Yêu Hận Triền Miên Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!


Đi qua đi lại nhiều nơi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Ninh Hoắc Đông đã rất mệt mỏi.
Hắn nói Ngụy Sinh lái xe trở về Ninh gia.
Chính Ninh Hoắc Đông cũng chẳng biết từ khi nào vào những lúc hắn mệt mỏi như thế này hắn lại chỉ muốn nhìn thấy Sơ Địch, yên lặng mà ngắm nhìn cô.


Ninh Hoắc Đông trở về, Sơ Địch vẫn còn ngủ rất say.
Trước khi hắn đi đã cố tình đốt tinh dầu trong phòng để chất lượng giấc ngủ của cô được tốt hơn.
Mấy ngày gần đây, Sơ Địch vì chuyện của Thẩm Biên và Ninh thị mà đã bận đến tối mặt tối mũi, lúc này cô cũng nên được nghỉ ngơi cẩn thận.


Ninh Hoắc Đông cẩn thận trèo lên giường, hắn nhẹ nhàng ôm Sơ Địch vào lòng.


Kỳ thực có nhiều lúc Ninh Hoắc Đông thật sự rất muốn từ bỏ tất cả đều rồi dẫn cô đến một nơi thật xa để sinh sống.
Nhưng hắn biết hắn có thể từ bỏ một cách dễ dàng, còn Sơ Địch thì không.
Cô mang theo hận thù trở về bên cạnh hắn, đâu thể nói buông là buông.


Ninh Hoắc Đông mệt mỏi ôm lấy Sơ Địch ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.


[ … ]

Đến khi Sơ Địch tỉnh dậy đã là buổi chiều, bên giường vẫn còn có hơi ấm, cô đoán chắc là Ninh Hoắc Đông vừa tỉnh dậy chưa lâu.
Sơ Địch còn tưởng rằng bản thân cô ngủ trong phòng nghỉ ở văn phòng, nhưng không ngờ cô đã được hắn đưa về Ninh gia lúc nào chẳng hay.


Sơ Địch với lấy điện thoại, cô muốn xem tin tức.
Tập đoàn Ninh thị với một tỷ lượt tìm kiếm đã leo lên hot search, giữ vị trí số một trong nhiều giờ.
Bệnh viện cảnh sát vừa đưa ra thông báo chính thức, loại rượu do chính Ninh thị sản xuất và điều tra có độc nên buộc tập đoàn Ninh thị phải dừng lại toàn bộ hoạt động và đóng cửa.


Sơ Địch còn chưa thể tiêu hóa nổi số thông tin cô vừa nhận được thì cửa phòng ngủ của Sơ Địch đã được đẩy ra, đập vào mắt cô là bộ dạng hớt ha hớt hải của Hạ quản gia.


“Sơ tiểu thư, thiếu gia vừa được người của cục cảnh sát đưa đi rồi”.


“Gì cơ?”.


Sơ Địch sửng sốt.
Cô vội vàng lao xuống giường, làm vệ sinh cá nhân đơn giản rồi rời đi ngay.


Hạ quản gia nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô, đột nhiên bà bật cười lớn, bộ dạng vô cùng hả hê, miệng bà liên tục lẩm bẩm hai chữ ‘đáng đời’.


[ … ]

Sau khi viện cảnh sát đưa ra thông báo chính thức về vấn đề sản xuất rượu của tập đoàn Ninh thị, Ninh Hoắc Đông liền được mời về cục cảnh sát tiếp nhận phỏng vấn để lấy lời khai.


“Ninh tổng, anh có thừa nhận chính bản thân anh đã sai cấp dưới cho độc vào quá trình sản xuất rượu không?”.



“Ninh tổng, chúng tôi cần biết lý do lại làm như vậy?”.


“Ninh tổng, mong anh phối hợp điều tra”.


“Ninh tổng, tập đoàn Ninh thị đang trên đà phát triển anh có biết bản thân anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tập đoàn không?”.


“…”.


Cảnh sát hỏi Ninh Hoắc Đông rất nhiều nhưng Ninh Hoắc Đông đều giữ im lặng, hắn không trả lời.
Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cũng chẳng một ai hay biết trần nhà có thứ gì đó thu hút hắn đến vậy.


“Đội trường, phó tổng giám đốc của Ninh thị - Sơ Địch đã đem luật sư đến, yêu cầu được gặp riêng Ninh Hoắc Đông”.


Có người nhắc đến hai chữ ‘Sơ Địch’, Ninh Hoắc Đông mới rời tầm mắt ra nơi khác.
Hắn nhìn người được gọi là đội trưởng một cách chăm chú như đang chờ quyết định của người đó.


Vị cảnh sát kia nhìn qua Ninh Hoắc Đông, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói.


“Được, để bọn họ nói chuyện với nhau một lúc”.


Ninh Hoắc Đông được đưa vào một căn phòng khác, một căn phòng đã có Sơ Địch và luật sư đợi sẵn.
Ninh Hoắc Đông vừa bước vào, hắn đã nhìn thẳng vào vị luật sư kia.


“Ra ngoài”.


Vị luật sư không hiểu ý của Ninh Hoắc Đông ngơ ngác nhì Sơ Địch một lúc.
Sơ Địch bất giác thở dài một tiếng, cô nói.


“Cậu cứ ra ngoài trước đi.
Tôi muốn nói chuyện với Ninh tổng”.


Rất nhanh trong phòng đã chỉ còn lại Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch.
Nếu như là mọi lần, hắn sẽ ngồi bên cạnh cô nhưng lần này Ninh Hoắc Đông lại lựa chọn ngồi đối diện cô.
Không hiểu vì sao Sơ Địch bỗng có cảm giác hụt hