Yêu Giả Vi Vương

Tại cửa bắc đế đô, một con ngựa nhanh chóng chạy tới. Thật ra, Tiêu Lãng từ phía nam Bắc Cương chạy tới, cứ cách một canh giờ hành tung của hắn sẽ được truyền báo vào trong cung. Thời điểm hắn còn ở cách cửa bắc đế đô vạn mét, đám người Vân Tử Sam đã dẫn theo đám người Tiêu Thanh Y đi tới cửa thành phía bắc, lẳng lặng đợi Tiêu Lãng đến đây. Tông chủ Vũ Tông, hai đại Chiến Đế của Vũ Tông, ba đại Chiến Đế của Vũ Vương Triều, bốn đại Chiến Đế của Chiến Vương Triều, ba đại Chiến Đế của Huyết Vương Triều, thêm vào bốn Chiến Đế của Thần Hồn Thành. Ngoài ra còn có Vân Phi Dương. Tổng cộng mười tám cường giả đều đứng ngạo nghễ ở trên tường thành, xếp thành hàng ngang. Ánh mắt bọn họ đầy phức tạp nhìn chằm chằm về phía con chiến mã đang càng ngày càng gần. Còn có cả người thiếu niên đang ngồi trên lưng con chiến mã kia nữa. Vô số cường giả, nhân vật lớn trong bốn đại thế gia, mười đại gia tộc đều đang sừng sững ở trên tường thành. Đám người Trà Mộc Tả Kiếm Nghịch Thương, Long Nha Phỉ Nhi hoặc là bị dẫn tới, hoặc là bị ép phải đến đây. Đương nhiên còn có nhiều người lén lút ở phía xa nhìn về phía bên này, chờ đợi vở kịch lớn bắt đầu/ Con chiến mã bước trên quan đạo, phát ra những âm thanh có nhịp điệu đều đặn. Trên con chiến mã cao hơn hai mét, một thiếu niên với khuôn mặt vô cùng bình thường, trên mặt bình tĩnh nhìn về phía trên tường thành. Từ phía xa Tiêu Lãng đã cảm nhận được khí tức cường đại của hơn mười Chiến Đế, khóe miệng hắn cong lên một độ cong quỷ dị, trên mặt đầy yêu khí lẫm liệt. Ngày hôm nay, đội hình nghênh đón mình dường như... có hơi lớn! Thời điểm còn cách cửa thành phía bắc tám trăm mét, hắn bỗng nhiên kéo dây cương. Chiến mã nhảy lên, giơ hai vó trước lên thật cao, phát ra một tiếng hí dài đứng ở trên quan đạo. Tiêu Lãng ngẩng đầu bắt đầu quan sát những nhân vật lớn nghênh đón hắn. Ánh mắt của hắn đảo qua mặt các cường giả đang đứng ở phía trên tường thành. Hắn nhìn thấy trong mắt rất nhiều cường giả xa lạ vẻ lạnh lùng. Hắn cũng nhìn thấy sát ý trong mắt Tả Bình Bình, Vân Phi Dương và lão thái giám. Hắn nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Vân Tử Sam. Hắn nhìn thấy vẻ tiếc nuối trong mắt Đông Phương Bạch Nghịch Thủy Lưu. Hắn nhìn thấy nước mắt của Tiêu Bất Hoặc, nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình của Trà Mộc Nghịch Thương. Hắn nhìn thấy vẻ kích động cùng tuyệt vọng trong mắt Long Nha Phỉ Nhi. Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Trà Mộc Nghịch Thương một lát khẽ gật đầu, lại dừng một lát trên khuôn mặt kích động khác thường của Thiên Tầm một lát nhếch miệng nở nụ cười. Cuối cùng hắn dừng lại trên khuôn mặt đầy nhu tình yêu thương của Liễu Nhã, hắn cười rạng rỡ hơn. Nữ tử toàn thân mị hoặc này lại vẫn yêu hắn tha thiết, không quên hắn, cũng không tái giá. Lãng quả phụ Dược Vương này lại vì một người như hắn mà trở nên chung tình. Hắn... Rất cảm động. Ánh mắt lại di chuyển. Hắn dừng lại ở một hình dáng vô cùng quen thuộc. Khi hắn nhìn thấy thân hình kia lại hờ hững đứng ở trên tường thành, thân thể hắn khẽ run lên, vô cùng kích động. Chân của Tiêu Thanh Y lại được chữa khỏi rồi sao? Ánh mắt hắn di chuyển nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, hắn càng kích động hơn, thân thể có phần run rẩy. Bốn mắt đối nhau! Mắt Tiêu Thanh Y và Tiêu Lãng đều đỏ ửng. Hai người đều không nói gì, chỉ từ phía xa nhìn nhau. Trong mắt Tiêu Thanh Y đầy vẻ kiêu hãnh. Nàng cảm thấy kiêu hãnh vì Tiêu Lãng. Tiêu Lãng lại nở nụ cười. Giờ phút này hắn không còn phải kiêng kỵ nữa. Chỉ cần có thể bảo vệ đám người Tiêu Thanh Y, hôm nay hắn chết cũng không cảm thấy tiếc nuối. Tiêu Thanh Y đã chữa khỏi chân. Mối thù của đám người Độc Cô Hành Tiêu Bất Tử Tiêu Thanh Đế, hắn đã báo được một chút. Cho dù kẻ thù lớn nhất, kẻ chủ mưu đứng đằng sau hậu trường Vân Phi Dương và Vân Tử Sam đang ở ngay trước mắt, Tiêu Lãng lại không có tâm tư báo thù. Bởi vì hắn biết, hắn không có cơ hội! Hắn không tiếp tục nhìn Tiêu Thanh Y nữa, mà ánh mắt di chuyển nhìn tới Tông chủ Vũ Tông người mạnh nhất đứng phía trên tường thành, hờ hững mở miệng: - Thả các nàng đi, ta mặc cho các ngươi xử trí. Đều là nhân vật lớn danh chấn đại lục, đừng làm cho người ta chê cười! - Quả nhiên là một nhân vật không tầm thường! Tông chủ Vũ Tông Vũ Phi Tiên cười lạnh một tiếng, vung tay lên, hạ lệnh cho Chiến Hoàng đang nắm lấy đám người Thiên Tầm, Tiêu Thanh Y: - Thả người đi. Có bản tọa ở đây, Tiêu Lãng trốn không thoát! Đám người Vân Phi Dương Vân Tử Sam kinh ngạc. Hiện tại đã thả người rồi sao? Chỉ có điều Tông chủ Vũ Tông đã mở miệng, ở đây nhiều cường giả như vậy, Tiêu Lãng thực sự không chạy được. Vân Phi Dương gật đầu hạ lệnh. Nhưng ánh mắt Tả Bình Bình lại oán độc nhìn đám người Tiêu Thanh Y Thiên Tầm. Tiêu Lãng giết nhiều người của Tả gia như vậy, nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người của Tiêu Lãng rời đi. Mà hiện tại lại không thể giết được Tiêu Lãng. Điều này khiến nàng rất căm giận. - Tiểu thư Thanh Y! Thiên Tầm dẫn theo Thiện Lão, nhìn về phía Tiêu Thanh Y gầm thét một tiếng. Tiêu Thanh Y cũng không do dự, mang theo Liễu Nhã bay xuống dưới thành. Rất nhanh, bọn họ đã rơi xuống đất, đứng ở trước mặt Tiêu Lãng. Thiên Tầm và Thiện Lão từ phía xa đã kêu lên: - Công tử! Nhìn trên mặt Thiên Tầm vẫn còn những vết thương chưa lành, nhìn Thiện Lão nước mặt tuôn trào, Tiêu Lãng nhếch miệng cười một tiếng nói: - Thiên Tầm Thiện Lão, đã khiến các người bị liên lụy, chịu khổ rồi! - Lãng nhi! Thiên Tầm Thiện Lão còn chưa đáp lời, Tiêu Thanh Y bay xuống, đặt Liễu Nhã đứng vững trên mặt đất, trên mặt nở nụ cười vui mừng hiền từ nhìn Tiêu Lãng. Mắt Tiêu Lãng thoáng đỏ, tiến về phía trước vài bước, có chút nghẹn ngào nắm lấy tay Tiêu Thanh Y, kêu lên: - Cô cô, Lãng nhi... đã khiến cô cô phải chịu khổ! - Không khổ. Cô cô tự hào vì Lãng nhi! Tiêu Thanh Y khẽ lắc đầu, vươn tay vuốt nhẹ trên khuôn mặt Tiêu Lãng, vẻ mặt đầy cưng chiều. - Nhã Nhi, lại đây! Tiêu Lãng đưa tay vẫy Liễu Nhã đang đứng ở phía sau Tiêu Thanh Y. Chờ tới khi nàng chạy lại, hăn ôm cổ nàng, ghé vào tai nàng khẽ nói: - Nhã Nhi, kiếp sau nàng vẫn làm nữ nhân của ta đi. Kiếp này... cố gắng tìm người gả! Nói xong, hắn cầm tay Liễu Nhã đặt vào trong tay Tiêu Thanh Y, trên mặt đầy trịnh trọng nói: - Cô cô giúp ta chiếu cố Liễu Nhã thật tốt. Thiên Tầm đưa cô cô và Thiện Lão đi đi! - Công tử! Thiên Tầm kêu một tiếng, nhưng ánh mắt Tiêu Lãng lạnh lùng quét qua, hắn lập tức ngậm miệng lại. Tiêu Thanh Y rất nhanh nắm lấy tay Liễu Nhã, khẽ kêu nói: - Đi! Tiêu Thanh Y biết Tiêu Lãng chắc chắn phải chết, không người nào có thể cứu hắn. Giờ phút này cho dù có trốn cũng không thoát. Thật ra bản thân Tiêu Thanh Y cũng không muốn sống một mình. Chỉ có điều giờ phút này nàng không thể không đi. Nàng nhất định phải đưa Liễu Nhã Thiện Lão đi. Bọn họ không đáng phải chết. - Không... Ta không đi. Ta cũng không muốn gả cho người nào khác. Tiểu nam nhân, kiếp này kiếp sau, Nhã Nhi đều muốn ở cùng với ngươi. Có chết cũng phải chết cùng một chỗ! Liễu Nhã vô cùng kiên định khẽ kêu lên. Trong mắt nàng rõ ràng đã nguyện ý chết, si ngốc nhìn Tiêu Lãng. Có rất nhiều chuyện nàng không hiểu, nhưng nàng thấy rõ trong mắt Tiêu Lãng lộ rõ ý định muốn chết. Nàng không muốn ở lại một mình hiu quạnh trên thế giới này, cũng không muốn Tiêu Lãng một mình lẻ loi hiu quạnh trên đường đi xuống Hoàng tuyền. Thiện Lão đột nhiên mở miệng nói: - Tiểu thư, ta cũng không đi. Ta già rồi, không muốn đi nữa! Nhìn bốn người đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, sắc mặt Tiêu Lãng nhất thời nổi giận, lớn tiếng quát: - Đi! - Ôn lại tình cũ cũng xong rồi chứ? Bắt Tiêu Lãng lại cho bản tọa! Trên tường thành, Tông chủ Vũ Tông Vũ Phi Tiên khoát tay áo lạnh lùng hạ lệnh. Hai người nhất thời xung phong nhận việc bay ra. Một người là một Chiến Đế của Vũ Tông. Một người lại là trưởng lão Tả Phàm của Tả gia. - Cô cô, Thiên Tầm, đi! Đi! Tiêu Lãng không phản kháng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thiên Tầm Liễu Nhã, trong mắt đầy vẻ điên cuồng, liên tục quát lớn. Hắn mặc cho Chiến Đế Vũ Tông dùng tay nắm lấy vai trái của hắn, bay lên phía tường thành. Một giây sau! Vẻ điên cuồng trong mắt hắn hoàn toàn biến thành sự sợ hãi. Bởi vì còn có một thân ảnh lại bay thẳng về phía đám người Tiêu Thanh Y. Trong tay kẻ đó lấp lánh huyền khí, chụp xuống đầu mọi người. Tả Phàm lại muốn giết chết đám người Tiêu Thanh Y Thiên Tầm trút hận sao? - Muốn chết! Tiêu Lãng lập tức hống lớn một tiếng. Hắn vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, thân thể vặn vẹo một chút. Nhanh như chớp, vai hắn va chạm về phía sau, thoát khỏi sự khống chế của tên Chiến Đế kia. Toàn thân hắn phát ra sát ý vô tận, thân thể bắn nhanh về phía Tả Phàm. Hắn đã để mặc cho bọn họ xử trí, có người lại muốn giết người của hắn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận