Yêu Hận Triền Miên Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!


Ninh Hoắc Đông tuy vẫn niềm nở cười nhưng giọng nói lại rất lạnh lẽo.
Trang Mã Chính cũng nhận ra hắn không có nói đùa, sắc mặt ông ta trắng bệch hẳn ra.
Trang Mã Chính sợ hãi lùi về phía sau vài bước, không cẩn thận va vào thành ghế mà ngã xuống.


“Trang Mã Chính, ông là người hiểu rõ nhất tôi rất không thích người khác động đến người của tôi”.


Nụ cười trên gương mặt của Ninh Hoắc Đông đã biến mất, thế vào đó là sự nghiêm nghị bức người.
Lời nói của hắn, Trang Mã Chính hiểu.
Nhưng ông ta chính là không nuốt trôi được cục tức ấy.
Dựa vào đâu Sơ Địch tương lai sẽ trở thành Ninh thiếu phu nhân còn con gái của ông ta thì không được?

Ninh Hoắc Đông vừa dứt lời, rất nhanh đã có những tiếng bước chân truyền đến, kèm theo đó là giọng nói ngọt ngào như mật.


“Hoắc Đông, là anh sao? Anh thật sự đã đến đây sao?”.


Trang Khả Khả sau khi nhận được tin Ninh Hoắc Đông đến liền chạy xuống.
Cô ta biết Ninh Hoắc Đông vì chuyện của Sơ Địch mà đem người bao vây gia đình nhà cô ta, điều này khiến Trang Khả Khả có chút hoảng loạn.
Nhưng hôm nay thấy hắn đích thân đến đây cô ta lại cho rằng là hắn đã nghĩ thông suốt.


Ninh Hoắc Đông nhìn thấy sự xuất hiện của Trang Khả Khả, hàng lông mày đã nhíu chặt lại liền dãn ra.
Bạc môi mỏng của Ninh Hoắc Đông khẽ cong lên, tạo nên một nụ cười thấp thoáng.


“Trang tiểu thư cuối cùng cũng chịu xuống rồi.
Đỡ mất công tôi phải cho người lên mời cô xuống”.


Trang Khả Khả dường như không nhận ra ngữ khí của Ninh Hoắc Đông có gì đó bất thường.
Cô ta không kiêng dè mà đẩy Ngụy Sinh sang một bên, vui vẻ ngồi bên cạnh Ninh Hoắc Đông mà còn rất tự nhiên khoác lấy tay hắn.


Sắc mặt Trang Mã Chính ở phía đối diện đã vô cùng khó coi.
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, thế cục đã thay đổi.
Ninh Hoắc Đông xoay người, một tay bóp lấy cổ của Trang Khả Khả, siết rất chặt.
Đôi mắt màu hổ phách của hắn không thể che giấu mà bừng bừng lửa giận, trông đáng sợ vô cùng.
Hắn cười nhẹ, cất giọng lạnh lẽo.



“Trang tiểu thư, cô nghĩ cô có tư cách động vào người tôi sao?”.


Ngay từ khi Trang Khả Khả xuất hiện, Ninh Hoắc Đông đã cảm thấy chán ghét, giọng nói của cô ta khiến hắn cảm thấy chói tai.
Ninh Hoắc Đông thật sự không hiểu nổi, vì sao một người ngu ngốc như cô ta có thể tồn tại đến bây giờ?

Trang Khả Khả không ngờ Ninh Hoắc Đông lại thay đổi một cách đáng sợ nhanh như thế.
Cơ thể cô ta bất giác run lên bần bật.


“Hoắc Đông, anh sao thế? Anh đừng như vậy, như vậy… Sẽ dọa em sợ lắm đấy!”.


Ninh Hoắc Đông chán ghét, thẳng thừng ném Trang Khả Khả xuống dưới đất.
Hắn nhìn sang Ngụy Sinh ở phía sau, Ngụy Sinh hiểu chuyện liền cho người bắt lấy Trang Khả Khả và Trang Mã Chính.


Trang Mã Chính bị trói vào góc phòng khách, còn Trang Khả Khả thì bị trói chặt với chiếc ghế gỗ.
Trên tay Ninh Hoắc Đông đã cầm theo một con dao sắc nhọn, con dao này lớn hơn hẳn con dao mà Trang Mã Chính đã dùng để hành hạ Sơ Địch.
Trang Mã Chính vì bị bịt miệng nên không thể nói được mà chỉ rên lên khe khẽ.


Trang Khả Khả nhìn Ninh Hoắc Đông càng ngày càng tiến lại gần mình, cô ta lúc này mới nhận ra Ninh Hoắc Đông không phải là đang đùa cợt.
Hắn đến vì muốn trả thù cho Sơ Địch.
Trong lòng Trang Khả Khả càng không can tâm.


“Ninh Hoắc Đông, anh làm như vậy thật sự đáng sao? Vì một người phụ nữ không danh không phận mà đối phó với nhà họ Trang có đáng không? Ninh Hoắc Đông, anh đừng quên thế lực của Trang thị bây giờ cũng ngang bằng thế lực của Ninh thị”.


Trang Khả Khả vừa dứt lời liền lập tức hét lên thất thanh.


“A”.


Ninh Hoắc Đông lười biếng cầm con dao nhắm thẳng vào gương mặt Trang Khả Khả mà phi.
Hắn rất biết khống chế lực, con dao chỉ sượt qua gương mặt của Trang Khả Khả một đường ngắn chứ không trực tiếp làm hủy dung của cô ta.


Ninh Hoắc Đông bước đến cúi đầu nhặt con dao dưới chân Trang Khả Khả, hắn cười nhẹ, đem mũi dao sắc nhọn để trên má trái của cô ta.


“Thế nào, mới chỉ có thế kia mà Trang tiểu thư đã sợ rồi sao?”.



Trang Khả Khả vì hành động ban nãy của Ninh Hoắc Đông mà sợ hãi đến mức khóc thút thít.
Cô ta không dám nói gì nữa, chỉ yên lặng trợn mắt nhìn Ninh Hoắc Đông.
Con dao ban nãy nếu không phải là may mắn chưa biết chừng đã đâm trúng mắt của cô ta.


“Trang Khả Khả tôi nói cho cô biết, hôm nay Ninh Hoắc Đông tôi đến đây chính là muốn Trang gia các người đi bồi táng cho đứa con đã mất của tôi.
Vậy nên thế lực của các người có lớn đến đâu đi nữa thì có liên quan gì đến tôi?”.


Cả Trang Khả Khả và Trang Mã Chính đều thất kinh, bọn họ đương nhiên không ngờ đến là Sơ Địch đã mang thai, chẳng trách Ninh Hoắc Đông lại phẫn nộ đến mức này!

“Gương mặt này của Trang tiểu thư cũng được tính là nghiêng nước nghiêng thành, chi bằng hủy thử nó đi nhé?”.


“Xin anh, Hoắc Đông, xin anh đừng tàn nhẫn như thế”.


Trang Khả Khả yếu ớt lên tiếng cầu xin nhưng Ninh Hoắc Đông trước sau đều bỏ ngoài tai những lời mà cô ta nói.
Cầu xin hắn? Vậy ai cầu xin cho đứa con đáng thương và người phụ nữ yếu đuối của hắn đây?

Ninh Hoắc Đông điên cuồng cầm dao rạch từng vết rất sâu rất lớn lên gương mặt của Trang Khả Khả.
Tiếng hét thất thanh của cô ta cứ vang lên mãi.
Trang Mã Chính không chịu nổi cảnh tượng con gái mình bị người ta hành hạ mà đã ngất đi.


Sau một hồi tra tấn Trang Khả Khả, Ninh Hoắc Đông hài lòng nhìn gương mặt biến dạng của cô ta.
Hắn vứt cô dao dính đầy máu tươi xuống đất, đánh mắt về phía Ngụy Sinh.


“Phóng hỏa!”.


Chiếc xe của Ninh Hoắc Đông rời khỏi Trang gia chưa được bao xa thì nhà tổ Trang gia đã bốc cháy nghi ngút.
Chỉ sau một đêm, ba chữ ‘nhà họ Trang’ đã vĩnh viễn biến mất khỏi giới thượng lưu và giới thương trường.
Mọi người đều ngầm hiểu, là do người nhà họ Trang đắc tội với Ninh Hoắc Đông, động đến người phụ nữ của hắn nên mới có kết cục này.


[ … ]


Ninh Hoắc Đông sau khi giải quyết chuyện của Trang gia liền quay trở về bệnh viện.
Hắn vừa tới phòng bệnh của cô vừa hay nhìn thấy Sơ Địch được đẩy vào phòng cấp cứu.
Sắc mặt Ninh Hoắc Đông tái nhợt hẳn đi, hắn run rẩy chạy đến hỏi bác sĩ.


“Sơ Địch cô ấy lại làm sao rồi?”.


Bác sĩ nhìn thấy Ninh Hoắc Đông đã đến thì thở dài một tiếng, bác sĩ nói.


“Ninh tổng, anh cuối cùng cũng đã đến rồi.
Tình trạng của Sơ tiểu thư không mấy lạc quan.
Cô ấy sốt rất cao trong khoảng thời gian rất lâu, chúng tôi buộc phải can thiệp.
Nhưng nếu như tình trạng này diễn ra mãi, tính mạng của Sơ tiểu thư khó mà bảo toàn”.


