“Hắn làm loạn ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi, cô vẫn không định xuống sao?”
Liễu Mạch Hàn vừa nói vừa nhìn xuống bên dưới.
Ngoài cổng lớn của Liễu gia, Ninh Hoắc Đông say khướt, trên tay cầm theo chai rượu vang đứng ở bên ngoài, cứ chốc chốc hắn lại lên tiếng gọi tên Sơ Địch.
m thanh ráo riết, bi thương vô cùng.
Trong chuyện tình cảm của hai người họ, Liễu Mạch Hàn chỉ là người ngoài mà vẫn cảm thấy đau lòng thay.
Sơ Địch không nói gì cả.
Cô tập trung vào đọc sách, nhưng tâm trí đã sớm chạy xuống chỗ của Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch ở bên cạnh hắn bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy hắn uống rượu rồi điên cuồng như lúc này.
Giọng nói của Ninh Hoắc Đông cứ vẳng vào tai cô, khiến trái tim Sơ Địch xao động.
“Ở trước mặt tôi không cần phải diễn đâu.
Tôi luôn biết trong lòng cô có Ninh Hoắc Đông.
Đi xuống với hắn đi, hắn uống nhiều rượu như thế này, chắc chắn ngày mai sẽ không nhớ gì đâu.”
Liễu Mạch Hàn từ bên ngoài lan can đi về, thở dài một tiếng.
Hắn đương nhiên không muốn nhìn Sơ Địch tiếp tục đem lòng yêu Ninh Hoắc Đông.
Nhưng nếu tình yêu có thể dứt ra một cách đơn giản và nhanh chóng như thế thì đã không gọi là tình yêu.
Sơ Địch chần chừ đắn đo rất lâu, cuối cùng cũng chịu xuống.
Cổng lớn vừa được mở ra, Ninh Hoắc Đông liền lao đến ôm chầm lấy cô.
Chai rượu trống rỗng bị hắn vứt xuống đất không thương tiếc.
Hắn ôm lấy Sơ Địch rất chặt, tựa hồ như sợ cô sẽ rời xa hắn.
“A Địch, đừng nói gì cả, để tôi ôm em một chút.”
Ninh Hoắc Đông hiện giờ rất đau lòng.
Hắn không chấp nhận nổi toàn bộ sự thật.
Hắn yêu Sơ Địch như vậy, làm sao có thể chấp nhận bản thân hắn chính là người đã mang đến cho cô toàn bộ đau khổ? Chứng rối loạn nhân cách đang ngày ngày hành hạ cô cũng là do hắn mà ra.
Cơ thể Sơ Địch hơi cứng đờ, có chút không thích ứng được với bộ dạng hiện tại của Ninh Hoắc Đông.
Người hắn nồng nặc mùi rượu vừa khiến Sơ Địch cảm thấy khó chịu lại vừa khiến cô cảm thấy đau lòng.
Đêm nay, Ninh Hoắc Đông trông rất yếu ớt.
Một người đàn ông cương ngạnh, bá đạo như hắn đã bị chuyện gì làm sụp đổ?
“A Địch, xin lỗi em, xin lỗi em.
Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, là tôi khiến em toàn thân thương tích.
A Địch, cả đời này em không được tha thứ cho tôi, có biết không?”
Ninh Hoắc Đông bật cười.
Hắn nửa đùa nửa thật nói.
Nếu hắn là cô hắn cũng sẽ không tài nào có thể tha thứ cho bản thân mình.
Cô hận hắn là đúng, trả thù hắn cũng là đúng.
Hắn đáng trách, trên đời này hắn là kẻ đáng trách nhất!
Nói xong, Ninh Hoắc Đông xoay người bước đi.
Men say trong người khiến hắn không hề tỉnh táo, bước chân cứ loạng choạng, Sơ Địch đứng phía sau tưởng chừng như hắn sắp ngã đến nơi.
Hai tay Sơ Địch siết chặt lại.
Cuối cùng cô lao đến đỡ lấy Ninh Hoắc Đông, thở dài nói.
“Tôi đưa anh về.”
Sơ Địch bắt xe đưa Ninh Hoắc Đông trở về Ninh gia.
Đã lâu không bước vào đây, mặc dù không có thứ gì thay đổi nhưng Sơ Địch lại cảm thấy nơi này lạ quá, quạnh vắng đến dọa người.
Đỡ Ninh Hoắc Đông lên phòng ngủ, Sơ Địch có chút sững sờ.
Những món đồ cô để lại đây được xếp ngay ngắn ở vị trí cô, rất sạch sẽ.
Cô cứ nghĩ Ninh Hoắc Đông sẽ vứt nó đi.
