Yêu Hận Triền Miên Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!


Sơ Địch trơ mắt nhìn theo bóng lưng của Ninh Hoắc Đông dần dần khuất sau cánh cửa.
Lần này cô không khóc, nói đúng hơn là không thể khóc nổi, có lẽ nước mắt của Sơ Địch đã khô cạn từ hai năm về trước.


Trên người khắp nơi đều là dấu vết dơ bẩn của Ninh Hoắc Đông, bên dưới hạ thân bị chất lỏng màu trắng đục của hắn lấp đầy.
Sơ Địch rất muốn chạy vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh để rửa sạch con người bẩn thỉu này.
Nhưng lại không động đậy nổi.
Ninh Hoắc Đông đã xích cô lại, hắn đối xử với cô không khác gì một con vật.


“Sơ tiểu thư, Sơ tiểu thư…”.


Bên ngoài truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ đầy sợ hãi của người giúp việc.
Sơ Địch thấy có người đến, liền gắng gượng đáp.


“Tôi ở trong này, Ninh Hoắc Đông đã rời đi rồi”.


Cô vừa dứt lời, cửa phòng ngủ đã được đẩy ra.
Người tiến vào là một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên.
Sơ Địch nhận ra người này, bà là quản gia trong biệt thự.
Hai năm trước Sơ Địch bị Ninh Hoắc Đông bắt về đây, khi hắn không có ở nhà, người giúp cô xử lý vết thương chính là bà.


Nhìn thấy gương mặt hiền hậu của quản gia, Sơ Địch cười khẽ.


“Hạ quản gia, đã lâu không gặp.
Bà dạo này có khỏe không?”.


Đối với Sơ Địch mà nói trong biệt thự chỉ có mình Hạ quản gia là người tốt nhất.
Nếu như Ninh Hoắc Đông là ác quỷ thì bà ấy chính là thiên thần, là ánh sáng trong cuộc sống u tối của Sơ Địch.


Hạ quản gia nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Sơ Địch, đôi mắt già nua bỗng ngân ngấn lệ.
Bà bước tới chỗ cô, có lẽ vì bị dáng vẻ của Sơ Địch làm cho khiếp sợ nên bước đi trở nên xiên xiên vẹo vẹo.


“Sơ tiểu thư, cô vì sao lại quay lại đây?”.


Hạ quản gia là người chứng kiến tất cả quá trình Ninh Hoắc Đông hành hạ Sơ Địch.
Bà hiểu vì sao Ninh Hoắc Đông lại hận Sơ Địch như thế, nhưng ở trong mắt bà Sơ Địch vẫn không nên âm thầm chịu đựng những tổn thương này.
Bà mong sao Sơ Địch có thể trốn đi một lần nữa.


“Là duyên số rồi, trốn không được”.


Sơ Địch nhìn đôi mắt già nua kia phủ một lớp nước mỏng bỗng cảm thấy động lòng.
Cô bất giác nhớ đến người thân của mình.
Nhưng chỉ đáng tiếc họ đều đã chết trong tay Ninh Hoắc Đông.

Nhìn thấy Hạ quản gia, Sơ Địch mới biết thì ra trên thế giới này, cô không hề cô độc.


Hạ quản gia lắc đầu đầy bất lực.


“Để tôi giúp cô xử lý một chút nhé”.


“Được.
Hạ quản gia, cảm ơn bà nhiều”.


[ … ]

Trời chập tối, Ninh Hoắc Đông đã quay trở về biệt thự.
Sơ Địch vẫn giữ nguyên một tư thế như trước khi hắn rời đi.
Cô nằm trên giường lớn, đôi mắt xa xăm nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Chỉ có điều Sơ Địch đã được thay quần áo sạch sẽ, ga giường dính máu cũng đã được đổi mới.


Ninh Hoắc Đông bước vào trong phòng.
Hắn giúp Sơ Địch tháo dây xích ra, Sơ Địch vốn tưởng hắn lại muốn phát tiết trên người cô nên theo bản năng sợ hãi lùi về phía sau.
Nhưng Ninh Hoắc Đông rất nhanh đã giữ được cô.
Hắn túm lấy cổ tay của Sơ Địch, không vui mà nhíu mày.


“Xuống nấu cơm cho tôi”.


Sơ Địch ngẩn ra.
Cô nhận ra phản ứng của mình có chút thái quá nên vội điều chỉnh lại.


“Hạ quản gia đã chuẩn bị xong cơm nước rồi”.


Sơ Địch ước lượng thời gian, nói chuyện với hắn.


“Tôi muốn em nấu cơm cho tôi”.


Ninh Hoắc Đông lặp lại lời nói một lần nữa, ngữ khí cao hơn lần trước vài phần.
Hắn đương nhiên biết Hạ quản gia đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi.
Nhưng hắn đột nhiên muốn biết cảnh tượng Sơ Đich tất bận ở trong bếp vì hắn có hình dạng như thế nào.


“Vậy thì anh buông tôi ra!”.


Sơ Địch hất tay Ninh Hoắc Đông.
Đợt hành hạ đêm qua khiến cơ thể Sơ Địch vẫn còn đau nhức, nay lại chịu thêm một đợt hành hạ nữa.
Sơ Địch tuy mệt mỏi, nhưng lại không thể làm trái lời Ninh Hoắc Đông.
Cô yếu ớt lách qua người hắn, chậm rãi bước xuống lầu.



Ninh Hoắc Đông có yêu cầu về thức ăn rất cao nên khi mua thức ăn chỉ đủ để sử dụng trong một ngày.
Cơm nước ngày hôm nay đã nấu xong, trong tủ lạnh đương nhiên không còn nguyên liêu.
Sơ Địch vốn dĩ không muốn động tay động chân, nhìn tủ lạnh trống rỗng kia định nói với Ninh Hoắc Đông hay là thôi đi.
Nhưng cô còn chưa kịp mở lời, hắn đã nói.


“Tôi và em đi siêu thị”.


[ … ]

Sơ Địch không mấy can tâm tình nguyện đi siêu thị với Ninh Hoắc Đông.
Nhưng dường như Ninh Hoắc Đông rất có hứng thú với chuyện này, tâm trạng hắn cực kỳ phấn khích.
Hắn đi qua mỗi một quầy, đều sẽ dừng lại cẩn thận chọn từng món đồ rồi mới bỏ vào giỏ hàng.
Nhìn dáng vẻ bây giờ của Ninh Hoắc Đông không khác gì một người đàn ông của gia đình.


Sơ Địch chỉ đi theo hắn, ánh mắt vô cùng lơ đãng.


“Có muốn ăn thịt bò không?”.


Ninh Hoắc Đông cầm một khay thịt bò lên hỏi Sơ Địch.
Nhưng chẳng biết Sơ Địch đang nghĩ gì, mà không trả lời hắn.
Ninh Hoắc Đông nhíu mày, hắn dùng tay búng nhẹ lên trán cô một cái.


“Có ăn không?”.


Sơ Địch lúc này mới nhận thức được Ninh Hoắc Đông đang nói chuyện với mình.
Cô xoa xoa chỗ vừa bị hắn chạm vào, đáp không cảm xúc.


“Không ăn”.


Thế nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn bỏ vào trong giỏ hai ba khay thịt bò.
Sơ Địch nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
Nếu như hắn thích tự mình quyết định như vậy, còn hỏi cô làm gì? Ninh Hoắc Đông như nhìn thấu sự thắc mắc của cô, hắn mỉm cười, lên tiếng giải thích.


“Em gầy quá, cần phải ăn nhiều đạm để bổ sung”.


Sơ Địch chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.


Một số người qua đường đều chỉ tay về phía Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông, tấm tắc khen hắn.



“Nhìn xem người đàn ông kia thật tốt”.


“Cô gái kia đúng là có số hưởng mới có thể kiếm được một người chồng biết chăm sóc cho mình như thế!”.


Ninh Hoắc Đông có lẽ là đã nghe được những lời này nên nụ cười trên khóe môi của hắn càng sâu hơn.
Nhưng Sơ Địch thì nghe không lọt tai, mi tâm của cô càng nhíu càng chặt.


Ninh Hoắc Đông rất vui vẻ.
Hắn một tay đẩy giỏ hàng, một tay nắm lấy tay của Sơ Địch, dắt cô cùng đi.
Nhìn phía sau, trông Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch thật sự rất giống một đôi tình nhân, nhưng chỉ có nằm trong chăn mới biết chăn có rận.


[ … ]

Về đến nhà, Ninh Hoắc Đông liền đuổi toàn bộ người làm ra khỏi bếp.
Rất nhanh, trong bếp chỉ còn lại hắn và Sơ Địch.
Trước khi rời đi, Hạ quản gia lo lắng nhìn Sơ Địch một cái, dường như bà muốn hỏi cơ thể của cô như vậy có thể làm hay không.
Nhưng Sơ Địch chỉ mỉm cười rất nhẹ nhàng, dùng nụ cười ấy để trấn an Hạ quản gia.


Sơ Địch thì tất bận trong bếp, nào thì rửa rau, ướp thịt còn Ninh Hoắc Đông thì đứng dựa lưng vào tường, chống tay lên hông nhìn cô.


Sơ Địch thấy hắn không làm gì, tức giận quát lên.


“Anh đi ra ngoài đi.
Ở đây vướng mắt tôi”.


Ninh Hoắc Đông làm như nghe không hiểu lời Sơ Địch nói.
Hắn không những không đi ra ngoài còn vác một cái ghế ra giữa phòng bếp ngồi.
Nhận thấy ánh mắt chăm chú của Sơ Địch đang dính chặt trên người mình, hắn chỉ cười.


“Em cứ làm việc mà em cần làm đi, tôi nhìn em làm”.


Ninh Hoắc Đông có lẽ đã quá vui vẻ nên không cảm nhận được sự chán ghét trong ánh mắt của Sơ Địch.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy đi siêu thị mua đồ lại thú vị như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy ở trong bếp ngắm nhìn một người nấu ăn còn hơn là phải xem đống tài liệu trong tập đoàn.


Sơ Địch biết bản thân không nói lại hắn nên cũng chẳng quan tâm nữa.
Cô xoay người tiếp tục làm việc của mình.
Cơ thể vẫn còn mệt mỏi nên Sơ Địch chỉ nấu những món đơn giản.


Sơ Địch dùng một chút mắm và một chút đường để ướp thịt, sau đó liền đổ vào trong nổi đảo qua, đến khi thịt chín mới cho rau bắp cải đã được thái nhỏ vào xào.
Món ăn này là món mà Sơ Địch đã học được khi mẹ cô còn sống.
Hình ảnh của mẹ đột nhiên vụt qua trong đầu Sơ Địch, những giọt nước mắt đã bất tri bất giác rơi xuống.


Sơ Địch không chú ý, bàn tay quệt vào thành nồi vẫn còn đang nóng đặt trên bếp.
Cô đau đớn rên lên một tiếng.


“A”.



Ninh Hoắc Đông nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy đến, Hắn tắt bếp trước, sau đó mới nhìn đến Sơ Địch.
Mu bàn tay của Sơ Địch phồng rộp lên, một mảng da lớn bị đỏ ửng.


“Sao lại để bị thương như thế này?”.


Ninh Hoắc Đông hừ lạnh.
Hắn để tay Sơ Địch rửa trong nước lạnh một lúc.


Không hiểu vì sao Sơ Địch lại trả lời câu hỏi này của hắn rất thật lòng, chính bản thân cô cũng biết cô không cần thiết phải làm như thế.


“Đột nhiên nhớ đến mẹ”.


Ninh Hoắc Đông ngẩn người, có lẽ hắn cũng không ngờ đến đáp án mà Sơ Địch đưa lại là đáp án này.
Ninh Hoắc Đông không tiếp tục nói chuyện với cô nữa.
Hắn chú tâm xử lý vết thương cho cô.
Xong xuôi thì để Sơ Địch ngồi đợi ở bàn ăn, còn hắn thì làm nốt những việc đang dang dở.


Chẳng mấy chốc cơm nước đã xong xuôi.
Sơ Địch nhìn một bàn đầy thức ăn ở trước mắt mà đờ đẫn.
Nói cô không kinh ngạc chính là nói dối.
Sơ Địch vốn dĩ cứ nghĩ Ninh Hoắc Đông không hề biết nấu ăn.


“Thử xem tài nghệ nấu ăn của tôi như thế nào”.


Ninh Hoắc Đông sắp bát đũa cho Sơ Địch.
Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, rất nhanh đã gắp một bát đầy thức ăn cho cô.


Dưới ánh mắt mong chờ của Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch cuối cùng cũng cho hắn một câu trả lời.


“Cũng không tệ lắm”.


Ninh Hoắc Đông bật cười.


Hắn cúi đầu chăm chú ăn cơm.
Sơ Địch cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Ninh Hoắc Đông đã rất lâu rồi không có cảm giác như thế này.
Bữa cơm ngày hôm nay tuy đơn giản nhưng lại cho hắn cái cảm giác ấm áp của một gia đình.


Hắn lén lén lút lút nhìn lên Sơ Địch, nhìn thấy cô ăn ngon miệng mới cảm thấy yên tâm.
Đột nhiên trong không gian yên tĩnh lại vang lên tiếng nói của Ninh Hoắc Đông.


“Nếu em thích tôi có thể nấu cho em ăn cả đời”.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận