Yêu Giả Vi Vương

Huyễn ma thú Tiểu Bạch là một con lừa, nó là một Huyễn ma thú, không chút quý hiếm trên Thần Hồn đại lục. Tại Thiên Châu, Tiểu Bạch là tiểu thú cấp thấp nhất. Nếu không phải có một đoạn thời gian Huyễn ma thú Tiểu Bạch biến dị, sau này được Mê Thần Cung chăm sóc, bồi dưỡng thì nó không tính là linh thú. Dù là vậy thì Huyễn ma thú Tiểu Bạch chỉ là một con linh thú bình thường, đừng nói so sánh với Kỳ Lân của Nhàn Đế, thậm chí kém xa con rồng của Lãnh Đế.Hôm nay Tiêu Lãng nghĩ hết cách mà không thể phá giải cấm chế cánh cửa lại bị hai luồng sáng bắn ra từ mắt Huyễn ma thú Tiểu Bạch giải quyết?Điều này chỉ làm Tiêu Lãng giật mình, chính tàn hồn của Tà Chủ cũng sửng sốt, không nghĩ ra Huyễn ma thú Tiểu Bạch làm sao xúc động cấm chế được? Nhưng đây là chuyện tốt, nói không chừng Phàm Tâm đại thần nhìn trúng Huyễn ma thú Tiểu Bạch.Tàn hồn của Tà Chủ thấy Tiêu Lãng ngẩn ngơ thì vội truyền âm thúc giục:- Chủ nhân, mau đi vào đi! Cẩn thận chút! Tuy rằng xúc phát cấm chế, nhưng chỉ là đại biểu các ngươi có tư cách đi vào, có thể đạt được báu vật, cơ duyên bên trong hay không thì phải xem thực lực, may mắn của ngươi.Tiêu Lãng tỉnh ngộ lại, khiến thảo đằng thần hồn màu lam đi trước dò đường, sau đó là thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế đi theo. Tiêu Lãng thu tàn hồn của Tà Chủ trở về, mang theo Huyễn ma thú Tiểu Bạch nhanh chóng đi vào cánh cửa.Trong cửa có một đại điện, một đại điện nguy nga lộng lẫy, cực kỳ xa hoa.Trên trần nhà có nhiều dạ minh châu tỏa ánh sáng nhu hòa. Vách tường xung quanh khảm các loại mỹ ngọc bảo thạch đủ màu. Có nhiều trang sức khắc rất nhiều đạo ấn, đều là bảo khí có được các loại thần thông.Nếu Vô Ngân Thiên Đế có ở đây sẽ hành động ngay, tháo hết bảo khí xuống. Không nói đến cho mình dùng, bán ra kiếm tiền cũng được. Báu vật trong cung điện thượng cổ đại thần chắc chắn có giá trên trời.Tiêu Lãng không nhúc nhích.Tiêu Lãng không vào để tìm kho báu. Thiên Vũ đại thần thượng cổ để lại tàn hồn thì chắc Phàm Tâm đại thần cngx không chết hẳn. Đổi lại là ai, có người vào cung điện của ngươi đào rỗng thì ngươi có ra tay diệt người đó không?Tiêu Lãng đi thẳng tới trước, cánh cửa đóng lại. Tiêu Lãng không kinh hoàng, chỉ cần có thể đi vào, chỉ cần không chết thì sẽ có cách trở ra.Trong cánh cửa, trừ vách tường khảm báu vật ra, phía trước bày một chiếc bàn bạch ngọc, năm cái ghế bạch ngọc, ánh sáng nhu hòa lấp lánh, trông không giống bạch ngọc bình thường.Bên trái cánh cửa to có một cửa đi thông hành lang. Tiêu Lãng nhìn bốn phía, không thèm nhìn mấy trăm bảo khí khảm trên vách tường, đi thẳng vào hành lang.Tiêu Lãng không biết là sau khi hắn đi vào hành lang không bao lâu, bên ngoài cửa lớn Phàm Tâm điện có một nữ nhân áo tím bay tới. Nữ nhân áo tím nghi ngờ nhìn cửa lớn, không biết tại sao Tiêu Lãng có thể vào trong?Cấm chế cánh cửa cung điện này rất phức tạp, đừng nói là Tiêu Lãng, dù là Vân Tử Sam nghiên cứu một thời gian cái hiểu cái không. Vân Tử Sam có thể đi vào Thiên Vũ điện, Chúc Âm điện là nhờ hai khối lệnh bài Diệt Hồn cho. Như Chúc Âm điện trước đó, Vân Tử Sam hoàn toàn không thể đi vào.- Không lẽ Tiêu Lãng thật sự là thiên chi kiêu tử? Cơ duyên nghịch thiên như vậy? Có thể được Thiên Vũ đại thần thượng cổ chăm sóc đã xem như phước tu luyện mấy đời, bây giờ được Phàm Tâm điện xem trọng?Vân Tử Sam đứng ngoài cửa đầy nghi ngờ, giây lát sau nàng vươn tay ra, thiên lực lấp lánh ánh sáng đẩy mạnh cánh cửa. Vân Tử Sam biết không có cách nào phá giải cấm chế, chỉ có thể xem thử nàng có cơ duyên vào trong không.Vù vù vù vù vù!Ai ngờ cánh cửa tỏa sáng rực rỡ, mở ra.Vân Tử Sam phản ứng đầu tiên không phải mừng rỡ mà là khủng hoảng. Tay Vân Tử Sam bỗng nắm một cây roi bạc, vội lùi ra sau, biểu tình trầm trọng, mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cửa lớn.Cửa lớn trống rỗng không có gì, nhưng Vân Tử Sam không thả lỏng cảnh giác. Vân Tử Sam nghĩ Tiêu Lãng khống chế cấm chế đại điện, mở cửa ra, nên nàng chuẩn bị chiến đấu.Vân Tử Sam chờ giây lát sau cánh cửa từ từ đóng lại, nàng dùng cảm giác lực dò xét bốn phía nhưng không phát hiện bóng dáng Tiêu Lãng đâu. Vân Tử Sam vẫn không dám hành động, nhìn cửa đóng kín.Vân Tử Sam lại chờ giây lát mới vận chuyển thiên lực đẩy cửa ra. Cánh cửa lại tỏa sáng, mở vào trong.Mắt Vân Tử Sam sáng ngời, cẩn thận quan sát trong đại điện. Vân Tử Sam dò xét thật lâu sau mới lắc người nhanh chóng bay vào. Mãi khi vào trong đại điện Vân Tử Sam mới xá định Tiêu Lãng không ở gần đây, nàng thở phào nhẹ nhõm. Vân Tử Sam liếc mắt bảo thạch khảm trên vách tường, không chút lòng tham. Diệt Hồn Điện có vô số báu vật như vậy, Vân Tử Sam không thiếu huyền thạch, cần chúng nó làm gì?Vân Tử Sam dạo một vòng trong đại điện, thân thể nhẹ nhàng lao nhanh vào hành lang, tốc độ không nhanh không chậm, thần kinh căng thẳng như dây đàn, từng giây phút đề phòng Tiêu Lãng tập kích.Tiêu Lãng không tập kích, hắn không biết Vân Tử Sam theo sau lưng mình. Tiêu Lãng đứng ở cuối hành lang, rất nhức đầu. Vì phía trước xuất hiện ba cánh cửa lớn, cấm chế phức tạp như nhau. Mắt Huyễn ma thú Tiểu Bạch lấp lánh ánh sáng xanh bắn vào hai cánh cửa lớn nhưng không có phản ứng gì, nếu không thể mở cánh cửa thứ ba thì Tiêu Lãng sẽ chết tại đây.Tiêu Lãng quát với Huyễn ma thú Tiểu Bạch:- Tiểu Bạch!Huyễn ma thú Tiểu Bạch lại bắn ra hai luồng sáng xanh, cánh cửa nằm ngoài cùng bên phải tỏa sáng rực rỡ, nhẹ nhàng mở ra.Tiêu Lãng thầm nghi hoặc hỏi:- Không lẽ Phàm Tâm đại thần thật sự nhìn trúng Tiểu Bạch?Tiêu Lãng nhanh chóng lao vào trong. Bên trong lại có một hành lang. Tiêu Lãng bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể cắm đầu đi tới.Không chỉ mình hắn đơn độc.Một lát sau, Vân Tử Sam cũng đi tới cuối hành lang, nàng chỉ có thể mở một cánh cửa nhưng không phải cái ngoài cùng bênp hải như Tiêu Lãng mà là cái ngoài cùng bên trái.Trong cánh cửa bên trái cũng có hành lang, Vân Tử Sam không có đường nào khác để đi, đành tiến tới.Lối ra thứ nhất của Tiêu Lãng là trong một đại điện. Huyễn ma thú Tiểu Bạch dễ dàng mở ra cánh cửa bên ngoài đại điện. Tiêu Lãng đi vào trong đại điện, trái tim rung động. Tiêu Lãng biết đại điện này có nguy hiểm.Đại điện là một đại điện hàng dài, tuy bên trong sáng sủa nhưng thị lực như Tiêu Lãng mà chỉ thấy khoảng mấy ngàn thước. Không biết đại điện dài cỡ nào.Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!Bước chân Tiêu Lãng rất nhẹ nhàng, thảo đằng thần hồn màu lam dò xét xung quanh, trước sau có hai thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế bảo hộ. Tiêu Lãng đi tới mấy ngàn thước, chợt nheo mắt lại. Vì hai bên trước mặt Tiêu Lãng có hai hàng pho tượng. Khi Tiêu Lãng đến gần thì những pho tượng nhúc nhích nhanh chóng lao hướng hắn.- Thi đế!Tiêu Lãng không hồi hộp vì nhữngc thi đế này chỉ là đẳng cấp Thiên Đế, hắn có thể dễ dàng nghiền áp.- Tà Chủ!Tiêu Lãng lười ra tay với những thi đế này, khiến tàn hồn của Tà Chủ hành động. Chắc thi đế cấp thấp như vậy không phải ự mình Phàm Tâm đại thần luyện hóa.Tàn hồn của Tà Chủ vừa ra tay liền xong ngay.Khói đen đi qua đâu là đám thi đế đứng im tại chỗ, chớp mắt bị tàn hồn của Tà Chủ luyện hóa. Bốn thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế bên cạnh Tiêu Lãng còn bị tàn hồn của Tà Chủ luyện hóa dễ như chơi, càng đừng nói đến những thi đế đẳng cấp Thiên Đế.Tiêu Lãng thầm đếm mấy nô lệ mới của mình:- Mười ba, mười bốn, mười lăm.Tiêu Lãng không lấy báu vật trong cung điện của Phàm Tâm đại thần. Những thi đế Thiên Đế công kích Tiêu Lãng, hắn khiến người luyện hóa đâu có gì sai đúng không? Một đường đi tới, tàn hồn của Tà Chủ liên tục luyện hóa. Sau lưng Tiêu Lãng dần tăng nô lệ, đã đến hơn ba mươi con. Đại điện hình chữ nhật vẫn không đến cuối, không xuất hiện thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế.Tiêu Lãng bỗng truyền âm:- Tà Chủ!Tiêu Lãng ẩn vào bầy thi đế sau lưng, mấy chụcv phân thân thảo đằng thần hồn màu lam nhanh chóng dò xét phía trước. Tàn hồn của Tà Chủ cũng cảm giác được, hóa thành đoàn khói đen biến mất trong đầu lâu của Tiêu Lãng.Tàn hồn của Tà Chủ truyền âm cho Tiêu Lãng:- Chủ nhân, phía trước có người đang chiến đấu với thi đế, ta cảm giác được hơi thở của người sống.Tiêu Lãng nheo mắt lại. Tàn hồn của Tà Chủ nhắn nhủ chứng thực cảm giác của hắn, đằng trước đúng là có người đang chiến đấu. Nếu là người sống thì rất có thể là... Vân Tử Sam!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận