Bất chợt Sơ Địch trở nên rất kích động.
Cô siết chặt hai tay lại như để kiềm chế thứ gì đó.
Sơ Địch lùi về sau một khoảng lớn, giữa một khoảng cách rất xa với Ninh Hoắc Đông.
Rất nhanh, Ninh Hoắc Đông đã nhận ra điểm bất thường của cô.
Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên căng thẳng đến mức nặng nề.
“Chết đi! Anh phải chết! Ninh Hoắc Đông, anh phải chết!”
Sơ Địch ngồi sụp xuống, hai tay cô ôm chặt lấy đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm câu này ấy.
Hết lần này đến lần khác Sơ Địch đều nói ra mấy chữ này.
Ninh Hoắc Đông nhìn cô, một dòng nước mắt ấm nóng rơi xuống hai hõm má gầy gò của hắn.
Hắn biết cô đang phát bệnh.
Hắn càng biết cô đang cố gắng khống chế bệnh tình của mình.
Nhìn Sơ Địch vất vả vật lộn với bệnh tật, Ninh Hoắc Đông thật sự rất đau lòng.
Ninh Hoắc Đông bước xuống giường, hắn muốn chạy đến ôm lấy Sơ Địch.
Nhưng đột nhiên cô lại ngẩng đầu, chỉ tay về phía hắn.
“Đừng bước lại gần tôi.”
Bởi chính bản thân cô cũng không biết cô có thể khống chế được chính mình trong bao lâu…
Sau đó Sơ Địch lại nói tiếp.
“Ninh Hoắc Đông, anh phải chết! Chết đi! Tôi sẽ giết chết anh.”
Ninh Hoắc Đông không nhìn nổi cảnh tượng này nữa.
Hắn mặc kệ lời cảnh cáo của Sơ Địch trước đó vẫn chạy đến ôm chầm lấy cô.
Sơ Địch ở trong lòng hắn không ngừng phản kháng, đánh rất mạnh lên người hắn, miệng cô vẫn chỉ lẩm bẩm một câu nói duy nhất chính là muốn hắn chết.
Ninh Hoắc Đông tự nhủ rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, hắn sẽ giúp cô quay trở về bình thường.
“Sẽ không sao đâu.
Em sẽ không biến mất đâu.”
Ninh Hoắc Đông xoa nhẹ lưng cô.
Kỳ thực hắn cũng chẳng biết bản thân hắn đã yêu Sơ Địch từ khi nào.
Chỉ biết mỗi lần nhìn thấy cô như thế này hắn sẽ rất đau lòng.
Một lần nữa nước mắt của hắn lại vì cô mà rơi xuống.
Những giọt nước mắt mặn chát cứ lăn dài trên gương mặt của Ninh Hoắc Đông, rơi xuống cả mu bàn tay của Sơ Địch.
Hắn cứ ôm lấy cô như vậy chẳng biết thời gian đã trôi đi bao lâu.
Sơ Địch lúc này đã dần dần trở nên bình tĩnh và tỉnh táo hơn.
Cô vẫn để mặc hắn ôm lấy cô.
Sau khi tỉnh táo, mọi uất ức tủi nhục đều ùa về khiến Sơ Địch bật khóc.
Cô cũng ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở.
“Nếu như anh không tàn nhẫn, chúng ta có phải đã có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc rồi không?”
Ninh Hoắc Đông đứng trước câu hỏi của cô thì hoàn toàn im bặt.
Đã không biết bao nhiêu lần hắn cũng tự hỏi mình như thế.
Giá như mà ngày trước, hắn nghĩ thông suốt một chút, chịu buông bỏ hận thù thì hắn và cô sẽ không đi đến bước đường này.
Ninh Hoắc Đông vuốt nhẹ tóc cô, yếu ớt lên tiếng.
“Xin lỗi.
Xin lỗi em.”
“Đã lựa chọn biết bản thân mình thành kẻ độc ác nhất vì sao không độc ác đến cùng? Anh còn đối xử tốt với tôi làm gì? Còn gieo rắc một chút hi vọng về một cuộc sống hạnh phúc vào trong lòng tôi để làm gì chứ? Ninh Hoắc Đông rốt cuộc tôi đã là gì sai mà anh lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Tôi yêu anh rồi, phải làm sao đây? Nhưng những chuyện xảy ra trước mắt làm sao có thể cho chúng ta đến với nhau?”
Sơ Địch không ngừng oán trách.
Thấy cô khóc ngày một lớn, trái tim Ninh Hoắc Đông cũng theo tiếng khóc của cô mà thít dần lại, đau đớn không thở được.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc nào.
Sơ Địch dù có cố gắng che giấu tình cảm của mình ra sao thì chuyện cô yêu Ninh Hoắc Đông vẫn là sự thật.
Nếu để mọi người biết cô yêu kẻ giết ba mình thì chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy đây là câu chuyện nực cười nhất.
Có nhiều lần, Sơ Địch muốn buông bỏ tất cả chạy trốn đến một nơi không ai quen biết cô, bắt đầu sống một cuộc sống mới.
Nhưng chỉ cần ý định ấy vừa xuất hiện trong đầu cô, cô sẽ lại mơ thấy ba cô đang oán trách cô.
Sơ Địch thật sự chịu không nổi.
Cô đưa tay lau khô nước mắt.
Cô rời khỏi vòng tay của Ninh Hoắc Đông, mở cửa rồi bước nhanh ra ngoài.
Ninh Hoắc Đông vẫn lưu luyến nhìn theo bóng hình cô.
Hắn không đuổi theo cô nữa, không phải vì không còn yêu cô mà vì hắn cảm thấy bản thân không còn tư cách.
Chợt, một dòng máu đỏ tươi từ hốc mũi bên trái Ninh Hoắc Đông chảy xuống.
Tầm mắt của hắn tối hẳn.
Trước khi hắn thiếp đi, hắn đã nghe thấy có người gọi tên hắn.
“Hoắc Đông! Hoắc Đông!”
Hắn cầu mong người ấy không phải là Sơ Địch.
Hắn không muốn cô biết tình trạng tệ hại bây giờ của hắn.
[ … ]
Sơ Địch vừa nhìn thấy Mạc Ngọc Linh liền nhào vào lòng ôm chặt lấy bà.
Mạc Ngọc Linh đoán rằng con gái có tâm sự nên không hỏi nhiều, cứ để cô ôm lấy bà như thế.
Một lúc sau cô buông bà ra, nét mặt trông có vẻ ổn hơn trước đó.
“Tiểu Địch à, Ninh Hoắc Đông có phải đã nhập viện không?”
Mạc Ngọc Linh kéo cô ra một bên, hỏi chuyện.
Tuy Trình Thâm đã phong tỏa tin tức, những mọi ánh nhìn hiện giờ đều đổ dồn lên người của Ninh Hoắc Đông, muốn phong tỏa một cách triệt để.
Sơ Địch không hiểu được những lo lắng sâu xa trong lòng Mạc Ngọc Linh mà chỉ tưởng bà lo lắng Ninh Hoắc Đông sẽ tìm cách thoát tội.
Cô cười, dỗ dành mẹ mình.
“Mẹ yên tâm đi, hắn không sao đâu, hắn nhất định sẽ chịu mọi tội lỗi mà hắn đã gây ra.”
“Tiểu Địch, chuyện người ta uống rượu của Ninh thị trúng độc mà nhập viện, có những trường hợp nặng đến mức tử vong, mẹ biết không phải do Ninh Hoắc Đông làm mà là do con.
Con lợi dụng chuyện này để trả đũa Ninh Hoắc Đông.
Nhưng Tiểu Địch à, con còn từng nghĩ nếu như mọi chuyện vỡ lẽ, không có Ninh Hoắc Đông đứng ra bảo vệ, che chắn cho con thì con sẽ ra sao không?”
Sơ Địch vẫn tưởng rằng Mạc Ngọc Linh đã lo lắng cho mình.
Cô ôm lấy bà, cười rất dịu dàng.
“Không sao đâu.
Con sẽ không để mình có chuyện.
Huống chi hắn nhận tội giúp con là vì cảm thấy hắn có lỗi với con.
Con không việc gì mà phải sợ hãi cả.”
Thật sự Ninh Hoắc Đông ôm mọi tội lỗi vì mình chỉ vì cảm thấy hắn đã làm nhiều chuyện sai trái ư? Cả Sơ Địch và Mạc Ngọc Linh đều hiểu Ninh Hoắc Đông vì yêu Sơ Địch nên mới muốn bảo vệ cô.
Nhưng không một ai dám thừa nhận chuyện này bởi nếu như thừa nhận sẽ khiến trong lòng không được thoải mái.
Kể từ khi Ninh thị gặp chuyện đến nay, Mạc Ngọc Linh cứ gặp ác mộng suốt.
Chưa có đêm nào là bà được ngủ ngon giấc.
Bà mơ về những chuyện trong quá khứ.
Mơ về năm xưa bà và Sơ Kiến Thành đã đối xử tàn nhẫn với Ninh Hoắc Đông và Ninh gia ra sao.
Trước kia Mạc Ngọc Linh vẫn cao ngạo, trả thù lại Ninh Hoắc Đông vì hắn đã khiến Sơ gia đi đến bước đường cùng bởi bà nghĩ bà có thể một tay che trời.
Nhưng hiện tại bà lại sợ Sơ Địch sẽ là người gánh mọi tội lỗi mà bà và chồng bà trước đó đã phạm phải.
“Tiểu Địch, dừng tay lại đi có được không? Chúng ta không trả thù Ninh Hoắc Đông nữa.”
Mạc Ngọc Linh bất thình lình lên tiếng.
Sơ Địch sững hẳn ra, cô tưởng cô đã nghe nhầm.
“Mẹ nói gì cơ?”
“Mẹ không muốn con tiếp tục trả thù Ninh Hoắc Đông nữa.”
Mạc Ngọc Linh nhìn thẳng vào mắt cô, nói rõ ràng từng chữ.
Nếu như để hận thù triền miên tiếp diễn không hồi kết, con gái của bà đến bao giờ mới có được hạnh phúc.
Huống chi trong người cô còn có bệnh.
Mạc Ngọc Linh đưa tay chạm lên gương mặt Sơ Địch.
Ánh mắt nhìn cô rất ôn hòa.
Có một điều mà bà chưa nói với Sơ Địch, Ninh Hoắc Đông nhập viện chưa chắc đã là giả bệnh.
Khả năng hắn mắc bệnh mãn tính là rất cao.
Chuyện bà đã từng làm bà là người rõ ràng nhất!
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ không nhớ Ninh Hoắc Đông đã từng làm gì gia đình chúng ta rồi sao?”
Sơ Địch sau khi nghe rõ lời nói của Mạc Ngọc Linh liền trở nên kích động.
Cô không hiểu nổi bà tại sao lại nói với cô những lời này.
Trước kia người thôi thúc cô trả thù Ninh Hoắc Đông chính là bà.
“Mẹ tất nhiên không thể quên Ninh Hoắc Đông đã từng làm với gia đình ta những gì.
Hắn biến Sơ thị thành Ninh thị, hắn khiến Sơ gia ta tan đàn xé nghe, hắn giết ba con, dùng mẹ và em trai để uy hiếp con ở bên cạnh và làm việc cho hắn, quan trọng hơn hắn khiến con gái mẹ đau lòng.
Nhưng Tiểu Địch, Sơ gia cũng đã làm những điều tương tự như Ninh Hoắc Đông.”
Câu nói cuối cùng giọng Mạc Ngọc Linh nhỏ hẳn đi.
Nhưng Sơ Địch vẫn nghe rất rõ.
Cô chợt nhớ đến lời nói của Từ Thu Tuyết vào một năm về trước, những lời ấy cũng tương tự với lời của mẹ.
Nhưng rồi sau đó, Thẩm Biêm đã đưa cô bằng chứng chứng minh những lời nói khi ấy là có sắp xếp.
“Mẹ, không phải mẹ cũng bị Ninh Hoắc Đông lừa rồi không? Sơ gia chúng ta làm sao có thể có lỗi với hắn được chứ?”
“Vào ngày hôn lễ của con và Ninh Hoắc Đông, những lời Thẩm Biên nói với con đều là giả dối.
Mẹ không phục Ninh Hoắc Đông không những khiến Sơ gia sụp đổ mà còn lấy được con gái mẹ thế nên mẹ và Thẩm Biên đã lên kế hoạch khiến cô từ yêu Ninh Hoắc Đông thành hận Ninh Hoắc Đông, muốn con chỉ sống trong hận thù.”
“Tiểu Địch, thực ra mẹ và ba con đã làm những điều tương tự như những gì Ninh Hoắc Đông đã làm với gia đình ta.
Năm đó, bác sĩ nói mẹ khó con có, nhưng mẹ và ba con được mách bảo chỉ cần tìm được đứa trẻ hợp mệnh với Sơ gia là mẹ sẽ mang bầu.
Đứa trẻ hợp mệnh ấy chính là Ninh Hoắc Đông.
Ba con tìm đủ mọi cách để biến hắn từ một Ninh tiểu thiếu gia thành tiểu thiếu gia của nhà họ Sơ.
Rồi khi con và em trai sinh ra, ba mẹ đã lạnh nhạt với Ninh Hoắc Đông, không còn đối xử tốt với hắn nữa.
Quan trọng hơn, khi đó ba con nhìn trúng sự phát triển của Ninh thị, ba con đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để thu mua Ninh thị.
Ninh thị rơi vào tay chúng ta, ba mẹ Ninh Hoắc Đông vì uất ức mà tìm đến con đường chết.”