Mấy ngày Mộc Tuyên Dư đờ đờ đẫn đẫn, Mộc Tuyên Nghị gọi cho cô mấy cuộc, cô hiển nhiên không nghe máy.
Cô thu thập tất cả ổn thỏa, để mình nhìn qua không nhếch nhác như vậy nữa, ăn thứ này thứ kia, thay quần áo, còn dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, hơn nữa cô còn ngồi ở ban công phơi nắng một lúc, tất cả nhìn qua có vẻ đầy tốt đẹp.
Cô không nghe điện thoại, vì thế Mộc Tuyên Nghị lại tìm đến tận cửa lần nữa, nháy mắt Mộc Tuyên Dư mở cửa thì cô hơi hối hận, việc gì mình phải nói địa chỉ cho anh chứ, khiến bản thân mình ngay cả trốn cũng không có chỗ, đương nhiên, cô cũng thấy hơi may, nếu lấy dáng vẻ thảm hại kia đối mặt với anh, e là cô càng không biết nên ứng đối ra sao.
“Anh.”
Mộc Tuyên Nghị trực tiếp đi vào, Mộc Tuyên Dư đứng ở cửa mấy giây, trầm mặc đóng cửa, rồi mới đi qua chỗ anh.
“Anh biết cả rồi.” Mộc Tuyên Nghị nhìn cô với vẻ mặt nặng nề, anh không biết mình nên lấy tâm tình gì đối mặt với cô, vào một khoảnh khắc nào đó, anh sẽ nghĩ, nếu năm ấy không có chuyện anh không đi đón cô đúng giờ, cô sẽ không gặp phải chuyện như thế, sẽ không được Mạnh Ngữ Phán cứu, mà cô cũng sẽ không cảm thấy cô nên báo đáp ân tình của Mạnh Ngữ Phán, liệu có phải tất cả sẽ không diễn ra? Thậm chí anh còn nghĩ, nếu không phải anh không có tài cán gì như thế, vậy có phải bây giờ cô không cần dùng phương thức khuất phục và nhục nhã này chủ động tiến vào cái bẫy của Giang Thừa Châu?
Sắc mặt anh không tốt, mà cô cũng đã đoán ra anh muốn nói gì, chắc chắn lại có liên quan đến Giang Thừa Châu, điều này khiến cô cảm thấy hơi bất lực, “Anh, anh sao thế?”
“Anh đã biết vì sao em ở bên Giang Thừa Châu, anh không có tư cách nói em gì cả…”
“Anh, anh…” Cô nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, “Anh em mình là người một nhà, bất luận em làm gì, đều là em cam tâm tình nguyện, nếu điều này khiến anh cảm thấy áp lực và khó chịu, anh cảm thấy bản thân em nên xử sự ra sao?”
Mộc Tuyên Nghị nghe đến đây, mím miệng, cũng không muốn nói chuyện này nữa, “Em nghĩ thế nào? Anh đang nói là chuyện của em và Giang Thừa Châu.”
“Anh ấy nói anh ấy sẽ hủy hôn, cũng sẽ cưới em.” Cô cười nhẹ.
Tay Mộc Tuyên Nghị đột nhiên xiết chặt, “Nếu chuyện như thế sẽ không xảy ra thì sao? Nếu tất cả đều là cậu ta lừa em, chẳng qua chỉ là để khiến em đau khổ khó chịu, chẳng qua chỉ là để khiến em nếm trải mùi vị mà cậu ta từng nếm trải năm đó thì sao?”
Anh đã biết cả rồi?
Cô nhíu mày, không nói chuyện.
Mộc Tuyên Nghị lại giống như ra quyết định nào đó, “Nhà họ Uông và nhà họ Giang đã thương lượng thời gian kết hôn rồi, Tiểu Dư, em đừng u mê không tỉnh ngộ với tên đàn ông đó nữa, có lẽ em và cậu ta từng có quãng thời gian tươi đẹp, nhưng đều là quá khứ rồi, bây giờ đã là mấy năm sau, em hãy tiếp nhận hiện trạng đi, tình cảm của cậu ta với em đã sớm biến chất, bây giờ cậu ta cũng sắp lấy một người phụ nữ khác rồi…”
Tình cảm đã biến chất? Những thứ đó đều đã là quá khứ rồi? Cô không ngờ, vào lúc này nghe thấy những lời này, vậy mà lòng lại âm ỉ khó chịu, cô không nói chuyện, ánh mắt có chút mê man.
Mộc Tuyên Nghị thì giống như phải gõ nát suy nghĩ không thực tế trong đầu cô, “Tiểu Dư, bây giờ giới truyền thông đều đang truyền nhau hai người đó ân ái thế nào, cậu ta còn tự mình đi đón Uông Tử Hàm về nữa, nếu không phải nhà họ Giang cho phép, giới truyền thông không thể đưa tin rầm rầm như thế, mà với những chuyện này Giang Thừa Châu căn bản đều biết, cậu ta không những không ngăn cản, còn mặc nó phát triển, điều này chứng tỏ gì? Nếu cậu ta thật lòng yêu em, sao nỡ để em tồn tại với thân phận không quang minh chính đại được, nếu để giới truyền thông biết được, họ sẽ không trách Giang Thừa Châu đào hoa, mà họ sẽ chỉ trách em rõ ràng biết cậu ta đã có hôn ước nhưng vẫn còn tiếp cận cậu ta…”
“Anh, anh không tin anh ấy sẽ cưới em, đúng không?” Cô đột nhiên thở dài một hơi, “Anh cảm thấy anh ấy sẽ lấy Uông Tử Hàm, sẽ lấy Uông Tử Hàm theo như sự sắp xếp của nhà họ Uông và nhà họ Giang lúc trước, hoàn thành hôn lễ của hai nhà?”
Anh nhìn cô, trầm mặc.
Cô cầm cốc lên, rót cho anh một cốc nước ấm, đặt ở trước mặt anh, “Anh, nếu là như thế thì cũng tốt mà.”
Vẻ mặt anh trở nên cổ quái.
Cô lại tiếp tục nói, “Như thế thì em có thể hoàn toàn hết hi vọng, có tác dụng hơn bất cứ lời khuyên nào của anh.”
Ngữ khí của cô thản nhiên quá đỗi, điều này khiến Mộc Tuyên Nghị không thể nào mở miệng, thứ cảm giác đó giống như anh đánh vào bông để trút hết ra vậy.
Anh chỉ hi vọng cô đừng chịu thương tổn, nhất là khi đối phương còn mang theo mục đích tiếp cận cô, mà cô còn chính miệng thừa nhận cô yêu người đàn ông đó.
Cũng không biết Giang Thừa Châu đã cho cô uống canh gì, khiến cô không nghe vào lời của bất kì ai, chỉ lẳng lặng chờ đợi như thế, điểm này không giống với tính cách của cô.
Anh không biết nên nói gì nữa, có lẽ giống như những gì cô nói, bây giờ anh có nói gì cũng vô dụng.
Anh đứng dậy muốn rời đi, Mộc Tuyên Dư không tiễn anh, thậm chí không xoay người, “Anh, đừng đi tìm anh ấy.”
Bước chân của Mộc Tuyên Nghị dừng lại, anh quả thực muốn đi tìm Giang Thừa Châu, dạy dỗ thằng nhãi đó một trận nhừ tử, một tên đàn ông làm những việc ấu trĩ mà hèn hạ như thế, đó là chuyện mà đàn ông sẽ làm sao? Bắt nạt một cô gái như thế là thể loại gì?
“Đừng đi tìm anh ấy, nếu không em cũng không biết em sẽ làm những gì đâu.”
Cô nói rất nhẹ, nhưng lại khiến Mộc Tuyên Nghị có một thứ cảm giác thất bại đầy bất lực.
**********
Mộc Tuyên Nghị rời đi, cô đứng trên ban công nhìn bóng dáng rời đi đó ở dưới tầng, đáy lòng cô xin lỗi anh: Anh, em xin lỗi.
Cô biết thái độ của mình rất làm tổn thương anh, đó đâu phải lời một cô em gái nghe lời anh nên nói, nhất là cuối cùng cô còn uy hiếp anh, cô biết anh sẽ không làm gì mình, vì thế cô lợi dụng điểm này.
Chỉ là chuyện giữa cô và Giang Thừa Châu, sao anh lại biết được, hơn nữa còn biết chi tiết như thế, vậy nhất định là có người dẫn dắt anh.
Cô sờ di động, vào danh bạ, ấn số điện thoại đó, điện thoại vừa kết nối, cô đã lên tiếng, “Là cậu nói cho anh trai tôi biết?”
Hạ Ngữ Minh nghe xong thì cười, “Tôi vẫn luôn cho rằng, di động của tôi sẽ không nhận được điện thoại của cậu nữa, nháy mắt vừa rồi, tôi thật sự rất vui.” Cô ấy hơi ngừng lại, “Ừ, là tôi nói cho anh trai cậu biết, không chỉ như thế, tôi còn nói cả chuyện Giang Thừa Châu muốn đối phó cậu cho anh trai cậu biết, muốn để anh ấy khuyên cậu, tôi không có bản lĩnh để ngăn cậu, hi vọng anh trai cậu có thể… Xem ra, anh ấy cũng thất bại rồi.”
Mộc Tuyên Dư nhíu mày, cô vẫn luôn cảm thấy Hạ Ngữ Minh sẽ không xen vào chuyện của mình nữa, có lẽ từ lần gặp trước đã rất rõ ràng rồi, hai người không thể làm bạn tiếp được nữa, vì thế cũng không nhất thiết phải liên lạc.
Cô nắm di động, muốn ngắt máy.
Có lẽ là chơi cùng Mộc Tuyên Dư rất lâu, Hạ Ngữ Minh vẫn có thể biết được thói quen nào đó của cô, biết trầm mặc lâu như vậy, nhất định là sẽ cúp máy, vì thế mở miệng ngăn cản, “Chúng ta gặp nhau đi!”
“Không cần thiết.”
“Hẳn rất lâu cậu không đi thăm Mạnh Ngữ Phán rồi chứ? Chúng ta cùng đi thăm cậu ấy, năm đó đã hẹn nhau rồi, nếu ai đi trước, hai người còn lại nhất định phải đi cúng bái, coi như lần cuối cùng chúng ta cùng đi thăm cậu ấy đi.”
Mộc Tuyên Dư trầm mặc một lát, năm đó quả thực đã từng nói vậy, “Được.”
Hai người chia nhau tự đến nghĩa trang chứ không hẹn cùng đi, có lẽ là không cần thiết nữa.
Lúc Mộc Tuyên Dư đến, Hạ Ngữ Minh đã đến lâu rồi, cô đi qua, Hạ Ngữ Minh hôm nay nhìn có vẻ càng thêm từng trải, trên người có thứ khí chất không để người ta nhìn xuống, điều này có lẽ là thứ mà Hạ Ngữ Minh vẫn luôn muốn theo đuổi.
Hạ Ngữ Minh nhìn cô đi qua, rồi mới chỉ vào bức hình trên tấm bia mộ, “Cậu xem, Ngữ Phán mãi mãi đều giữ nguyên dáng vẻ hồi mười tám tuổi, cả đời này mãi mãi đều lấy dáng vẻ năm mười tám tuổi sống trong lòng người khác.”
Mộc Tuyên Dư không trả lời, mà vái ba cái rất thành kính.
Đối với cô, bất luận Mạnh Ngữ Phán đã từng làm gì, cô ấy đều là người đã kéo cô ra khỏi đầm lầy, cả đời này cô mãi mãi cảm kích.
Sự thành kính của Mộc Tuyên Dư khiến Hạ Ngữ Minh nhíu mày, rồi cũng không mở miệng nói thêm gì nữa.
Cái gọi là bạn tốt của ba người thời cấp ba, bề ngoài hào nhoáng, bên trong lại cũng đầy tan hoang.
Hai người đi từ nghĩa trang đến một bên, lúc này Mộc Tuyên Dư mới mở miệng, “Cậu gọi tôi ra ngoài, rốt cuộc muốn nói gì?” Cô không cảm thấy mục đích của Hạ Ngữ Minh chỉ là đến cúng bái Mạnh Ngữ Phán.
Hạ Ngữ Minh lại nhìn cô, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu một phen, “Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc sao cậu lại làm tất cả như vậy, rõ ràng cậu biết Mạnh Ngữ Phán rất bất mãn với cậu, nhưng cậu vẫn có thể thành kính như thế.
Tôi không hiểu suy nghĩ của cậu, vì sao cậu đối xử với cậu ấy tốt như vậy…”
“Cậu cũng có rất nhiều bất mãn với tôi.” Ánh mắt Mộc Tuyên Dư lần đầu tiên lạnh lẽo như vậy, “Cậu thấy Mạnh Ngữ Phán và tôi gần gũi, bèn dùng ngôn từ châm ngòi khiêu khích cậu ấy hết lần này đến lần khác, rõ ràng cậu biết hoàn cảnh gia đình cậu ấy khiến cậu ấy rất mẫn cảm với những chuyện đó, vì thế trước mặt cậu ấy cậu không ngừng làm cậu ấy suy nghĩ lung tung và bất bình, cậu ấy bất mãn với tôi, lẽ nào không có công lao của cậu?”
“Đây mới là suy nghĩ thực sự của cậu?” Hạ Ngữ Minh cười, “Cậu xem, thực ra cậu còn giả tạo hơn bọn tôi, cậu biết bọn tôi bất mãn với cậu, nhưng cậu vẫn mang dáng vẻ coi bọn tôi là bạn, cậu cảm thấy dáng vẻ đó của cậu không khiến người ta buồn nôn sao? Cậu có biết tôi muốn vạch trần cái mặt nạ của cậu thế nào không, thậm chí muốn cãi nhau một trận ầm ĩ với cậu, chứ không phải là mỗi ngày cùng cậu sắm vai bạn bè thiên trường địa cửu…”
Mộc Tuyên Dư nheo nheo mắt, “Nếu tôi không nhớ sai, tôi chỉ làm bạn với Mạnh Ngữ Phán.
Mà cậu thì chủ động tiếp xúc với Mạnh Ngữ Phán, sau đó ba người chúng ta dần dần quen thân.
Mà lúc cậu biết rõ Mạnh Ngữ Phán đã đi qua, cậu nói thẳng với tôi, cậu là vì muốn làm bạn với tôi, mới tiếp cận cậu ấy… Cậu tưởng là tôi và Mạnh Ngữ Phán không biết những việc đó sao? Tất cả cậu ấy đều nói với tôi, mà cậu ấy nói với tôi, bảo tôi đừng bận tâm hành vi của cậu, bởi vì cậu ấy có thể hiểu được cậu, cậu ấy nói nếu như cậu ấy là kiểu người thiếu thốn vật chất mà hình thành tâm lý bất bình, vậy cậu chính là kiểu người thiếu thốn đời sống tinh thần mà tâm lý bất bình, lẽ nào cậu không phát hiện mỗi lần cậu có ý kiến với tôi, cho dù cậu ấy phụ họa cậu thì cũng qua quýt như thế sao? Cậu sẽ không chú ý đến, cậu chỉ vui vẻ thôi, vui vì người mà tôi thật lòng đối đãi trong lòng lại nghĩ tôi buồn nôn như vậy, vì thế cậu đã có đồng minh.”
Hạ Ngữ Minh nhìn cô với vẻ không thể tin.
Mộc Tuyên Dư tiếp đón với ánh mắt thản nhiên, cô không ngốc mà thật sự vì một người nghĩ mình buồn nôn mà làm nhiều chuyện như thế, có thể khiến cô làm nhiều chuyện như thế, nhất định là vì người đó xứng đáng, rất xứng đáng.
Bởi vì cô tin Mạnh Ngữ Phán, bất luận Mạnh Ngữ Phán là người thế nào trong lòng người khác, cô chung quy luôn tin Mạnh Ngữ Phán sẽ không đối xử với mình như thế, dù rằng chỉ nói xấu cô cho có lệ, Mạnh Ngữ Phán cũng sẽ áy náy với cô từ trong nội tâm.
“Hạ Ngữ Minh, Mạnh Ngữ Phán không giống cậu, trước giờ đều không giống, cậu ấy là người biết cách sinh tồn ra sao, mạng lưới quan hệ trong lớp của cậu mạnh như thế, cậu ấy đương nhiên sẽ không đắc tội cậu.”
Hạ Ngữ Minh cười, “Ồ…thì ra người vẫn luôn bị coi là kẻ ngốc là tôi.”
Mộc Tuyên Dư lắc đầu, “Tôi đã từng chĩa mũi nhọn vào cậu sao? Lúc tôi cho Mạnh Ngữ Phán thứ này thứ nọ, đã từng quên cậu sao? Cậu sẽ không nhớ, cậu sẽ chỉ cảm thấy tôi đối xử với Mạnh Ngữ Phán tốt hơn so với cậu, cậu sẽ chỉ nhớ điểm này… Giống như cậu luôn cảm thấy tôi không nỗ lực, thành tích cũng có thể tốt như thế, nhưng lại không biết, tôi thấy khi tôi đọc sách một tiếng đồng hồ thì cậu sẽ đọc sách tận mấy tiếng đồng hồ, tôi trầm mặc đi ra ngoài, cũng không dám đọc sách trước mặt cậu nữa, bởi vì tôi biết cậu hay so sánh cậu với tôi, không muốn thua tôi, tôi sợ cậu vẫn cứ đọc sách như vậy thì sẽ có hại cho mắt… Đương nhiên, những điều này cậu đều không suy xét, cậu sẽ chỉ cảm thấy vì sao lại không công bằng như thế, cậu cố gắng chăm chỉ như thế lại chỉ được điểm thi cao hơn tôi mấy điểm.”
“Điều này chứng tỏ cậu cũng bất mãn với tôi.” Hạ Ngữ Minh nhìn cô, “Tôi vẫn luôn quên nói với cậu một chuyện, năm đó quyển nhật kí ấy, là tôi cố ý để cậu nhìn thấy… Tôi tưởng rằng cậu xem xong, chí ít sẽ cãi nhau to với tôi, kết quả cậu lại không làm vậy.”
“Đúng vậy, nhưng sau đó, tôi không chủ động liên lạc với cậu nữa, cậu không phát hiện ư?” Cô nhìn Hạ Ngữ Minh lắc đầu, “Cậu chỉ cảm thấy tôi đối tốt với Mạnh Ngữ Phán, chỉ cảm thấy dựa vào cái gì… Trên thế giới này đâu ra nhiều cái tốt vô duyên vô cớ như vậy, không bỏ ra, nhưng lại muốn nhận được đãi ngộ đặc biệt nhất, suy nghĩ này có phải hơi quá đáng không.
Dù là bây giờ, cậu cũng chỉ cảm thấy sẽ không có ai đối xử với cậu giống tôi, cậu vẫn cảm thấy những chuyện cậu làm đều có thể tha thứ, chứ sẽ không cảm thấy cậu thật sự làm sai…”
Mộc Tuyên Dư chưa từng nói với Hạ Ngữ Minh những lời như vậy, cô chỉ không thích tranh cãi, không thích coi đối phương như kẻ thù của mình.
“Tôi sai ở đâu? Tôi chỉ đang tranh thủ nắm lấy tất cả những gì tôi muốn, tôi không giống cậu, vừa sinh ra đã có tất cả.
Cậu là cô con gái mà bố mẹ cậu chờ mong sau khi phá bỏ liên tiếp mấy đứa con, mà tôi thì là gì, tôi là đứa con gái bị coi là món hàng thua lỗ, dựa vào cái gì…”
“Hạ Ngữ Minh, điều này cũng có thể trách tội lên đầu tôi sao?” Mộc Tuyên Dư lắc đầu, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, mà Hạ Ngữ Minh sẽ mãi mãi không hiểu, “Tôi đối tốt với Mạnh Ngữ Phán, là bởi vì cậu ấy sẽ mãi mãi không đối xử với tôi giống cậu… Là vì muốn để tôi chịu thất bại, muốn để tôi cảm nhận được mùi vị bị người khác cự tuyệt, vì thế cậu bèn nói với tôi Mạnh Ngữ Phán tự sát có liên quan đến Giang Thừa Châu, để tôi chủ động đi tìm Giang Thừa Châu.
Bởi vì cậu cảm thấy Giang Thừa Châu nhất định sẽ từ chối tôi, như thế thì có thể khiến tôi khó xử…”
Hạ Ngữ Minh cắn môi, chuyện này quả thực là cô làm, cô mến mộ đàn anh đó ưu tú như thế, cô cảm thấy đàn anh đó rất hợp với mình, kết quả đàn anh đó thật sự chủ động đến tìm cô, cô còn chưa kịp vui mừng, đối phương lại hi vọng cô có thể làm mối cho anh ta và Mộc Tuyên Dư, có gì châm chọc hơn chuyện này?
Hạ Ngữ Minh tự nhận điều kiện của mình ở các phương diện đều không kém, nhưng lại vì Mộc Tuyên Dư mà bị từ chối nhiều lần như thế, cô chỉ hi vọng Mộc Tuyên Dư cũng nếm trải cái cảm giác bị người khác từ chối mà thôi, cô thật sự không ngờ, tất cả lại phát triển theo hướng đó.
Được rồi, Hạ Ngữ Minh thừa nhận, khi nhìn thấy Mộc Tuyên Dư chủ động theo đuổi Giang Thừa Châu, lòng cô có thứ khoái cảm mơ hồ, Mộc Tuyên Dư cũng có ngày hôm nay, chỉ là khi Giang Thừa Châu thật sự bị Mộc Tuyên Dư chinh phục, hơn nữa Giang Thừa Châu còn đối xử với cô ấy tốt như thế, cô lại bất bình, vì sao tất cả đàn ông đều vậy chứ, đều thích Mộc Tuyên Dư…
Vì thế, Hạ Ngữ Minh cố ý để Mộc Tuyên Dư nhìn thấy cuốn nhật kí đó, để Mộc Tuyên Dư biết, cái chết của Mạnh Ngữ Phán không có bất cứ quan hệ nào với Giang Thừa Châu.
“Nếu cậu đã định tội tôi rồi, tôi cũng không còn lời nào để nói.” Hạ Ngữ Minh biết mình giải thích cũng vô dụng, cô cảm thấy bản thân vẫn luôn không muốn thừa nhận, cô hâm mộ Mạnh Ngữ Phán vì có người bạn toàn tâm toàn ý đối đãi với cô ấy giống Mộc Tuyên Dư, mà bản thân cô, cả đời này đều không gặp được người như thế…
Hạ Ngữ Minh rời đi trước, Mộc Tuyên Dư vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cô nhìn Hạ Ngữ Minh, cô chưa từng có lỗi với người này, ngay từ đầu, cô thật sự coi Hạ Ngữ Minh là bạn tốt, nhưng sau đó thì biết được, Hạ Ngữ Minh và Mạnh Ngữ Phán căn bản không giống nhau…
Mạnh Ngữ Phán nói, “Thực ra Hạ Ngữ Minh cũng rất đáng thương, cậu cũng đối xử với cậu ấy tốt một chút nhé, tớ cảm thấy cậu ấy chỉ thỉnh thoảng bất mãn trong lòng thôi, mà phần lớn mọi người đều thế, chỉ cần không làm tổn thương đến mình, vậy thì chính là bạn.”
Cho đến khi chuyện của công ty xảy ra, Mộc Tuyên Dư mới phát hiện, có những người thật sự không cách nào làm bạn được, cô cũng không làm được như Mạnh Ngữ Phán nói nữa.
Khi ấy cô nhìn thấy cuốn nhật kí đó, nhìn thấy Hạ Ngữ Minh xuyên tạc ý tốt của mình ra đủ kiểu, cô không tức giận, điều khó chịu duy nhất là Hạ Ngữ Minh nói Giang Thừa Châu không có bất cứ liên quan gì đến cái chết của Mạnh Ngữ Phán, châm chọc như thế, tất cả những gì cô làm, giống như một trò hề mà thôi.