Ninh Hoắc Đông vừa dứt lời, Sơ Địch đã cho tay vào cổ họng, dùng hết sức để khiến bản thân nôn được ra.
Khi nhận ly rượu từ tay Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch đã nhận ra điểm bất thường, màu sắc của nó đậm hơn và mùi cũng nồng hơn.
Sơ Địch đã từng nghi ngờ nó là máu người, nhưng cô không tin Ninh Hoắc Đông lại biến thái như thế.
Hiện tại đã chứng thực lòng tin của cô hoàn toàn sai.
Ninh Hoắc Đông dùng tay giữ Sơ Địch lại.
Hắn kéo cô lại gần mình, tay còn lại cố định trên eo của cô.
“Cảm thấy kinh tởm sao?”
Ninh Hoắc Đông chỉ khẽ nhếch môi.
Giọng hắn vẫn như vậy, lạnh nhạt không có một chút ấm áp.
Lúc này, khoảng cách giữa Sơ Địch và hắn rất gần, cô có thể cảm nhận được rất rõ hơi thở của hắn đang phả vào chóp mũi cô.
Sơ Địch cảm thấy chán ghét, xoay đầu né tránh hắn.
“Sơ Địch, cô nghe rõ cho tôi, cô chỉ được phục tùng, không được làm trái lệch tôi.”
Sự né tránh của Sơ Địch khiến Ninh Hoắc Đông cảm thấy khó chịu.
Hắn tàn nhẫn dùng tay bóp lấy cằm Sơ Địch, sức lực rất mạnh khiến Sơ Địch lầm tưởng hắn muốn bóp vụn cằm cô.
“Số rượu này không được nôn ra, có biết không?”.
Ninh Hoắc Đông cứ nhìn Sơ Địch chăm chăm, đôi mắt màu hổ phách của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng ẩn sâu dưới lớp bình tĩnh ấy lại là một cơn cuồng phong lúc nào cũng có thể bất chợt xuất hiện.
Sơ Địch không phản kháng lại nữa, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ninh Hoắc Đông, đôi mắt trong vắt như có một lớp sương mỏng.
“Tôi biết rồi.
Nếu anh muốn tôi vĩnh viễn không quên được mùi vị này, vậy được thôi, Sơ Địch tôi thành toàn cho anh!”
Sơ Địch nén sự kinh tởm vào đáy lòng.
Cô siết chặt tay, tỏ ra bất cần.
Ninh Hoắc Đông làm như vậy là muốn nhìn thấy cô khó coi, nhìn thấy cô không chịu nổi mà bật khóc.
Vậy thì Sơ Địch càng phải mạnh mẽ, có như vậy người đàn ông tàn nhẫn kia mới không đạt được mục đích.
Sơ Địch theo Ninh Hoắc Đông rời khỏi Sơ gia.
Khi cô lên xe, Ngụy Sinh liền châm lửa đốt cháy mọi thứ, chỉ trong chốc lát căn nhà Sơ Địch sống hơn hai mươi năm đã chìm trong biển lửa.
Sơ Địch không nhìn quá lâu, khi lửa bùng lên cũng là lúc cô quay mặt đi.
Sơ Địch biết đau thương chỉ có thể để trong lòng, nếu như để người khác nhìn thấy, nhất là Ninh Hoắc Đông thì chỉ càng khiến hắn cảm thấy cô hèn mọn, đáng thương mà thôi.
[ … ]
Sơ Địch được hắn đưa về Ninh gia.
“Bước vào trong”.
Ninh Hoắc Đông đánh mắt về phía chiếc lồng sắt ở cuối góc phòng, hắn nói với cô.
Sơ Địch bất động nhìn hắn rất lâu, một chữ cũng khó khăn thốt thành lời.
Ninh Hoắc Đông hiện tại coi cô là con vật trong tay hắn sao?
“Sơ Địch, cô nên nhớ bản thân cô không có quyền phản kháng!”
Ninh Hoắc Đông không thấy Sơ Địch có hành động gì liền “tốt bụng” lên tiếng nhắc nhở cô.
Chiếc lồng sắt này là hắn đích thân cho người xây dựng, xây lên vì một mình Sơ Địch.
Hắn không giết Sơ Địch không phải là nảy sinh lòng thương cảm mà hắn muốn Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh ở trên trời tận mắt chứng kiến hắn giày vò cô con gái cưng của họ ra sao.
Nhốt Sơ Địch vào lồng sắt chính là cướp đi quyền tự do của cô.
“Lời nói của Ninh thiếu, Sơ Địch tôi sao dám phản kháng”.
Sơ Địch lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nói chuyện với hắn.
Trước khi cô bước vào lồng sắt kia, còn đặc biệt nở một nụ cười.
Không phải là nụ cười hạnh phúc mà là nụ cười chế giễu, chế nhạo chính bản thân cô.
Từ một vị tiểu thư con nhà quyền quý, người người ngưỡng mộ hiện giờ trở thành vật trong tay người khác, một con vật bị người ta nuôi nhốt để mua vui.
Sơ Địch của hiện tại chỉ có thể nhẫn nhịn tất cả, lấy mạng sống của em trai làm trọng…
Thấy Sơ Địch nghe lời, Ninh Hoắc Đông mới thoải mái hơn, hàng lông mày của hắn không còn nhíu chặt nữa, mi tâm cũng nới dần ra.
Ninh Hoắc Đông xoay người rời khỏi phòng, trước khi đi còn tắt toàn bộ đèn.
Bóng tối bất ngờ vây lấy cơ thể của Sơ Địch, Sơ Địch lúc này hoàn toàn không thể tiếp tục giả vờ mạnh mẽ nữa, lớp vỏ bọc duy nhất để có thể qua mắt được Ninh Hoắc Đông đã bị bóng tối đánh đổ.
Cô thu mình, cuộn người vào một góc.
Nước mắt thi nhau rơi xuống gương mặt nhỏ bé của Sơ Địch.
Cô không biết bản thân đã đưa tay lên lau nước mắt bao nhiêu lần, chỉ biết càng lau nước mắt lại càng rơi xuống nhanh hơn.
Bóng tối ập đến, cảnh tượng đau thương nhất lại xuất hiện trong đầu Sơ Địch.
Cô thấy trước mắt mình là xác người nằm ngổn ngang, còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Bên tai Sơ Địch văng vẳng tiếng súng, hình ảnh viên đạn từng viên ghim thẳng lên ngực ba mẹ cô cũng rõ như vừa mới xảy ra.
Sơ Địch vùi đầu vào đầu gối, khóc nức nở.
Chỉ một bữa tiệc sinh nhật, Sơ Địch không nghĩ cả gia đình và bản thân sẽ lại có kết cục như thế này… Nếu như năm nay, Sơ Địch phá lệ một lần, không tổ chức sinh nhật nữa thì mọi chuyện có xảy ra hay không…
Tâm trạng Sơ Địch lúc này hoàn toàn rối bời.
Cô biết bản thân nhẫn nhịn Ninh Hoắc Đông sẽ không phải là cách lâu dài, một con người tàn nhẫn như hắn, chưa biết chừng sẽ không giữ lời hứa mà làm tổn thương em trai cô.
Vậy nên trước khi Ninh Hoắc Đông động thủ, Sơ Địch phải nghĩ ra cách để giải cứu em trai cũng như chính bản thân mình.
Chỉ là hiện tại cô bị nhốt ở đây, rất vô lực…
Sơ Địch chẳng biết bản thân đã thiếp đi khi nào, chỉ biết cô bị ánh sáng làm cho tỉnh dậy.
Sơ Địch lờ mờ mở mắt, xung quanh ngập tràn ánh sáng và ánh nắng do thiên nhiên ban tặng.
Cô vừa ngẩng đầu liền phát hiện trong phòng có sự xuất hiện của một người đàn ông, người này không phải là Ninh Hoắc Đông mà là cánh tay đắc lực của hắn, Ngụy Sinh.
“Sơ tiểu thư tỉnh dậy rồi!”
Cái nhìn đầu tiên mà Sơ Địch dành cho Ngụy Sinh chính là giống Ninh Hoắc Đông như đúc.
Từ cách nói chuyện đến hành động đều lạnh nhạt không chút độ ấm.
Nếu không phải ngoại hình hai người có chút khác biệt, Sơ Địch nghĩ mình chắc chắn sẽ nhận nhầm Ngụy Sinh thành Ninh Hoắc Đông.
“Ninh Hoắc Đông muốn tôi làm gì?”
Sự xuất hiện của Ngụy Sinh khiến lòng Sơ Địch cảm thấy bất an.
Cô không vòng vo mà hỏi thẳng hắn.
Ngụy Sinh nói.
“Ninh tổng muốn cô cùng tham dự một bữa tiệc nhỏ.
Anh ấy cho cô thời gian một buổi chiều để chuẩn bị, sáu giờ tối sẽ có xe đến đón cô.
Sơ tiểu thư yên tâm, trang phục và những thứ khác đều đã có người giúp cô, thứ cô cần chuẩn bị chỉ là tâm lý”.
Ngụy Sinh mỉm cười đầy lễ độ.
Hắn nói xong liền tiến đến cái lồng sắt, giúp Sơ Địch mở khóa.
“Sơ tiểu thư, mời!”
Dưới sự sắp xếp của Ngụy Sinh, Sơ Địch rất nhanh đã được “cải tạo” xong.
Cô nhìn bản thân mình trong gương, đột nhiên cảm thấy lạ lẫm vô cùng.
Không phải Sơ Địch chưa từng trang điểm sang trọng như bây giờ, chỉ có điều tình trạng hiện tại của cô đã hoàn toàn khác so với trước kia.
Cô không còn là tiểu thư của Sơ gia, mà hiện tại Sơ Địch là con rối trong tay Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch cứ thất thần nhìn mình trong gương, nhìn mãi cũng chẳng biết cô đang nghĩ gì.
Đúng sáu giờ, một chiếc xe ô tô sang trọng tiến vào sân vườn Ninh gia.
Sơ Địch nghe thấy tiếng xe từ ngoài cửa đã đi ra ngoài.
Cô bước lên xe, nhìn thấy sự xuất hiện của Ninh Hoắc Đông thì hơi sững sờ, nhưng rất nhanh Sơ Địch đã trở lại bình thường.
Ngụy Sinh không nói Ninh Hoắc Đông sẽ đích thân tới đón cô.
Cửa xe đóng lại, Sơ Địch liền bị Ninh Hoắc Đông kéo về phía hắn.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là né tránh, nhưng Sơ Địch rất thức thời, sau đó liền an phận để hắn thích làm gì thì làm.
Bản thân cô luôn ghi nhớ cô là vật trong tay hắn, là đồ chơi để mua vui cho Ninh Hoắc Đông.
Ninh Hoắc Đông thấy Sơ Địch không chống đối hắn nữa, khóe miệng liền cong lên.
Hôm nay cô vận một chiếc váy dạ hội sang trọng, kiểu dáng khác hẳn với chiếc váy mà ngày hôm qua Sơ Địch mặc, quyến rũ và lộng lẫy hơn.
Phần sau lưng của chiếc váy được khoét sâu hình chữ V.
Ninh Hoắc Đông phải thừa nhận, lưng của Sơ Địch rất đẹp.
Nói đúng hơn, mọi thứ trên người cô đều rất đẹp.
Sơ Kiến Thành ví cô như một viên pha lê quả nhiên không sai.
Sơ Địch đáng được nâng niu.
Chỉ đáng tiếc cô lại mang họ Sơ.
Ninh Hoắc Đông không kiềm chế được mà đưa tay vuốt ve tấm lưng của Sơ Địch.
Khi ngón tay thô ráp của hắn chạm vào người cô, cơ thể Sơ Địch khẽ run lên.
“Lo lắng sao?”
Ninh Hoắc Đông hỏi.
Sơ Địch bật cười, đáp lại hắn.
“Dù sao cũng không có một màn chết chóc như hôm qua, việc gì phải lo lắng? Hơn nữa còn là đích thân Ninh thiếu mời tôi đi dự tiệc cùng, tôi có gì mà không an lòng?”
Sơ Địch nói một kiểu nhưng trong lòng lại nghĩ một kiểu.
Lúc này cô không chỉ lo lắng mà sợ hãi đến mức tim đập nhanh như sắp rơi ra ngoài.
Ninh Hoắc Đông biết Sơ Địch ngoài cứng trong mềm.
Nhưng hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt nên không có vạch trần lời nói dối của cô.
Không gian trong xe nhất thời yên tĩnh.
Ninh Hoắc Đông trầm mặc vuốt ve lưng Sơ Địch, còn Sơ Địch yên lặng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài xe.
Cho đến khi chiếc xe dừng hẳn trước một quán bar sang trọng, Sơ Địch mới nghe thấy giọng nói của Ninh Hoắc Đông.
Cô không xoay người nhìn hắn, ánh mắt chăm chú rơi trên biển hiệu của quán bar.
Sơ Địch xuất thân tầng lớp quý tộc, đương nhiên không thể không biết đến quán bar Hoàng Thiên, cô càng biết rõ những loại người nào có thể xuất hiện trong Hoàng Thiên.
Sơ Địch bất giác cảm thấy xung quanh tứ phía đều trở nên lạnh lẽo.
Ninh Hoắc Đông đột nhiên đưa tay xé rách một đoạn trên váy dạ hội của Sơ Địch khiến phần ngực của cô thoáng ẩn thoáng hiện.
Hắn nhìn bộ dạng hoảng sợ của cô, chỉ cười.
“Tối nay, phải phiền Sơ tiểu thư giúp tôi tiếp vài vị khách rồi!”
.