Ánh mắt Ninh Hoắc Đông tối đi.
Khi hắn rời khỏi bệnh viện đến Trang gia để giúp cô rửa hận không phải y tá đã nói với hắn Sơ Địch đã ổn rồi sao, nói cô đã dần dần giảm sốt.
Nhưng đến khi hắn quay về, cô lại một lần nữa được đẩy vào phòng cấp cứu.
Ông trời là đang trêu đùa hắn sao?

Lại một đêm nữa Ninh Hoắc Đông mất ngủ, hắn thức trắng đêm để chăm sóc cho Sơ Địch.
Cô cứ sốt cao mãi, nếu có giảm cũng chỉ giảm được một thời gian, sau đó lại tiếp tục sốt rất cao.


Ngụy Sinh nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Ninh Hoắc Đông liền lắc đầu.
Chỉ sau một đêm ngắn ngủi, râu của Ninh Hoắc Đông đã dài hẳn ra, bộ dạng của hắn trông rất nhếch nhác.


“Ninh tổng, anh về nghỉ ngơi một chút đi.
Chỗ của Sơ tiểu thư đã có tôi rồi”.


“Không cần đâu, cậu cứ về đi, để tôi ở lại chăm sóc cô ấy”.


“Ninh tổng, ngày mai anh có cuộc họp quan trọng ở Ninh thị.
Cuộc họp này đã lùi lại vì Sơ tiểu thư rất nhiều lần, không thể lùi thêm nữa”.


“Cậu giúp tôi giải quyết chuyện tập đoàn đi.
Sơ Địch hiện tại nằm đây sao tôi còn tâm trí để giải quyết công việc?”.


Ngụy Sinh thấy bản thân hắn không thể thuyết phục Ninh Hoắc Đông thì đành rời đi.
Nhưng trước khi hắn đi, hắn có dừng lại nhìn Ninh Hoắc Đông một lúc.
Tuy chần chừ không biết có nên hỏi Ninh Hoắc Đông hay không, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.


“Ninh tổng, anh dường như đã quên là ai khiến anh nhà tan cửa nát.

Ninh tổng, tôi cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải nhắc nhở anh là Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh đã hủy đi Ninh gia.
Mà Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh lại là ba mẹ của Sơ Địch, anh đối xử tốt với cô ấy quá rồi đấy!”.


Khi Ngụy Sinh biết Sơ Địch mang thai con của Ninh Hoắc Đông hắn đã sững sờ rất lâu, rồi đến khi hắn nhìn thấy Ninh Hoắc Đông tiều tụy vì Sơ Địch, hắn lại càng bất ngờ hơn.


Ninh Hoắc Đông không còn là Ninh Hoắc Đông tàn nhẫn trước đó, Ninh Hoắc Đông cũng chẳng còn là Ninh Hoắc Đông đặt thù hận lên hàng đầu.


Ninh Hoắc Đông để tay Sơ Địch vào trong chăn, hắn quay đầu nhìn Ngụy Sinh, ánh mắt vì mệt mỏi mà hằn lên những tia máu đỏ.


“Cậu cũng cảm thấy tôi đối xử với cô ấy quá tốt rồi ư?”.


“Phải!”.


Không chỉ mình hắn nhận ra hắn vì cô mà thay đổi, mà còn có người ngoài.
Ninh Hoắc Đông tự hỏi liệu Sơ Địch có nhận ra sự thay đổi của hắn không?

“Ninh tổng, anh ép cô ấy về đây là để trả thù…”

Ngụy Sinh còn chưa dứt lời Ninh Hoắc Đông đã lên tiếng ngắt lời hắn.
Ninh Hoắc Đông nở một nụ cười yếu ớt, hắn xua xua tay phủ nhận.


“Đúng là ban đầu ép cô ấy về vì muốn trả thù cô ấy.
Nhưng dần dần, tôi lại nảy sinh sự ham muốn độc chiếm với cô ấy.
Là loại độc chiếm của đàn ông dành cho phụ nữ, cậu có hiểu không?”.


Ngụy Sinh chưa từng trải qua tình huống này nên không thể lý giải được lời mà Ninh Hoắc Đông nói.
Ngụy Sinh lắc đầu.
Ninh Hoắc Đông lúc này cũng lười giải thích cho hắn nghe.


Ninh Hoắc Đông đi về phía cửa sổ, hắn đưa lưng về phía Ngụy Sinh.
Đột nhiên Ninh Hoắc Đông lại lên tiếng, giọng nói trầm thấp của hắn ngập tràn bi thương.


“Ngụy Sinh, hình như tôi yêu cô ấy rồi…”.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận