Sơ Địch rời đi chưa được bao lâu, Ngụy Sinh đã đến tìm Ninh Hoắc Đông.
Trong đêm tối, ánh mắt của Ngụy Sinh và Ninh Hoắc Đông đều trở nên thâm trầm, dường như đây là điềm báo cho một trận chiến đẫm máu.
“Thế nào rồi?”.
Ninh Hoắc Đông cười khểnh, cất giọng lạnh lẽo.
Giờ đây, gương mặt góc cạnh của Ninh Hoắc Đông đã không còn nhìn thấy dáng vẻ đau buồn, thay vào đó là một màu u ám giống như trời đen.
“Mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của anh.
Thẩm Biên đích thực là muốn mượn tay giết người”.
Ngụy Sinh cũng mỉm cười, vui vẻ thông báo kết quả điều cho cho Ninh Hoắc Đông nghe.
Những chuyện mà Thẩm Biên toan tính, kỳ thực đã sớm nằm trong tầm kiểm soát của Ninh Hoắc Đông.
Thẩm Biên đúng là người có đầu óc, nhưng chỉ dựa vào bản thân hắn mà muốn đấu với Ninh Hoắc Đông thì hoàn toàn không thể nào!
Nhà họ Sơ và nhà họ Trang lần lượt biến mất, đây chính là lợi hại của Ninh Hoắc Đông!
“Vậy thì tốt.
Theo dõi Thẩm Biên cẩn thận một chút, tôi muốn hắn biết thế nào là gậy ông đập lưng ông”.
Bạc môi mỏng của Ninh Hoắc Đông khẽ cong lên.
Dứt lời hắn liền xoay người rời khỏi hoa viên, bóng tối phủ lên tấm lưng cô độc của hắn.
Không phải hắn không nể mặt Sơ Địch, là do Thẩm Biên năm lần bảy lượt muốn đẩy hắn vào đường chết.
Để có được tập đoàn Ninh thị như ngày hôm nay, Ninh Hoắc Đông đã đánh đổi không biết bao như thứ, bao gồm cả máu người.
Hắn là sao chỉ vì một kẻ ngu ngốc như Thẩm Biên mà có thể trở thành kẻ bại tướng.
Ninh Hoắc Đông hắn chỉ có thể mãi mãi là người thắng cuộc, dù bất kể trong trò chơi nào!
[ … ]
Việc cung cấp rượu cho tiệc rượu của Ninh thị là do Sơ Địch phụ trách chính.
Hiện tại lại xảy ra vấn đề, Sơ Địch đương nhiên phải chịu trách nhiệm.
Không chỉ những lời lẽ đàm tiếu trên các mạng xã hội lớn nhỏ mà còn có áp lực từ đám người cổ đông trong tập đoàn.
“Ninh tổng, chúng tôi tin tưởng anh nên mới để Sơ Địch đảm nhận chức vị phó tổng giám đốc.
Tiệc rượu cô ta làm không xong không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng mà còn ảnh hưởng đến việc sản xuất của Ninh thị.
Ninh tổng, chúng tôi đều tán thành bãi nhiệm Sơ Địch”.
Một vị cổ đông lớn tiếng nói.
Vị cổ đông này năm xưa là người đàn tiên ủng hộ Ninh Hoắc Đông thay thế Sơ Kiến Thành, chính vì thế trong lòng Ninh Hoắc Đông ít nhiều cũng có chút cảm kích ông ta.
Ninh Hoắc Đông đổ người về phía trước, hắn chống tay lên mặt bàn, ánh mắt đảo qua từng người đã ngồi trong phòng họp.
“Con người, ai cũng có những sai lầm phải không?”.
“Đúng là con người ai chẳng mắc sai lầm.
Nhưng Ninh tổng, sai lầm của Sơ Địch quá lớn rồi! Bên phía chính phủ đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, nếu như chúng ta không đưa một người ra thế mạng thì Ninh thị sợ rằng sẽ không thể trở mình”.
Chuyện này ai sai ai đúng không quan trọng.
Cái quan trọng hiện tại chính là có người đứng ra gánh vác để xoa dịu cơn tức giận của người trong chính phủ, cũng để tránh những lời đàm tiếu của người qua đường.
Tuy cách này không phải là cách có thể chấm dứt hoàn toàn mọi chuyện, nhưng chí ít nó sẽ không để cổ phiếu của Ninh thị tiếp tục rớt giá.
Sắc mặt Ninh Hoắc Đông nhất thời u ám, ánh mắt hắn rơi trên người cổ đông vừa mới lên tiếng.
“Ý các người là muốn để một người phụ nữ đứng ra nhận tội?”.
Giọng nói Ninh Hoắc Đông chuyển lạnh buốt khiến không khí trong phòng họp chợt căng thẳng.
Tất cả các cổ đông đều vô thức nuốt một ngụm khí lạnh, nhưng vì lợi ích của cá nhân mình vẫn có người can đảm đứng lên đáp lại lời nói của Ninh Hoắc Đông.
“Sơ Địch phụ trách dự án lần này, để cô ta đứng ra gánh vác mọi chuyện không hề sai”.
“Nhưng còn chưa điều tra rõ ràng.
Rốt cuộc có phải Ninh thị chúng ta sai hay không còn chưa có kết luận.
Bây giờ để một người phụ nữ đứng ra gánh vác, người ngoài sẽ nghĩ chúng ta ra sao?”.
Giọng Ninh Hoắc Đông lạnh buốt.
Hắn hoàn toàn hiểu hiện tại để Sơ Địch đứng ra gánh vách là vô cùng hợp lý và nó cũng là một điều hiển nhiên.
Nhưng Ninh Hoắc Đông không nỡ nhìn Sơ Địch phải gánh chịu toàn bộ mọi thứ.
“Tan họp đi”.
Hắn đập mạnh một cái xuống bàn, tức giận nói.
Cả một cuộc đối thoại của Ninh Hoắc Đông và đám cổ đông Sơ Địch đứng bên ngoài đều đã nghe thấy hết.
Cô không phải là muốn nghe lén, chẳng qua có việc gấp cần tìm Ninh Hoắc Đông nhưng lại không biết hắn đang họp với cổ đông.
Chỉ là có một chuyện khiến Sơ Địch mãi mãi không hiểu, vì sao đứng trước sự công kích của cổ đông, Ninh Hoắc Đông lại nhất quyết bảo vệ cô đến thế?
“Sơ tổng, thực ra Ninh thị lần này gặp chuyện không phải là rất tốt sao? Ninh Hoắc Đông sắp sa cơ rồi, kế hoạch của cô cũng sắp thành công”.
Phó Tĩnh đứng phía sau nói với Sơ Địch.
Phó Tĩnh không hiểu nổi vì sao Sơ Địch lại cứ thấp thỏm lo lắng khi Ninh thị gặp chuyện, bởi đối với cô chuyện này phải là chuyện tốt mới đúng chứ?
Sơ Địch lắc đầu, kéo cô ấy ra một bên.
“Ninh thị gặp chuyện lúc này không phải lúc.
Phó Tĩnh, cô không hiểu tính cách của Ninh Hoắc Đông, hắn chắc chắn sẽ không để Ninh thị dễ dàng sụp đổ như vậy.
Đồ dù sao cũng là hắn cướp từ tay người khác”.
Sơ Địch không dám thừa nhận rằng cô đủ hiểu Ninh Hoắc Đông, nhưng cô biết hắn có kế hoạch của hắn.
Ngay từ khi bắt tay hợp tác với Thẩm Biên hắn đã có kế hoạch của hắn rồi.
Thứ Sơ Địch lo lắng chỉ là cô không biết hắn sẽ dùng cách nào để đối phó với Thẩm Biên mà thôi.
“Đi thôi, chúng ta đi điều tra mọi chuyện”.
Chỉ khi biết được chân tướng mọi chuyện Sơ Địch mới có cách giúp Thẩm Biên trải qua cơn hoạn nạn này.
Sơ Địch và Phó Tĩnh đi rồi, Ninh Hoắc Đông và Ngụy Sinh mới từ góc khuất bước ra.
Hắn nhìn vào con đường vừa có bóng hình của cô, cười nhạt buông một câu.
“Ngụy Sinh, cậu nói xem những lời tôi nói với đám cổ đông ban nãy, cô ấy nghe được rồi liệu sẽ cảm động không?”.
Ninh Hoắc Đông biết Sơ Địch ở bên ngoài phòng họp và hắn cũng cố tình để cô nghe thấy toàn bộ.
Hắn muốn cô biết dù mọi người có quay lưng lại với cô hắn vẫn sẽ bảo vệ cô theo cách của hắn.
Ngụy Sinh không biết phải trả lời thế nào bởi hắn không hiểu tính cách của Sơ Địch.
Cả Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông đều có toan tính của riêng mình, không ai thật lòng với ai.
[ … ]
Sơ Địch đến hiện trường bữa tiệc, đích thân uống thử rượu để kiểm tra lại một lần nữa.
“Sơ tổng, như vậy rất nguy hiểm, cô không thể làm như thế”.
Phó Tĩnh vội vàng ngăn cản.
Nhưng Sơ Địch không nghe, cô cứ mặc kệ Phó Tĩnh, từ từ mở từng chai rượu ra thử.
Sơ Địch uống đến mặt mũi đỏ bừng nhưng vẫn không thế có phản ứng nào khác.
Đầu óc đã trở nên quay cuồng nhưng thần trí của cô lại tỉnh táo đến kỳ lạ.
Sơ Địch đột nhiên lại nghĩ ra một khả năng, cô nói với Phó Tĩnh, trong giọng nói trong vắt vẫn thoảng ra hương thơm nhẹ của rượu.
“Có khi nào là chỉ một mình ly rượu của Quan Hàm Dương có độc hay không?”.
Sơ Địch đã thử hết rượu mà Ninh thị cung cấp nhưng vẫn hoàn toàn bình thường.
Còn ngày hôm ấy, Quan Hàm Dương chỉ cần uống một ly đã hôn mê miên man, đến giờ vẫn không tỉnh lại.
Bác sĩ nói liều lượng độc tố trong người ông ta rất cao, lọc máu phải tiến hành thường xuyên nên không sẽ chẳng giữ được tính mạng.
“Nhưng mấy ngày hôm nay không phải có rất nhiều người uống rượu của Ninh thị phải nhập viện sao?”.
Phó Tĩnh phản bác lại cô.
Hai luận điểm mà Sơ Địch và Phó Tĩnh nêu ra đều trái ngược nhau.
Vậy nên sẽ có một cái là thật, một cái là giả.
Sơ Địch nghĩ, độc chỉ có trong ly rượu của Quan Hàm Dương là thật, còn nhiều người nhập viện vì uống rượu của Ninh thị là giả.
Lý do rất đơn giản, thật là vì Sơ Địch đã dùng thân mình thử rượu, giả vì những thứ ấy có thể thuê người đóng kịch.
Sơ Địch không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn Phó Tĩnh.
Rất nhanh sau đó Phó Tĩnh như thể đã bắt được mạch suy nghĩ của Sơ Địch, cô ấy vội nói.
“Tôi sẽ điều tra kỹ về lý lịch của những người gần đây nhập viện.
Trước hết, tôi sẽ đưa cô về nghỉ ngơi đã”.
Sơ Địch lắc đầu, cô xua tay.
“Không cần đâu, tôi muốn về Ninh thị”.
[ … ]
Phó Tĩnh không khuyên nổi Sơ Địch nên đành phải đưa cô đến tập đoàn.
Sơ Địch một mình bước vào văn phòng rộng lớn không bóng người, cô đưa tay bật đèn, ánh đèn sáng chói rọi vào mắt cô khiến cô nhíu mày.
Uống nhiều rượu khiến bản thân Sơ Địch không tỉnh táo, nhưng lúc này cô chỉ có thể ép bản thân phấn chấn để điều tra rõ mọi chuyện.
Sơ Địch chạy vào nhà vệ sinh xối nước lạnh lên mặt, sau đó liền nhốt mình tại bàn làm việc.
Cô đọc đi đọc lại ghi chép sản xuất rượu, cũng đọc đi đọc lại danh sách khách mời trong bữa tiệc.
Thậm chí Sơ Địch còn tự mình xem lại camera.
Bên ngoài trời đã hửng sáng.
Đầu Sơ Địch đau như búa bổ, hai mắt ngày càng nhòe đi.
Cuối cùng cô không chịu nổi nữa, ngã gục xuống bàn.
Lúc này Ninh Hoắc Đông mới đẩy cửa bước vào.
Hắn bước nhanh đến chỗ của Sơ Địch, cởi áo vest khoác lên người cô, sau đó cúi người bế cô rời đi.
Trước khi rời khỏi văn phòng, Ninh Hoắc Đông mượn ánh sáng chói mắt kia cúi đầu nhìn cô một lúc lâu.
Hắn muốn đưa tay vuốt ve gương mặt cô, nhưng đến cuối cùng vẫn nhẫn nhịn lại.
“A Địch, em vì Thẩm Biên mà có thể làm đến thế này sao?”.
Nói Ninh Hoắc Đông không ghen tị với Thẩm Biên chính là nói dối.
Nhưng thứ khiến lòng hắn khó chịu nhất chính là dáng vẻ hiện tại của Sơ Địch.
Kể từ khi đứa bé mất, giữa cô và hắn đã có khoảng cách, hiện tại Thẩm Biên xuất hiện, khoảng cách ấy trong vô thức lại ngày một lớn dần hơn.
Ninh Hoắc Đông lúc nào cũng có thể tưởng tượng hắn sắp mất cô đến nơi…
.