Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Mặc Tử Hiên im lặng, trở nên vô cùng nghiêm túc, khác hẳn với ngày thường hay cười đùa. “Tôi nói rồi, trong quá trình thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, phụ nữ đối với tôi chỉ như ăn cơm, đáp ứng sinh lý. Trước khi xong đại sự, tôi sẽ không quan tâm đến tình cảm nam nữ.”

“Cho nên, anh giao tôi cho Vũ Văn Thành cũng chẳng một chút đau lòng, nếu anh thực sự hi vọng tôi lên giường với Vũ Văn Thành, tôi sẽ làm. Chỉ có điều, đừng để tôi phát hiện ra anh ở đây thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước mà thích bất kỳ người phụ nữ nào. Anh biết thủ đoạn làm việc của tôi rồi đấy.” Cô đau khổ nhưng vẫn có lực uy hiếp.

Lúc này Diệp Hân Đồng phát hiện cửa có chút khác thường.

Có hai kẻ lấm la lấm lét đi qua cô, vào phòng ktv bên cạnh. Một kẻ còn nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt phòng bị rất kỳ quái.

Nghi ngờ, Diệp Hân Đồng quyết định điều tra căn phòng sát vách, vừa vào đến nơi, cô phát hiện hai kẻ này đang lắp dụng cụ nghe trộm.

“Các người đang làm gì?” Diệp Hân Đồng quát to, định tiến lên ngăn cản.

Miệng cô lập tức bị một bàn tay phía sau bịt chặt.

“ư ư ư” Cô giùng giằng lấy cùi chỏ đánh người phía sau nhưng hắn dễ dàng tránh được.

“Đừng quấy rầy.” Người đàn ông sau lưng nói nhỏ.

Diệp Hân Đồng nghe thấy giọng Vũ Văn Thành lập tức tỉnh táo.

Thấy cô không còn giãy giụa, Vũ Văn Thành buông Diệp Hân Đồng ra, cô hồ nghi nhìn về phía anh: “Sếp, những người này là?”

“Anh được cấp trên phê chuẩn, Mặc Tử Hiên quốc tịch Hàn Quốc, chúng ta phải biết mục đích thực sự của anh ta, nắm rõ mọi động tĩnh, dù sao công ty tại Trung Quốc của anh ta cũng có chút ảnh hưởng.” Vũ Văn Thành nghiêm túc giải thích.

Diệp Hân Đồng cười khổ: “Cho nênngoài mặt mọi người bảo tôi bảo vệ anh ta, nhưng sau lưng lại hi vọng tôi giám sát?”

“Bảo vệ là vì địa vị quan trọng của anh ta tại Hàn Quốc, không thể gặp chuyện không may ở Trung Quốc, giám sát vì anh ta là người Hàn Quốc, phải phòng bị nhỡ anh ta có bất kỳ hành động bất lương nào ở đây. Làm việc cho quốc gia, em phải hiểu, đây chính là nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc.”

“Đột nhiên tôi cảm thấy nhiệm vụ của tôi có chút gánh nặng.” Diệp Hân Đồng thì thào nói xong, trên mặt có chút thất vọng, cô xoay người muốn đi ra, cô ghét nhất là trong ngoài bất nhất.

Vũ Văn Thành tóm được tay cô, cảm nhận được sự đau lòng bât đắc dĩ của cô: “Hãy làm công việc mà em thích đi, những lời dặn dò của ba em anh có thể thừa kế.” Diệp Hân Đồng không hất tay anh ra, mà trấn định quay đầu lại nhìn ánh mắt thâm thúy của Vũ Văn Thành:” Anh không là gì của tôi, không cần thiết phải gánh trách nhiệm thay tôi.”

“Anh là…” Lời Vũ Văn Thành nghẹn ở cổ, không nói ra được, anh buông ty Diệp Hân Đồng: “Anh làm cảnh sát cũng là để em tránh xa những nhiệm vụ nguy hiểm. Không cần phải kiên cường như thế.”

“Tôi không đáng với sự trả giá của anh.”

Diệp Hân Đồng mở cửa đi ra ngoài.

Vừa ngẩng đầu, thấy Mặc Tử Hiên đứng ở cửa phòng nhìn bóng lưng Đề Na khuất dần.

Mặc Tử Hiên quay đầu lại, thấy Diệp Hân Đồng, nháy mắt một cái rồi nở nụ cười ma mãnh: “Tôi đang hỏi người bảo vệ của mình đi đâu rồi. Sao cô lại ở phòng bên cạnh?”

Nói xong, Mặc Tử Hiên định đi vào phòng đó.

Nếu anh mở cửa vào, sẽ biết mình đang bị giám sát, với cô, Vũ Văn Thành và cả tổ quốc đều không phải chuyện tốt lành gì.

Diệp Hân Đồng lập tức chặn trước mặt Mặc Tử Hiên, nở một nụ cười sáng láng.

“Tôi chỉ đứng hơi mệt nên vào đó nghỉ một chút.”

“À”

Mặc Tử Hiên ngoài miệng nói vậy, nhưng chân lại bước nhanh hơn, mở cửa căn phòng.

Lại thấy………..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui