“Vì sao em lại quan tâm đến hai đứa trẻ đó như vậy?”
Ninh Hoắc Đông vừa lái xe, vừa kiếm cớ bắt chuyện với Sơ Địch.
Cứ chốc chốc, hắn lại quay sang nhìn cô, ánh mắt vô cùng âu yếm và ngập tràn cưng chiều.
Trong mắt hắn, Sơ Địch vẫn luôn là một viên ngọc báu cần được nâng niu và bảo vệ.
Nhưng Sơ Địch thì khác, cô luôn né tránh ánh mắt của Ninh Hoắc Đông.
Bởi ánh mắt của người đàn ông này thật sự rất thâm sâu, cô sợ hắn sẽ nhìn ra tình cảm mà cô đã giấu rất sâu ở trong lòng.
Sơ Địch đáp hời hợt, ánh mắt vẫn rơi vào cảnh vật bên ngoài xe.
“Tại vì hai đứa trẻ ấy đáng thương cũng rất đáng yêu.”
Sơ Địch dứt lời, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của hai đứa bé.
Hốc mắt cô chợt cay cay, mỗi lần nghĩ đến con, Sơ Địch đều muốn bật khóc.
Nhưng lúc này người bên cạnh cô là Ninh Hoắc Đông, cô làm sao có thể để hắn nhìn thấy một mặt yếu ớt của mình.
Sau này, đến một lúc nào đó hắn sẽ biết hai đứa bé ấy là con của hắn, hắn sẽ cảm thấy khoảnh khắc của ngày hôm nay là khoảnh khắc đáng nhớ vô cùng.
Sơ Địch rất mong, khi hắn biết được sự tồn tại của hai đứa bé sẽ vẫn yêu thương bọn chúng như bây giờ.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước cổng lớn của Liễu gia.
Sơ Địch không chút chần chừ, xe vừa dừng cô đã lập tức bước xuống, dường như một giây một khắc cũng không muốn ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông.
Cô bước nhanh vào bên trong, bóng hình nhỏ bé dần dần khuất đi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn hướng về phía cô.
“A Địch, tôi sẽ bù đắp cho em, bù đắp toàn bộ cho em.”
Ninh Hoắc Đông lẩm bẩm nói.
Hắn lúc này không cần ở bên cạnh cô nữa, cũng không cần làm người đàn ông của cô bởi hắn biết hắn không xứng với Sơ Địch.
Nhưng hắn vẫn sẽ cố gắng đền bù tất cả tội lỗi mà hắn gây ra.
[ … ]
Hôm nay Ninh thị có cuộc họp lớn, cuộc họp này được tổ chức nhằm lựa chọn dự án mới cho tập đoàn.
Tất cả những nhân viên từ bé đến lớn đều có thể tham gia, chỉ cần có ý tưởng tốt.
Trước khi cuộc họp này được tổ chức, Liễu Mạch Hàn đã thông báo trước cho cô, hắn nói nếu như có thể trở thành người chủ trì của dự án mới này, việc trả thù của cô sẽ trở nên dễ dàng hơn, mà Sơ Địch làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội lớn này chứ.
Hơn một nửa số người tham gia đã bày tỏ ý kiến của mình, bọn họ đều hướng đến sự yêu thích của giới trẻ để sản xuất rượu như hương vị nồng, mạnh nhất hoặc là dịu dàng để phù hợp với phái nữ.
Còn ý tưởng của Sơ Địch là kết hợp giữa sự sở thích và sự yêu thích cái đẹp của con người.
“Đa số mọi người đều cho rằng, rượu là thứ sẽ gây hại đến cho sức khỏe, vậy nên vẫn có một số người có định kiến về rượu.
Nhưng nếu như chúng ta biến rượu thành thứ có lợi cho sức khỏe thì sao đây? Đối với con người, sức khỏe là quan trọng nhất nên trong sản phẩm của tôi chủ lực sẽ hướng tới sức khỏe nhưng bên cạnh đó vẫn sẽ tạo ra những hương vị được yêu thích trên thị trường rượu bây giờ để nâng cao lượng tiêu thụ sản phẩm…”
Sơ Địch nói rất nhiều.
Mọi người cũng cảm thấy ý tưởng của cô là tốt nhất.
Nhưng hiện tại Sơ Địch đã trở thành vợ của Liễu Mạch Hàn, hôn lễ của hai người tổ chức rầm rộ không ai là không biết, đám cổ đông trong Ninh thị rất cẩn trọng với thân phận hiện giờ của cô vậy nên bọn họ đều bỏ phiếu không tán thành cho dự án của Sơ Địch.
Chỉ có một số ít là bỏ phiếu tán thành.
Lúc này Ninh Hoắc Đông đang đứng trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, một bên là cổ đông trong tập đoàn, một bên là người con gái hắn yêu nhất.
Ninh Hoắc Đông suy nghĩ rất lâu, cuối cùng người hắn lựa chọn vẫn là Sơ Địch.
Nếu như một ngày cả thế giới có sập xuống, hắn vẫn sẽ gồng mình chống đỡ mọi thứ cho cô, chỉ cần cô thích là được.
“Không cần nhiều lời nữa.
Dự án tôi quyết định chính là dự án của phó tổng Sơ, cô ấy cũng sẽ là người phụ trách dự án luôn.”
Giọng Ninh Hoắc Đông rất cương quyết, bất kỳ thứ gì cũng không thể khiến hắn lung lay.
“Nhưng số phiếu bình chọn đã rõ ràng rồi, rõ ràng là không tán thành nhiều hơn.”
Ninh Hoắc Đông thiên vị Sơ Địch quá rõ, một cổ đông không nhịn được đập mạnh tay xuống bàn, lớn tiếng nói.
Cả phòng họp liền im lặng như tờ, ai nấy đều đang đợi một câu trả lời từ Ninh Hoắc Đông.
“Các người lúc này cũng muốn tiền vào đầy túi, không phải sao? Tôi chỉ đang giúp các người thực hiện ước mơ này mà thôi.
Đến một đứa trẻ ba tuổi cũng biết, dự án của Sơ Địch là dự án tốt nhất trong tất cả các dự án mà các người vừa được nghe trình bày.
Nhưng vì sao các người lại không đồng ý? Bởi vì cô ấy hiện tại là vợ của Liễu Mạch Hàn, không phải ư? Các người sợ cô ấy bán đứng.
Thứ các người cần lúc này chỉ là một thứ có thể xoa dịu sự bất an trong lòng các người vậy được thôi, tôi sẽ cho các người thứ đó! Nếu như dự án này xảy ra chuyện, Ninh Hoắc Đông tôi sẽ là người chịu trách nhiệm.
Dự án khiến tập đoàn tổn thất bao nhiêu, tôi sự tự mình bù đắp vào khoản tổn thất ấy.
Như vậy đã đủ chưa?”
Vì một mình Sơ Địch, Ninh Hoắc Đông sẵn sàng chống đối với cổ đông.
“Có lời nói này của Ninh tổng, chúng tôi cũng yên tâm nhiều rồi.
Nếu Ninh tổng cứ nhất quyết muốn bảo vệ người phụ nữ ấy như vậy thì cứ làm theo những lời mà anh nói, một khi xảy ra chuyện anh phải cho chúng tôi một lời giải đáp thật thỏa đáng.”
Cổ đông trong Ninh thị vốn đã không có thiện cảm với Ninh Hoắc Đông vì tính cách ngỗ ngược của hắn.
Nếu như dự án này thành công, tiền vào túi bọn họ sẽ nhiều hơn, nhưng nếu như chuyện này thất bại, bọn họ có thể dùng cái đó để lật đổ Ninh Hoắc Đông.
Tính ra, cổ đông như bọn họ cũng không thiệt thòi.
Đám cổ đông sau khi có được một đáp án vừa ý liền rời đi ngay.
Ninh Hoắc Đông gọi Đường Tố vào bên trong phòng họp.
“Kết quả đã được thông báo ra bên ngoài rồi, phó tổng Sơ rất vui vẻ.”
Đường Tố thấy nét mặt của Ninh Hoắc Đông không được vui cho lắm, hắn nói chuyện rất lựa lời.
Quả nhiên nhắc đến Sơ Địch, nét mặt u ám của Ninh Hoắc Đông liền rạng rỡ hẳn lên.
“Cô ấy vui là tốt rồi.”
“Tuy bên ngoài đám người kia tỏ ra đồng ý nhưng thực chất bọn họ vẫn sẽ âm thầm ngăn cản cô ấy.
So với tiền bạc, đám người kia chắc chắn muốn đá tôi khỏi chiếc ghế tổng tài hơn.”
Ninh Hoắc Đông ngồi trên chiếc ghế này bao nhiêu năm nay, nếu chút tâm tư này hắn cũng không nhìn ra thì làm sao có thể vận hành được tập đoàn? Hắn chỉ mong trong quá trình Sơ Địch thực hiện dự án này sẽ không gặp bất kỳ khó khăn.
Đám cổ đông kia dù có muốn làm khó cô thế nào đi nữa hắn vẫn sẽ bảo vệ cô.
[ … ]
Vì dự án sắp tới, Sơ Địch cực kỳ vất vả.
Chuyện thức đêm, bỏ ăn đối với cô là chuyện đã như cơm bữa.
Khi nhận dự án này, trong đầu Sơ Địch đã có toàn bộ kế hoạch, cô sẽ mượn nó để trả thù Ninh Hoắc Đông.
Màn đêm đã phủ xuống, văn phòng của Sơ Địch vẫn sáng đèn.
Bụng cứ kêu òng ọc vì đói, nhưng cô cứ cố hoàn thành nốt phần công việc này thành ra đến bây giờ vẫn chưa có thứ gì bỏ vào bụng.
Hơn nữa Sơ Địch cũng đã quen với điều này.
Hì hục làm việc rất lâu, cũng chẳng biết bản thân đã thiếp đi từ lúc nào.
Gương mặt Sơ Địch trắng bệch, mồ hôi đổ đầy trên trán.
[ … ]
Ninh Hoắc Đông là người đưa Sơ Địch vào trong viện.
Cô bị đau dạ dày, hiện tại bác sĩ đã nói là không sao cả.
Hắn biết Sơ Địch kiểu gì cũng sẽ vì dự án mà thức khuya nên đã đến tập đoàn tìm cô, cũng may là hắn đến.
Ninh Hoắc Đông kéo một chiếc ghế đến bên giường bệnh rồi ngồi xuống, hắn nắm lấy bàn tay Sơ Địch, trong lòng cực kỳ xót xa.
“A Địch, đợi đến khi trả thù tôi xong rồi, em có thể yên tâm chữa bệnh, hứa với tôi là như vậy có được không?”
Thực ra, Ninh Hoắc Đông lựa chọn dự án của Sơ Địch còn vì nguyên nhân khác.
Hắn biết Sơ Địch sẽ mượn cơ hội này để báo thù.
Bệnh tình của cô ngày một chuyển nặng, chuyện báo thù hoàn thành sớm cũng đồng nghĩa với việc Sơ Địch có thể tiếp nhận chữa trị sớm hơn.
Hắn thà rằng bản thân hắn toàn thân thương tích cũng không muốn để Sơ Địch chịu chút tổn thương nào nữa.
Ninh Hoắc Đông ở bên cạnh cô đến tận sáng ngày hôm sau.
Hắn sợ khi cô tỉnh lại nhìn thấy hắn sẽ không vui nên ngay từ sớm hắn đã rời khỏi bệnh viện, trước khi rời đi, Ninh Hoắc Đông đã gọi điện cho Liễu Mạch Hàn, nói hắn hãy tới đây.
“Chuyện tốt như vậy không ngờ anh lại để tôi hưởng lợi đấy.”
Liễu Mạch Hàn dừng bước, hắn châm chọc Ninh Hoắc Đông.
Dạo gần đây Ninh Hoắc Đông lạ lắm, hắn cũng không biết nên mô tả như thế nào nữa? Nếu như là bình thường, Ninh Hoắc Đông chắc chắn sẽ phải để Sơ Địch biết người đưa cô vào viện là hắn, nhưng hiện tại Ninh Hoắc Đông lại nhường cơ hội này cho Liễu Mạch Hàn.
“Hãy chăm sóc cô ấy cho thật tốt.
Dạo gần đây cô ấy làm việc rất vất vả.”
Ninh Hoắc Đông thở dài, nói.
“Anh thay đổi rồi.”
Liễu Mạch Hàn tiếp lời.
“Vậy ư?”
Hắn thay đổi ư? Không phải, lúc này hắn chỉ một lòng muốn bù đắp mọi sai lầm mà hắn đã làm.
Kể từ khi biết toàn bộ sự thật, Ninh Hoắc Đông luôn sống trong dằn vặt, cứ mỗi đêm nhắm mắt lại hắn sẽ lại nhớ đến những việc mà hắn gây tổn thương cho Sơ Địch.
Luật nhân quả sẽ không trừ một ai.
Những kẻ mắc lỗi, sớm hay muộn đều sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng.
Giống như Ninh Hoắc Đông bây giờ.
“Nhanh vào với cô ấy đi.
Nếu không cô ấy tỉnh lại sẽ rất sợ hãi.”
Dứt lời Ninh Hoắc Đông liền bỏ đi ngay, không nói thêm một câu nào với Liễu Mạch Hàn nữa.