Yêu Giả Vi Vương

Mộc Tiểu Yêu là nữ nhân tốt. Quan hệ giữa Tiêu Lãng và Mộc Tiểu Yêu hơi lúng túng, ái muội. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã là nữ nhân, dù Mộc Tiểu Yêu có che giấu sâu cỡ nào thì e rằng sớm bị nhận ra. Bình thường đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã đối xử rất tốt với Mộc Tiểu Yêu, thậm chí xem là tỷ muội ruột của mình. Bây giờ đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã chủ động nhắc đến việc này là nghĩ giúp cho Tiêu Lãng, không tiếc ủy khuất chính mình.Tiêu Lãng không biết nên nói đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã là ngốc hay đáng yêu.Tiêu Lãng cười khổ cười khổ nói:- Chuyện này đừng nhắc lại nữa, ta có được ba nàng đã xem như ông trời ban ân. Ta không cầu gì khác, chỉ hy vọng cùng các nàng bình an đến già. Tiểu Yêu là cô nương tốt nhưng ta không phải chân mệnh thiên tử của nàng. Tiểu Yêu sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã nghe vậy rất là cảm động, ôm chặt Tiêu Lãng. Tiêu Lãng thầm than. Vân Tử Sam và Diệt Hồn Điện tùy thời lấy mạng của nàng, bản thân nàng khó bảo đảm thì sao có thể đi tai họa Mộc Tiểu Yêu được?Trong Phàm Tâm điện, Vân Tử Sam suýt giết Tiêu Lãng. Tuy cuối cùng Tiểu Bạch hù lùi Vân Tử Sam nhưng vẫn khiến lòng Tiêu Lãng run sợ, mặc dù Vân Tử Sam dựa vào báu vật Diệt Hồn Điện ban cho nhưng trong thời gian ngắn nàng đạt đến thực lực như vậy, duy không có cơ duyên trong cấm địa cổ thần thì để nàng trưởng thành một, hai năm sau tuyệt đối có thể vượt qua Tiêu Lãng.Tiêu Lãng thầm nghi hoặc, tại sao năm đó tàn hồn bí ẩn trong thảo đằng thần hồn màu lam đặt ước định với Diệt Hồn? Nếu nàng đã đi ra thì diệt Vân Tử Sam, người Diệt Hồn Điện dễ như chơi. Lùi một vạn bước nói ước định thì cứ ước, nhưng vì sao không nhúng tay vào chiến đấu giữa Tiêu Lãng và Vân Tử Sam?Tiêu Lãng nghĩ đến Vân Tử Sam thế nhưng có thể tự do đi vào Phàm Tâm điện, không biết Tiểu Bạch có gặp nguy hiểm gì không? Vô Ngân Thiên Đế tìm cơ duyên lớn, không biết sinh tử. Tuy Vô Ngân Thiên Đế, Tiểu Bạch đều có thể xúc động cấm chế, nhưng muốn được cơ duyên lớn thì chắc chắn phải trải qua thử thách. Ví dụ như Tiêu Lãng vào trong Thiên Vũ điện, tuy có thể mở cửa lớn nhưng trên đường đi gặp gỡ thi đế vân vân. Thực lực của Vô Ngân Thiên Đế không cao, Tiểu Bạch càng kém cỏi, Tiêu Lãng cứ thấy lo.Tiêu Lãng lắc đầu, chợt phát hiện đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã đã ngủ say, chịu không nổi. Tiêu Lãng sắp xếp lại suy nghĩ, quyết định mặc kệ đám Tiểu Bạch. Chút thực lực hiện nay của Tiêu Lãng dù muốn quan tâm cũng không được, hết thảy thuận theo tự nhiên đi.Bây giờ chủ yếu là tăng thực lực, nghĩ cách vượt qua tâm ma lần thứ bảy. Không độ qua tâm ma lần thứ bảy thì mọi chuyện là trăng trong nước hoa trong gương. Chỉ khi vượt qua tâm ma lần thứ bảy thì Tiêu Lãng không sợ gì nữa.Tiêu Lãng làm bạn đám người Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Thanh Y, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã nghỉ ngơi mười ngày, nửa tháng xong chuẩn bị bế quan tu luyện.Trên người Tiêu Lãng còn có mấy ức huyền thạch nhưng hắn không định đưa cho Trà Mộc kiến thiết thành trì. Tiêu Lãng dùng tất cả cho việc tu luyện, có thể từ từ xây dựng thành trì sau nhưng tu luyện là chuyện gấp.Trước khi bế quan Tiêu Lãng kêu Trà Mộc tụ tập Thiên Đế đáng tin tưởng nhất lại. Trà Mộc không biết Tiêu Lãng muốn làm cái gì, suy tư một lúc sau triệu tập tám Thiên Đế tây bộ, còn có Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế cộng với Sát Đế, tổng cộng mười một người.Sát Đế thì khỏi phải nói, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế rất trung thành tận tâm với Tiêu Lãng. Còn lại tám Thiên Đế thì qua thời gian dài quan sát rất trung thành với Tiêu Lãng.Mười một người cung kính hành lễ với Tiêu Lãng:- Đại nhân!Trong mắt mười một người đầy nghi hoặc, không biết Tiêu Lãng có gì dặn dò.Tiêu Lãng liếc mắt nhìn qua, những khuôn mặt này xem như quen thuộc. Tiêu Lãng không nói nhảm, hỏi thăm binh khí mọi người am hiểu sử dụng và thiên đạo. Đợi sau khi Tiêu Lãng hỏi rõ ràng thì Tu Di Giới chợt lóe, trong tay xuất hiện một thanh rìu chiến.Tiêu Lãng nhìn chằm chằm Cuồng Nhân Thiên Đế, nói:- Cuồng Nhân, cây rìu chiến này rất thích hợp với ngươi. Ngươi theo ta lâu như vậy mà không có thứ gì tốt tặng cho ngươi, nay ta ban tặng rìu chiến này.- Ui ui!Mười một người hút ngụm khí lạnh. Lấy ánh mắt của bọn họ mới thấy rìu chiến liền biết nó là thần binh Chí Tôn, vậy mà Tiêu Lãng tùy tay ban cho binh khí quý giá đến thế sao?Cuồng Nhân Thiên Đế lúng túng xoa tay:- Đại nhân, cái... Này... Thuộc hạ không thể nhận, nó quá... Quá quý giá...Nếu Tiêu Lãng tặng cho Cuồng Nhân Thiên Đế vũ khí trăm đạo ấn thì gã sẽ không nói cái gì nhưng thần binh Chí Tôn quá quý giá, nếu đem đi đấu giá, ênú huyền thạch gia tộc mang đủ thì tùy ý đấu giá được hơn một ức huyền thạch hoặc là càng cao hơn.Đương nhiên đây là chuyện không thể nào, bởi vì bất cứ một cường giả đều sẽ không bán ra thần binh Chí Tôn. Một Thiên Đế có được thần binh Chí Tôn thì thực lực sẽ biến cường đại gấp mấy lần ngay. Bán thần binh Chí Tôn đi, lỡ như kẻ thù mua được thì chẳng phải là tự ném đá vào chân sao?Tiêu Lãng trừng mắt nói:- Cầm đi, ngươi là nam nhân mà sao gà mẹ quá vậy?Tiêu Lãng cho cảm giác không giận mà uy, giơ tay lên ném binh khí cho Cuồng Nhân Thiên Đế.Cuồng Nhân Thiên Đế kích động vội nhận lấy, sờ soạng yêu thích không buông tay. Cuồng Nhân Thiên Đế định quỳ xuống lạy Tiêu Lãng ngay nhưng bị hắn một cước đá bay ra ngoài.Tiêu Lãng cười mắng:- Ngươi và Vô Ngân không có tiền đồ như nhau!Tiêu Lãng nhìn chằm chằm Luân Hồi Thiên Đế. Luân Hồi Thiên Đế giật mình, đứng thẳng tắp, mắt trông mong nhìn Tiêu Lãng.Tiêu Lãng mỉm cười, Tu Di Giới chợt lóe, một thanh loan đao sáng choang xuất hiện.Tiêu Lãng ném cho Luân Hồi Thiên Đế, nói:- Luân Hồi thiên đạo của ngươi là quang chi thiên đạo, thanh loan đao này thích hợp với ngươi.- Tạ ơn đại nhân!Luân Hồi Thiên Đế không quỳ xuống, gã không muốn bị Tiêu Lãng đá bay. Luân Hồi Thiên Đế vui vẻ nâng loan đao nghiên cứu cẩn thận.Các Thiên Đế khác cũng kích động lên. Xem tình hình là đoạn thời gian trước Tiêu Lãng đi một bảo địa lấy được vô số báu vật, nhưng không biết có phải mỗi người đều có phần không.Rất nhanh bọn họ biết ngay, Tiêu Lãng dựa theo thiên đội mỗi người cảm ngộ, thói quen dùng vũ khí mà tặng cho một thanh thần binh Chí Tôn. Mọi người cảm động đến rơi nước mắt, ánh mắt nhìn Tiêu Lãng tràn ngập tôn kính, cuồng nhiệt.Đừng nói là nguyên đại nhân vật gạo cội Tinh Thần điện chủ, cho dù là Âu Dương Thúy Thúy hay sáu thế lực Bán Thần cảnh cũng sẽ không xa xỉ như vậy. Mỗi người một thanh thần binh Chí Tôn, tây bộ tương đương có một đám siêu cường giả miễn cưỡng ngang bằng Chí Tôn Thiên Đế.Phát đồ vật xong, Sát Đế đứng bên cạnh Tiêu Lãng trợn mắt há hốc mồm. Sát Đế vốn tưởng với quan hệ của gã với Tiêu Lãng không nói đến người thứ nhất được thưởng, nhưng ít nhất gã sẽ có một phần thần binh Chí Tôn đi?Chỉ cần thần binh Chí Tôn, Sát Đế cùng quân đoàn Quỷ Vũ Sát đánh trận thì năng lực chắc chắn trấn áp Chí Tôn Thiên Đế. Bây giờ Tiêu Lãng phát hết thần binh Chí Tôn mà không có ý định cho Sát Đế? Làm sao Sát Đế không sốt ruột cho được?Tiêu Lãng im lặng. Không phải Tiêu Lãng cố ý bỏ qua Sát Đế mà vì hắn nên tặng loại binh khí nào cho gã.Tiêu Lãng liếc bên cạnh thấy mắt Sát Đế long lanh nhìn mình thì vừa tức vừa buồn cười nói:- Sát Đế, ngươi có hai lựa chọn. Thiên đạo của ngươi là loại hủy diệt, ta có thể cho ngươi một thanh thần binh Chí Tôn thích hợp với ngươi. Đương nhiên ngươi cũng có thể chọn một cây quyền trượng!Một cây quyền trượng màu đen đột nhiên xuất hiện trong tay Tiêu Lãng. Sát Đế con ngươi co rút, các Thiên Đế khác trợn mắt há hốc mồm. Tuy đám Thiên Đế này chưa ăn thịt heo nhưng từng thấy heo chạy. Bọn họ cảm nhận hơi thở bá đạo, ý lạnh băng từ quyền trượng màu đen này, chắc chắn là một thanh thần binh Đại Đế, đẳng cấp cỡ Mị Ảnh thần binh của Tiêu Ma Thần, cao cấp hơn Vô Tình kiếm của Tiêu Lãng một chút.Bùm!Sát Đế không chút do dự quỳ một gối xuống, nghẹn ngào nói:- Đại nhân, ta muốn quyền trượng! Từ nay ta thề dù mấy năm sau đại nhân có giao ra bản mệnh nhân ngẫu cho ta hay không thì suốt đời Sát Đế theo đại nhân không bao giờ phản bội!Tiêu Lãng mỉm cười, Tu Di Giới chợt lóe, một bản mệnh nhân ngẫu xuất hiện. Tiêu Lãng ném bản mệnh nhân ngẫu và quyền trượng màu đen cho Sát Đế. Tiêu Lãng vỗ vai Sát Đế, không nói một câu, thản nhiên rời đi.Trà Mộc nhìn ánh mắt nóng cháy của mọi người, thầm cảm thán. Cảnh giới thu mua lòng người của Tiêu Lãng cao hơn Trà Mộc rất nhiều, cảnh giới cao nhất không phải uy hiếp, dụ dỗ mà là chân thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận