Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Trong hồ sơ có một bức ảnh tuyệt đại nam nhân.

Mặc Tử Hiên rất có ấn tượng với hắn, Vũ Văn Thành, là kẻ địch lớn nhất trong tiềm thức của anh.

“Anh ta xin cấp trên phái đến bảo vệ cậu.” Lão Kim giải thích.

“Từ chối, tôi không cần hắn.” Giọng điệu anh lạnh như băng.

“Vâng”

Mặc Tử Hiên lật giở tập hồ sơ, càng giở sắc mặt càng tệ, “Sao hắn lại ưu tú như vậy? Hơn nữa, ánh mắt hắn nhìn Diệp Hân Đồng…” Mặc Tử Hiên dừng lại một chút, nhìn về phía lão Kim, nói tiếp: “Không giống cách hình dung của Diệp Hân Đồng là như kẻ địch.”

“Trong hồ sơ nói rằng, Diệp Thiếu Hoa khi thi hành nhiệm vụ vì cứu hai anh em Vũ Văn Thành mà hi sinh đã giao Hồng sắc Yên Nhiên cho Vũ Văn Thành, viên ngọc này ám chỉ Diệp Hân Đồng. Hơn nữa, ngọc bí mật này không ai được biết.”

“Không trách thảo nào tôi không phát hiện thấy trên người cô ấy, thì ra là ở chỗ Vũ Văn Thành.” Mặc Tử Hiên có cảm giác chán nản vô cớ không nói nên lời.

“Lão Kim, theo ông tôi nên làm gì bây giờ.”

Lão Kim cúi đầu cười khẽ, “Lão Kim còn chưa kết hôn, thiếu gia là bạch mã hoàng tử trong lòng mọi thiếu nữ Hàn Quốc, bản thân mình chắc phải biết nên làm thế nào.”

Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ đứng lên, cởi áo lót, nhìn vết máu trên lưng “Cho nên, tôi nghi ngờ cô ấy không phải là phụ nữ”

Lão Kim tiếp tục cười yếu ớt “Không là phụ nữ chẳng lẽ là đàn ông, ngay đêm đầu tiên chẳng phải cậu đã biết.”

“Lão Kim, ông đang cười tôi sao?”

Lão Kim vội vàng cúi đầu “Lão Kim không dám, chỉ là tôi cảm thấy, tiếp theo, chúng ta còn nhiều thời gian, chỉ cần thiếu gia cứ là chính mình, tự nhiên sẽ làm mê hoặc mọi cô gái.”

Mặc Tử Hiên đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương. “Vậy sao? Không cảm thấy dáng dấp này, khuôn mặt này quá mê hoặc ư, hay là tôi nên thay đổi thành khuôn mặt cương nghị như Vũ Văn Thành”

Lão Kim hơi sợ hãi “Không thể thế được, thiếu gia là đẹp trai nhất rồi”

Trong mắt Mặc Tử Hiên thoáng một tia thương cảm “Có lẽ gương mặt này là thứ duy nhất nhắc mẫu thân nhớ lại.”

Ánh mắt từ thương cảm trở nên sắc bén, nắm chặt quả đấm, hướng về chính mình trong gương: “Tôi nhất định sẽ làm được, bí mật này đã che giấu mấy thập niên rồi.”

“Thiếu gia……” Lão Kim có chút lo lắng.

“Ông trở về ngủ đi. Cô ấy đâu? Vừa đi đâu rồi? Mặc Tử Hiên hỏi Diệp Hân Đồng.

“Ở phòng bên cạnh”

Mặc Tử Hiên nở một nụ cười thâm hiểm.

Anh mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp dội xuống đỉnh đầu, chảy qua thân hình tam giác ngược của anh rồi biến mất ở ống thoát nước.

So với con gái, anh còn có khuôn mặt dễ nhìn hơn, nhìn dòng nước cuồn cuộn thoát đi như hưởng thụ một thử thách lớn.

Lão Kim lui ra ngoài.

…………………………………………………

Sáng sớm, một tia sáng mặt trời chiếu vào cửa sổ, nhiệt độ trong phòng thích hợp không cảm giác được cái nóng bức, Diệp Hân Đồng thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, lật người tiếp tục ngủ.

Một luồng hơi thở ấm áp phả vào mặt, cô mơ hồ cảm thấy có gì không bình thường…

Diệp Hân Đồng mở mắt, Mặc Tử Hiên cười hì hì nằm bên cạnh, ánh mắt kỳ cục đang nhìn cô.

Cô choàng tỉnh, ngồi bật dậy, rõ ràng hôm qua cô đã cố ý khóa cửa.

“Sao anh lại ở phòng tôi?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc.

Mặc Tử Hiên cũng ngồi dậy, anh mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc dài mượt mà đến cổ, cười ấm áp, như một thiên sứ dịu dàng giữa tầng mây.

“Đây rõ ràng là phòng của tôi mà.” Mặc Tử Hiên cười.

Diệp Hân Đồng nhìn quanh bốn phía, trên bàn vẫn còn rượu đỏ chưa uống xong, điêu khắc trên trần nhà cũng khác phòng cô, bên này là chiến trường hào hùng, phòng cô là trước hoa dưới trăng lãng mạn, chẳng lẽ hôm qua cô uống say?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui