Yêu Hận Triền Miên Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!


Hôn lễ kết thúc, Sơ Địch liền dọn vào nhà của Liễu Mạch Hàn.

Sơ Địch đã nói không nhất thiết phải làm đến mức này vì hai người họ chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, nhưng Liễu Mạch Hàn lại nói đã làm thì nên làm đến cùng.
Phòng ngủ của Sơ Địch ở trên tầng hai, còn phía trên là không gian sinh hoạt của Liễu Mạch Hàn.

Sơ Địch vừa thu dọn xong hành lí, điện thoại được đặt trên bàn trang điểm đã đổ chuông.

Cô bước đến, nhìn thấy ba chữ ‘Ninh Hoắc Đông’ đang không ngừng nhấp nháy, trong lòng hơi trùng xuống.

Ban đầu Sơ Địch không có ý muốn bắt máy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy như thế không ổn lắm.
“Có chuyện gì sao?”
Cô nói.

Đầu bên kia rất tĩnh lặng, không hề lọt đến tai Sơ Địch một chút tạp âm.

Ninh Hoắc Đông phải một hồi sau mới lên tiếng.
“Rất tốt, Liễu Mạch Hàn không có ở trong phòng em.”
Ninh Hoắc Đông bật cười.

Hắn hài lòng, nét mặt u ám trở nên rạng rỡ hẳn ra.
“Anh gọi điện cho tôi chỉ để làm thế này? Ninh Hoắc Đông, tôi đã hứa với anh thì sẽ làm được.”
Sơ Địch có chút khó chịu.

Khó chịu vì hắn không tin cô.

Kỳ thực trước kia Ninh Hoắc Đông cũng vậy, hắn sống chỉ vì bản thân hắn, hắn cũng chỉ tin mỗi mình hắn.

Khóe môi Sơ Địch xuất hiện một nụ cười nhạt, cười để che đi sự gượng gạo yếu ớt.
“Nếu tôi nói tôi gọi điện cho em không phải là để kiểm chứng em có giữ lời hứa hay không, em có tin tôi không?”
“Vậy anh gọi cho tôi làm gì?”
“Nhớ em, muốn nghe thấy giọng nói của em.”
Cô rời khỏi Ninh gia đã rất lâu rồi, căn phòng ngủ rộng lớn này cũng không giữ nổi hương thơm của cô nữa.


Ninh Hoắc Đông muốn nói cho cô biết, bây giờ khi hắn bước chân vào phòng ngủ cô đã từng ở sẽ cảm thấy rất cô độc.

Cô độc đã bao vây lấy cơ thể hắn, dần dần giết chết trái tim hắn.

Nhưng hắn hiểu, dù hắn có nói ra một trăm lần, Sơ Địch cũng sẽ không hiểu nổi.

Trái tim của cô đã bị hận thù đóng băng, hắn không sưởi ấm nổi.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước đây.”
Cơ thể Sơ Địch chợt nóng ran.

Trong phòng rõ ràng đã có điều hòa điều chỉnh không khí mà cô vẫn cảm thấy rất nóng, là vì lời nói của Ninh Hoắc Đông sao? Thực ra, Sơ Địch cũng rất nhớ hắn.

Mỗi giây mỗi phút đều điên cuồng nhớ hắn.

Nhưng cô biết, bản thân cô phải lý trí.

Người đàn ông này đã giết chết ba cô, đã hủy hoại cuộc sống của cô, dù cô có yêu hắn đến đâu cũng phải rửa hận.
“A Địch, tôi yêu em, đây là lời thật lòng đấy.”
Ninh Hoắc Đông lớn tiếng nói vào trong điện thoại, như sợ Sơ Địch sẽ không nghe rõ lời hắn nói.

Hắn vừa dứt lời, đầu bên kia chỉ vọng lại tiếng tít tít, Sơ Địch đã cúp máy rồi.

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, vẻ rạng rỡ trên gương mặt hắn liền tắt hẳn.
Trong bầu trời đen tối kia còn có những vì sao sáng lấp lánh bầu bạn.

Còn Ninh Hoắc Đông hắn chỉ có một mình, chỉ có bản thân hắn mà thôi.
Đặt điện thoại trở về vị trí cũ, Sơ Địch kéo ngăn kéo tủ, lấy ra một bức ảnh trông vẫn còn mới.

Bức ảnh này là ảnh cưới mà trước kia cô và Ninh Hoắc Đông đã từng chụp.

Nếu hôn lễ khi ấy thuận lợi, nó sẽ được phóng to và treo trên đầu giường của cô và hắn.

Nhưng đáng tiếc, cuộc sống luôn luôn không có hai chữ ‘nếu như’.

Sơ Địch đưa tay chạm lên gương mặt của Ninh Hoắc Đông, một giọt nước mắt nóng hổi nhẹ nhàng rơi xuống.

Trong ảnh, cả cô và hắn đều cười rất hạnh phúc, một nụ cười cực kỳ chân thực, nhưng hạnh phúc ấy lại là giả dối.

Ninh Hoắc Đông vì muốn cô kết hôn với hắn đã sắp xếp mọi thứ, hắn để Từ Thu Tuyết đến nói với cô những chuyện khiến cô cảm thấy có lỗi với hắn.
Người đàn ông này làm ra biết bao nhiêu chuyện đáng hận, nhưng đến cuối cùng Sơ Địch vẫn đưa cho hắn trái tim của cô, vẫn yêu hắn không dứt ra nổi.

Nhưng Ninh Hoắc Đông à, kiếp này chúng ta chỉ có duyên chứ không có phận.

Nếu như kiếp sau có thể gặp lại nhau một lần nữa, chắc chắn sẽ kết duyên vợ chồng.
Mỗi ngày, Ninh Hoắc Đông đều đều đặn gọi điện thoại cho Sơ Địch, sau mỗi một cuộc điện thoại ấy, hắn đều nói ba chữ ‘tôi yêu em’.
[ … ]
Liễu Mạch Hàn cảm thấy dạo gần đây Sơ Địch không được tầm thường cho lắm, trên người cô xuất hiện rất nhiều vết thương.

Khi hắn hỏi, cô đều nói là vết thương do bất cẩn, nhưng Liễu Mạch Hàn biết những vết thương ấy đều là do cô tự mình làm mình bị thương.

Hắn đã từng nhìn thấy Sơ Địch lấy con dao cứa vào lòng bàn tay mình.

Liễu Mạch Hàn có tìm hiểu qua, những biểu hiện mà hắn nhìn thấy trên người cô đều chứng minh cô có vấn đề về tâm lý.
Hắn nghĩ, Sơ Địch ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông bao nhiêu năm nay, Ninh Hoắc Đông chắc chắn sẽ biết điều gì đó.

Ngay sau đó, Liễu Mạch Hàn đã lái xe đến Ninh thị tìm Ninh Hoắc Đông.
“Bác sĩ, dạo này trên người Sơ Địch có khá nhiều vết thương, không biết có phải do bệnh tình của cô ấy gây nên hay không?”
Phó Tĩnh không nhìn thấy sự xuất hiện của Liễu Mạch Hàn.

Cô nói chuyện điện thoại vừa nói vừa bước qua người hắn.

Nhưng chưa đi được bao xa, Liễu Mạch Hàn đã chạy đến chặn đường Phó Tĩnh.

Phó Tĩnh đương nhiên biết hắn là ai, cô sợ để lộ chuyện Sơ Địch có bệnh về tâm lý nên đã vội cúp điện thoại.
“Liễu tổng không biết đến Ninh thị có việc gì?”
Phó Tĩnh cất điện thoại, nét mặt hoảng hốt đã trở lại dáng vẻ tươi cười.

“Nếu là đến tìm Sơ tổng, tôi có thể dẫn anh đến phòng làm việc của cô ấy?”
Sau khi kết hôn với Liễu Mạch Hàn, Sơ Địch vẫn là phó tổng giám đốc của Ninh thị, chỉ có điều phòng làm việc của cô và Ninh Hoắc Đông đã được tách riêng.

Nhiều cổ đông phản đối, muốn cho Sơ Địch thôi việc, nhưng phía sau cô còn có Ninh Hoắc Đông nên không ai làm gì nổi.
“Tôi muốn nói chuyện với cô một lúc.”
Quả nhiên Liễu Mạch Hàn đoán không sai, Sơ Địch thật sự có bệnh.

Qua cuộc điện thoại của Phó Tĩnh vừa rồi, trong lòng hắn càng chắc chắn.
“Tôi chỉ là một người thư ký bé nhỏ, có gì để nói với Liễu tổng đâu chứ?”
“Cô không có, tôi có!”
Liễu Mạch Hàn và Phó Tĩnh đến quán cafe đối diện với Ninh thị để nói chuyện.

Liễu Mạch Hàn không muốn làm mất thời gian của đối phương nên đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Sơ Địch mắc bệnh gì?”
Phó Tĩnh cắn chặt răng, không biết có nên nói hay không.

Liễu Mạch Hàn đã đích thân tìm cô, còn gọi cô ra đây trong lòng ít nhiều đã có suy đoán riêng của mình.

Hơn nữa hiện tại hắn là người ở gần Sơ Địch nhất, nói cho hắn biết hắn có thể giúp cô để mắt Sơ Địch.

Nghĩ đến đây, Phó Tĩnh mới quyết định nói ra, tâm trạng hết sức nặng nề.
“Sơ Địch mắc chứng rối loạn nhân cách, một năm trước đã xuất hiện chứng bệnh này.

Dạo gần đây cô ấy đến Ninh thị làm việc, tôi nhìn thấy trên người cô ấy xuất hiện nhiều vết thương, cả lớn và nhỏ đều có nên đã lén hỏi bác sĩ.

Bác sĩ nói có khả năng nhân cách mới đã xuất hiện, nhân cách này cảm thấy tội lỗi vì những chuyện trước kia nên luôn xúi giục Sơ Địch tự tử.

Liễu tổng, anh với cô ấy chung một nhà, anh giúp tôi để ý đến cô ấy.”
Một năm trước, bác sĩ cũng đã từng nói nhân cách xúi giục con người tự tử là nhân cách nguy hiểm nhất.

Phó Tĩnh luôn hi vọng nó không xuất hiện trong người Sơ Địch.

Nhưng đến cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến.
“Cô không khuyên cô ấy đi chữa bệnh sao?”
Liễu Mạch Hàn nghe xong cũng cảm thấy lo lắng không thôi.

Chẳng trách trước kia hắn nhìn thấy cô cầm con dao rạch vào tay mình.


Rốt cuộc người phụ nữ này đã trải qua những gì mới biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
“Anh cũng biết tính cách của cô ấy rồi.

Chừng nào chưa trả thù xong, cô ấy sẽ không làm những chuyện khác đâu.

Đối với Sơ Địch mà nói, chuyện trả thù Ninh Hoắc Đông là chuyện quan trọng nhất.”
Phó Tĩnh thở dài.

Không phải là cô không khuyên Sơ Địch mà là khuyên không nổi Sơ Địch.

Trước khi trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông, Phó Tĩnh đã từng muốn để Sơ Địch trị khỏi bệnh nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được ý muốn trả thù của cô.
“Phó Tĩnh, cô có thể nói cho tôi biết trước kia Sơ Địch đã làm gì mà khiến bản thân cảm thấy có lỗi đến mức muốn tự tử không?”
Phó Tĩnh đối với câu hỏi này của Liễu Mạch Hàn thì hoàn toàn im bặt.

Cô lắc đầu, từ chối trả lời.
“Mong anh giúp tôi để mắt tới Sơ Địch, nếu cô ấy làm ra những chuyện có thể khiến bản thân cô ấy bị thương, hắn ngăn cô ấy lại.”
Dứt lời Phó Tĩnh liền bỏ đi.

Chuyện Liễu Mạch Hàn cần biết chỉ là chuyện Sơ Địch mắc chứng rối loạn nhân cách, còn những chuyện khác Phó Tĩnh không thể mở lời.
[ … ]
Trước kia vì lời hứa với Thẩm Biên, Liễu Mạch Hàn mới bảo vệ Sơ Địch.

Nhưng hiện tại hắn cảm thấy số phận của người phụ nữ này quá đau khổ rồi.

Liễu Mạch Hàn một lần nữa đến Ninh thị tìm Ninh Hoắc Đông, lần này đến tìm hắn là vì muốn cầu xin hắn hãy nhường nhịn Sơ Địch, mặc dù biết điều này thật quá đáng.
“Đến đây để khoe với tôi anh đã có được cô ấy sao? Mặc dù cô ấy đã trở thành vợ của anh nhưng Liễu Mạch Hàn anh mãi mãi sẽ không có được trái tim của cô ấy đâu.”
Nhìn thấy Liễu Mạch Hàn xuất hiện trong văn phòng của mình, Ninh Hoắc Đông dĩ nhiên cảm thấy không vui.

Hắn lạnh nhạt nói, ánh mắt u tối vô cùng.
“Tôi đến đây không phải là muốn hơn thua với anh, đến là có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
“Sơ Địch mắc chứng rối loạn nhân cách.

Nếu cô ấy có làm chuyện gì khiến anh tức giận, tôi xin anh đừng làm tổn thương cô ấy.”
Lần đầu tiên ở trước mặt Ninh Hoắc Đông, Liễu Mạch Hàn không dùng giọng nói hống hách để nói chuyện mà dùng giọng nói nhẹ nhàng đều cầu xin hắn.

Sơ Địch đã chịu đựng quá nhiều tổn thương nên mới phát bệnh, hắn không muốn cô vì bất kỳ ai mà đau khổ nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận