miệng mặc dù oán trách Đa Đa hờ hững với bé, nhưng mỗi khi có thứ tốt gì, cô bé đều nghĩ tới cậu bạn nhỏ thờ ơ đó đầu tiên. Còn chưa kể tới việc khi Tư Gia Di bắt đầu tiếp quản công ty, Dao Dao liền kéo rương hành lý nho nhỏ, níu níu kéo kéo đòi vào phòng làm việc ở với Tư Gia Di.
Tư Gia Di liếc nhìn mái tóc có chút ướt của Dao Dao, lấy khăn giấy trên bàn làm việc: "Du lịch về rồi à?"
Dao Dao ngẩng cái đầu nhỏ, mặc cho Tư Gia Di giúp bé lau tóc: "Mặt trời Maldives thật chói, nhưng nơi này lại mưa."
Tư Gia Di ý bảo cô nhắm mắt lại, muốn thay bé lau mặt: "Buổi chụp hình của Lý Thân Ninh thuận lợi chứ?"
Dao Dao "xoẹt" một tiếng liền mở mắt, như có chút tức giận: “Không cho phép cô quan tâm ông ta, ông ta ngày ngày nhét cháu trong khách sạn, không cho người đưa cháu ra ngoài chơi, hiện tại cháu đang chiến tranh lạnh với ông ta, còn nữa, mấy hôm sau cháu muốn ở nhà cô.".
Tư Gia Di cười, nhéo nhẹ chóp mũi của cô bé: "Nhưng trước khi cháu đi Maldives, không phải nói muốn tuyệt giao với Đa Đa sao?"
"Hừ, ai bảo lúc đó cậu ta cứ nhìn chằm chằm cái cô bạn đang khiêu vũ kia! đáng đời! Cô bạn đó có gì tốt chứ? Lý Thân Ninh nói, người học khiêu vũ sau này chỉ có thể làm bạn nhảy cho người ta, cháu học tính toán, sau này có thể kiếm nhiều tiền. Hơn nữa . . . " Dao Dao kéo rương hành lý nhỏ, "Cháu mua về rất nhiều đồ ngon, để lúc bị giam trong khách sạn ăn cho đỡ chán, vừa khéo, nếu tên nhóc kia vẫn giận cháu, cùng lắm cháu chia cho cậu ta vài bịch kẹo." .
Tư Gia Di xoa xoa đầu cô nhóc, đứng dậy đi khỏi phòng làm việc, quả nhiên nhìn thấy bảo mẫu của Dao Dao đang chờ ở ngoài, Tư Gia Di đưa chìa khóa nhà cho bảo mẫu, nói: "Đưa Dao Dao đến nhà tôi đi."
Bảo mẫu thở phào nhẹ nhỏm: "Chị Gia Di, thật may là có chị ở đây, Dao Dao xuống máy bay liền rùm beng muốn bỏ nhà ra đi, ngay cả Lý Thân Ninh cũng không có biện pháp giữ cô bé."
Làm bảo mẫu Dao Dao, có lúc còn mệt mỏi hơn làm bảo vệ, Tư Gia Di hết sức hiểu cô: "Ở nhà tôi có quần áo và đồ dùng cho cô bé, cô bé mắc mưa, đưa cô bé về nhà tôi tắm đi, tránh bị cảm."
Bảo mẫu gật đầu một cái, đang muốn vào phòng làm việc dẫn Dao Dao ra ngoài, đột nhiên nhớ tới một chuyện, đưa cho Tư Gia Di một cái túi giấy khá lớn: "Đúng rồi, thứ này là do anh Lý Thân Ninh mua, anh ấy bảo tôi giao cho cô" .