Mấy ngày gần đây ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch nhận ra hắn vô cùng quan tâm đến đứa bé, thế nên cô muốn chính hắn tự tay hủy đi đứa bé trong bụng cô.
Sơ Địch không muốn tàn nhẫn, nhưng trong tình cảnh này để đứa bé không thể chào đời là sự lựa chọn tốt nhất.
Nó chắc chắn không muốn thừa nhận mình có một người ba bàn tay dính toàn máu người.
Phó Tĩnh kinh ngạc nhìn Sơ Dịch chăm chú, dường như đến bây giờ vẫn không thể tiêu hóa được lời nói của cô.
Sơ Địch ở trước mặt cô tựa hồ như một người xa lạ, không phải là người Phó Tĩnh quen biết vào hai năm về trước.
Trong mắt Phó Tĩnh, dù Sơ Địch có là Thẩm Tư Nguyệt hay không thì cô vẫn là một người lương thiện nhất.
Trong mối quan hệ này của Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông, đứa bé không hề sai, nó hoàn toàn không xứng đáng để nhận được những thứ này…
“Sơ tổng, cô chắc chứ? Dù cô có hận đứa bé đến đâu, nhưng nó vẫn là con của cô”.
Chuyện này là chuyện hệ trọng, Phó Tĩnh lo lắng lời nói vừa rồi của cô chỉ là bồng bột trong lúc tức giận nên mới hỏi kỹ lại.
Hơn nữa một khi đứa bé ở trong bụng Sơ Địch mất rồi, đối với thân thể cô không hề có lợi.
Sơ Địch mỉm cười, ánh mắt vô cùng kiên định.
Cô hiểu lo lắng của Phó Tĩnh, cũng không trách cô ấy không hiểu được những suy tính trong lòng cô.
Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được những thống khổ mà Ninh Hoắc Đông mang lại.
Sơ Địch làm sao hy vọng đứa con mà cô sinh ra sẽ có một cuộc sống chật vật như cô?
“Phó Tĩnh, lời tôi nói hoàn toàn nghiêm túc.
Tôi không muốn đứa bé chào đời, tôi muốn đứa bé chết trong tay Ninh Hoắc Đông”.
Sơ Địch lặp lại lời nói một lần nữa, tốc độ chậm rãi hơn như để Phó Tĩnh nghe kỹ.
Nếu như đứa bé trong bụng cô chết trong tay Ninh Hoắc Đông, hắn sẽ cảm thấy có lỗi.
Cơ hội của Sơ Địch sẽ nhiều lên rất nhiều.
Cô không thể sống mãi trong bóng tối của Ninh Hoắc Đông, cô muốn cảm nhận sự ấm áp của ánh mắt trời.
[ … ]
Sơ Địch trở về văn phòng, Ninh Hoắc Đông cũng đã từ bên ngoài trở về, hắn đang cùng trưởng phòng các bộ phận bàn về dự án tiếp theo của Ninh thị.
“Lô rượu đầu tiên do đích thân chúng ta pha chế vừa tung ra thị trường đã nhận được rất nhiều phản hồi tốt.
Hiện tại lô rượu thứ hai cũng đã bắt đầu chuẩn bị xuất kho.
Nhưng nếu như muốn rượu của chúng ta có thể đứng vững trong thị trường thì buộc phải nhận một dự án có tiếng tăm…”.
Người vừa lên tiếng là trưởng phòng kinh doanh.
Sơ Địch nhận ra người này, trước kia khi cô còn ở trong Thẩm thị đã từng nghe nói về anh ta.
Người này trẻ tuổi, nhưng kinh nghiệm thì không hề.
Mới đó anh ta còn tự mình đơn độc trong thương trường, không ngờ đã được Ninh Hoắc Đông mời về Ninh thị làm việc.
Trưởng phòng kinh doanh còn chưa nói hết câu, Ninh Hoắc Đông đã đưa tay lên làm động tác ngắt lời.
Hắn lười biếng ngả người ra sau ghế, đôi chân thon dài gác chồng lên nhau.
“Sắp tới Trang thị sẽ tổ chức tiệc rượu mừng kỷ niệm hai mươi năm thành lập tập đoàn.
Đã là kỷ niệm đương nhiên tiệc rượu sẽ được tổ chức vô cùng lớn.
Nếu như chúng ta có thể cung cấp rượu do chúng ta sản xuất thì còn gì tốt bằng?”.
Ninh Hoắc Đông hơi nheo đôi mắt màu hổ phách, hỏi ngược lại đám người phía trước.
Đám người trước mặt hắn có thể ngồi lên chức trưởng phòng trong Ninh thị chứng tỏ đã không phải là người tầm thường, làm sao không biết lợi ích mà Ninh Hoắc Đông nói lớn đến đâu.
Chỉ là Ninh thị và Trang thị đã chuyển từ hợp tác sang thế đối đầu, Trang Mã Chính làm sao có thể dễ dàng để Ninh thị cung cấp rượu cho tiệc rượu của mình chứ.
Trưởng phòng kinh doanh ậm ừ lên tiếng.
“Nhưng Ninh tổng…”.
Lúc này Sơ Dịch chuẩn bị xoay người ra ngoài nhưng bất chợt lại bị Ninh Hoắc Đông phát hiện.
Trưởng phòng kinh doanh đáng thương bị Ninh Hoắc Đông chặn họng một lần nữa.
“Qua đây”.
Hắn nhìn về phía Sơ Địch, vẫy tay với cô.
Một câu nói đơn giản của hắn đã khiến gần mười đôi mắt đổ dồn về người Sơ Địch.
Sơ Địch căn bản không muốn đi đến chỗ của Ninh Hoắc Đông, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cô cũng không tiện từ chối.
Sơ Địch cứng nhắc bước về chỗ hắn.
“Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi.
Mọi người ra ngoài trước, người phụ trách dự án tôi sẽ quyết định rồi báo lại với mọi người sau”.
Sơ Địch vừa trở về, Ninh Hoắc Đông liền hạ lệnh đuổi khách.
Hắn lúc này chỉ muốn ôm cô vào lòng, tham lam hưởng thụ hương thơm trên người cô.
Trưởng phòng bộ phận của các phòng ban rời đi với sự khó hiểu.
Trong phòng chỉ còn lại mình Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch, hắn vô cùng tự nhiên kéo cô vào lòng, còn không khống chế được mà cúi đầu hôn lên gáy Sơ Địch một cái.
“Ăn cơm với Phó Tĩnh có ngon miệng không?”.
Ninh Hoắc Đông đùa nghịch những lọn tóc sau lưng Sơ Địch, không rõ ý tứ mà hỏi.
Hai chữ ‘Phó Tĩnh’ được phát ra từ miệng hắn khiến sống lưng Sơ Địch bất giác cứng đờ.
“Rất ngon miệng”.
Sơ Địch nhàn nhạt đáp.
“Em và cô ấy đã nói những gì?”.
“Nói về chuyện của Thẩm gia, nói về Thẩm gia vì lo lắng cho tôi mà không ngừng sai người tìm kiếm tung tích của tôi”.
“A Địch, em muốn quay trở lại làm Thẩm Tư Nguyệt?”.
Ánh mắt Ninh Hoắc Đông rất nhanh đã trở nên tối sầm, hệt như chứa cả một vùng mây đen rộng lớn.
Sơ Địch bật cười, chế giễu đáp.
“Đương nhiên là không.
Trong người tôi chảy dòng máu nhà họ Sơ chứ không phải nhà họ Thẩm.
Chỉ là tôi có chuyện tò mò”.
Nói đến đây Sơ Địch liền dừng lại.
Cô hơi xoay đầu, tỏ ra vô cùng tự nhiên ôm lấy cổ của Ninh Hoắc Đông.
“Em nói đi!”.
“Nếu như tôi mất tích, anh có giống như Thẩm gia điên cuồng tìm kiếm tung tích của tôi không?”.
Sơ Địch thể hiện ra rất rõ cô muốn xem phản ứng của Ninh Hoắc Đông dành cho mình.
Cũng may, hắn không khiến cô thất vọng.
“Sẽ không, bởi vì tôi không có cơ hội ấy, cũng bởi vì em không có cơ hội rời khỏi tôi”.
Nhận được đáp án của Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch vui vẻ mỉm cười.
Hắn vẫn vậy, hai năm trước và hai năm sau đều vẫn thích khống chế người khác trong lòng bàn tay.
Ninh Hoắc Đông say mê ngắm nhìn nụ cười trong trẻo của cô.
“Những lời tôi nói với đám người kia ban nãy, em đã nghe thấy hết rồi?”.
Ninh Hoắc Đông đan bàn tay to lớn của mình vào bàn tay nhỏ bé của cô.
Hắn phát hiện tay của Sơ Địch rất nhỏ, nhỏ đến mức khiến hắn muốn cưng chiều.
Hắn đã từng nói, chỉ cần cô không chống đối hắn, hắn sẽ đối xử với cô thật tối… Hận thù trong lòng hắn, Ninh Hoắc Đông có thể vì cô mà buông bỏ.
“Ừm, đã nghe thấy hết rồi.
Thế nào, không phải anh muốn tôi tham dự vào chuyện của tập đoàn sao? Chẳng nhẽ đến tư cách nghe những chuyện này tôi cũng không có?”.
Sơ Địch hiểu nhầm hắn trách vấn cô tội nghe lén nên tỏ ra không vui.
“Tôi chỉ muốn hỏi em là em thấy thế nào thôi”.
“Nếu như chúng ta có thể cung cấp rượu cho tiệc rượu của Trang thị thì dĩ nhiên là rất tốt.
Chỉ có điều, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội ấy”.
“Vì sao?”.
“Vì sao? Câu hỏi này không phải bản thân anh đã tự lý giải được hay sao? Ninh Hoắc Đông, anh vì muốn trả thù tôi mà công bố ra bên ngoài tôi là vị hôn thê của anh.
Điều này khiến Trang Mã Chính và cô con gái cưng của ông ta vô cùng không vui.
Ai mà không biết, tổng tài của Ninh thị - Ninh Hoắc Đông đã sớm được Trang Mã Chính nhắm làm con rể”.
Sơ Địch rời khỏi người Ninh Hoắc Đông.
Cô bước đến phía trước cửa sổ sát sàn, đưa lưng về phía hắn.
Ninh Hoắc Đông cũng nhanh chóng nốt gót theo cô.
Hắn ôm cô từ phía sau, đầu tựa lên vai của Sơ Địch.
“Em ghen đấy à?”.
“Ghen? Tôi là một người có thân phận đàng hoàng vì sao lại phải ghen với cô ta? Hơn nữa trong bụng tôi hiện tại đang mang thai con của Ninh thiếu, tôi thắng cô ta rất nhiều lần.
Anh nói có đúng không?”.
Ninh Hoắc Đông chỉ mỉm cười.
Hắn qua tấm kính phía trước loáng thoáng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Sơ Địch.
Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ hắn đã quyến luyến không buông được khuôn mặt này.
Cũng chẳng biết từ bao giờ hắn lại rất hay tưởng tượng dáng vẻ của đứa bé trong bụng cô, sẽ là giống hắn hay giống cô đây?
“Dự án này, em đảm nhận đi”.
Ninh Hoắc Đông im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng.
“Không thể nào.
Họa là do anh gây ra, anh tự giải quyết đi.
Trang Mã Chính là người khó giải quyết như nào, anh là người rõ hơn tôi chứ”.
Sơ Địch vội vàng cự tuyệt nhưng trong đôi đồng tử trong vắt lại xẹt qua một tia đắc ý.
Sơ Địch đích thực là muốn nhận dự án này, nhưng vì tránh để Ninh Hoắc Đông nghi ngờ nên cô mới vờ từ chối.
“Em có biết lý do đám cổ đông làm loạn là gì không? Bọn họ không tin vào năng lực của em, vậy nên em càng phải đảm nhận dự án này để chứng minh cho họ thấy em có năng lực, cũng là để chứng minh tôi có mắt nhìn người”.
Ninh Hoắc Đông vuốt nhẹ mái tóc cô.
Hắn ôn hòa nói chuyện với Sơ Địch.
Hắn muốn Sơ Địch nhanh chóng bắt tay vào công việc của tập đoàn, hơn nữa chỉ có cô mới có thể giải quyết ổn thỏa mọi thứ.
Sơ Địch tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ.
“Đừng lấy cớ là cổ đông ép anh.
Ninh Hoắc Đông, anh nói xem vì sao anh lại muốn tôi nhận dự án này?”.
Ninh Hoắc Đông làm việc trước giờ đều có lý do riêng của hắn.
Sơ Địch sợ bản thân cô sẽ rơi vào bẫy do hắn sắp đặt nên cần phải cẩn thận một chút.
Ninh Hoắc Đông vuốt nhẹ chóp mũi của Sơ Địch, hắn tiến lên phía trước để lại cho Sơ Địch một bóng lưng to lớn.
“Em thành công giành lấy việc cung cấp rượu cho Trang Mã Chính không phải là sẽ vả vào mặt ông ta rằng em có năng lực hơn con gái của ông ta, có tư cách làm người phụ nữ của tôi hơn cô ta ư?”.
“Anh chắc chắn còn lý do khác”.
“Tôi chỉ đơn thuần muốn em nhanh chóng tiếp nhận mọi thứ thuộc về tôi”.
Ánh mắt Ninh Hoắc Đông lóe sáng, nhưng trong ánh sáng ấy còn thấy rõ một vẻ ấm áp, trìu mến.
.