Chỉ khác lạ trên đầu giường ngủ, bức ảnh cưới hai người cùng chụp đã được phóng to và in ra, đóng khung cẩn thận treo trên trường lớn.
Sơ Địch đứng lặng người trong bóng tối, một dòng nước mắt lấp lánh nhẹ nhàng lăn xuống.
Đau khổ, tuyệt vọng lúc này đều xuất hiện trong lòng Sơ Địch…
[ … ]
Sau đêm say ấy, Ninh Hoắc Đông như thay đổi hẳn, biến thành một con người hoàn toàn mới.
Trước kia hắn rất thích bắt ép Sơ Địch làm những chuyện mà hắn thích, nhưng hiện tại chỉ cần là cô không muốn làm, hắn đều không ép cô.
Mỗi buổi sáng Sơ Địch đến làm việc, trong văn phòng sẽ chuẩn bị một cốc cafe và đồ ăn sáng, cô ban đầu còn tưởng Phó Tĩnh chuẩn bị, hỏi ra mới biết là Ninh Hoắc Đông.
Hiếm khi Sơ Địch có được ngày nghỉ.
Không khống chế được nỗi nhớ con, cô đã ra ngoài mua một chút đồ mang đến cô nhi viện.
Mặc dù chuyện này chỉ có Sơ Địch và Phó Tĩnh biết, nhưng khi đến cô nhi viện thăm con, cô vẫn rất cẩn thận, chỉ dám đứng nhìn hai đứa trẻ qua cửa sổ, không dám bước vào bên trong bồng bế chúng.
Hai đứa trẻ lúc này đang nằm trên giường ngủ rất ngon.
Nhìn bọn chúng, trong đầu Sơ Địch sẽ tưởng tượng ra nếu giữa cô và Ninh Hoắc Đông không có hận thù, bọn chúng sinh ra chắc chắn sẽ được hạnh phúc.
Đứa bé gái giống cô bao nhiêu thì bé trai giống Ninh Hoắc Đông bấy nhiêu.
Sơ Địch đưa tay chạm lên cửa, khẽ thì thào.
“Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, mẹ sẽ đón các con rời khỏi đây, con yêu của mẹ cố gắng đợi mẹ thêm một khoảng thời gian nữa.”
Nhìn thấy hai đứa con mình mang nặng đẻ đau ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, Sơ Địch đáng lẽ phải cảm thấy vui vẻ.
Cô đưa tay chạm nhẹ lên khóe mắt, không biết bản thân đã rơi lệ từ khi nào.
Nhưng những giọt nước mắt này không phải là những giọt nước mắt đau khổ mà là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Hạnh phúc vì con của cô vẫn sống khỏe mạnh.
Sơ Địch đứng nhìn bọn chúng lâu đến mức hai chân tê rần sắp không đứng nổi mới chịu ra về.
Cô vừa xoay người lại đột nhiên nhìn thấy Ninh Hoắc Đông.
Phía xa xa, hắn và lũ trẻ đứng trong khu vui chơi của cô nhi viện, Ninh Hoắc Đông bị lũ trẻ vây chặt lấy.
Hắn dường như đã phát kẹo cho bọn chúng, nét mặt đứa nào đứa nét đều trở nên rạng rỡ.
Sống lưng Sơ Địch bất giác lạnh buốt.
Cô nhanh chóng tìm đến chỗ của Ninh Hoắc Đông, thăm dò hắn.
“Anh đến đây làm gì?”
“Oh, em cứ ở đây sao?”
Ninh Hoắc Đông làm như tình cờ gặp cô trong cô nhi viện.
Nhưng cả cô và hắn đều biết hắn là đi theo cô đến đây.
Ninh Hoắc Đông đưa kẹo cho lũ trẻ để bọn chúng tự chia với nhau, sau đó kéo Sơ Địch ra một góc.
“Ninh Hoắc Đông, anh cho người theo dõi tôi.”
Sơ Địch tỏ ra không vui.
“Tôi đâu có rảnh rỗi như thế, là tình cờ gặp em ở đây thôi.”
Ninh Hoắc Đông cố chấp không thừa nhận.
Sơ Địch cũng không có ngốc để tin vào lời nói của hắn.
Cô nhi viện này nằm rất xa thành phố, rất khó để tìm thấy nên không được người dân trong vùng dẫn dắt, chắc chắn sẽ không thể đi được vào đâu.
Hơn nữa Ninh Hoắc Đông có bao giờ tự mình đi làm từ thiện đâu chứ.
“Vậy Ninh tổng cứ ở đây tiếp tục công việc của mình, tôi đi về trước.”
Sơ Địch hất tay hắn ra, bỏ đi.
Nhưng chưa bước được bao xa, cô đã bị một giọng nói gấp gáp giữ lại.
Người gọi cô là một nhân viên chăm sóc trong cô nhi viện, cụ thể hơn cô ấy là người chăm sóc con của Sơ Địch.
“Sơ tiểu thư! Sơ tiểu thư!”
Sơ Địch quay đầu, cũng lo lắng theo.
“Hai đứa trẻ đột nhiên phát sốt, chúng cứ gào khóc mãi, chúng tôi không thể dỗ dành nổi.”
Cả cô nhi viện ai cũng biết Sơ Địch rất quan tâm đến hai đứa trẻ này, thế nên mỗi tháng cô đều quyên góp rất nhiều tiền cho cô nhi viện.
Nhưng Sơ Địch đã dặn không được để lộ mối quan hệ của cô với hai đứa trẻ.
“Cô chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”
Nghe tin con mình bị ốm, cơ thể Sơ Địch cứ run rẩy không ngừng.
Ninh Hoắc Đông cũng nhận ra sự lo lắng của cô đối với hai đứa trẻ kia thế nên hắn đã chủ động là người lái xe đưa họ đến bệnh viện.
Lúc này thần trí của Sơ Địch không tỉnh táo cho lắm nên không để tâm đến việc có Ninh Hoắc Đông ở bên cạnh.
Trên đường tới bệnh viện, hai đứa trẻ vẫn khóc suốt.
Dù Sơ Địch và nhân viên của cô nhi viện có thay phiên nhau dỗ ra sao bọn chúng vẫn cứ khóc không ngừng.
Ninh Hoắc Đông bình thường cảm thấy âm thanh này rất chói tai, nhưng hôm nay không hiểu vì sao hắn càng nghe thì lại càng cảm thấy nhói lòng.
Đến bệnh viện, người của cô nhi viện đi lấy số khám bệnh, Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch mỗi người bế một đứa bé.
Lúc này, bọn chúng không còn khóc nữa, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trong lòng của cô và hắn.
Đứa trẻ rất nhỏ, Ninh Hoắc Đông bế rất cẩn thận.
Trong đầu hắn nhiều lần cứ tưởng tượng đứa bé có thể sẽ rơi khỏi tay hắn nên hắn rất căng thẳng.
Thật kỳ lạ, không hiểu vì sao bế đứa bé ở trên tay, trong lòng Ninh Hoắc Đông bình yên đến kỳ lạ.
Hắn cảm thấy hắn và đứa bé này rất đỗi quen thuộc, còn có cả đứa bé đang nằm trong lòng Sơ Địch.
Cuối cùng hắn đã hiểu Sơ Địch vì sao lại quan tâm đến hai đứa bé như thế bởi hai đứa bé vừa nhìn đã khiến người khác muốn yêu thương, bảo vệ.
Sơ Địch thi thoảng lại lén lút ngẩng đầu nhìn Ninh Hoắc Đông.
Hắn giống như là kẻ ngốc, cứ chốc chốc lại mỉm cười với đứa bé mặc dù đứa bé trong lòng hắn đã thiếp đi ngủ từ lúc nào.
Cảnh tượng trước mắt khiến Sơ Địch thấy ấm lòng cũng khiến Sơ Địch muốn òa khóc.
Nếu như Ninh Hoắc Đông biết đứa bé hắn đang bế trên tay là con của hắn, liệu hắn có vui không? Nhìn hắn bế con đầy yêu thương và âu yếm, Sơ Địch bỗng muốn nói ra sự thật nhưng lại sợ hắn sẽ giống như trước kia, không tin cô và rồi hai đứa bé đáng thương tội nghiệp sẽ bị sự hoài nghi của hắn giết chết.
Sơ Địch đã mất đi hai đứa con rồi, cô không thể mất thêm một đứa con nào nữa.
Sau khi hai đứa bé không còn sốt nữa, Sơ Địch mới yên tâm giao nó lại cho người của cô nhi viện.
Cô nói với Ninh Hoắc Đông.
“Bọn chúng không sao rồi, chúng ta về đi.”
Ninh Hoắc Đông giữ tay cô lại, ánh mắt vẫn dán chặt trên người đứa bé, hắn nói.
“Đợi một chút, để tôi nhìn đứa bé thêm một chút.”
Chính Ninh Hoắc Đông cũng không biết vì sao hắn lại lưu luyến như thế.
Sơ Địch đương nhiên không thể để hắn ở lại đây lâu liền vội kéo hắn đi ngay.
“Tôi có chuyện gấp, anh đưa tôi về đi.”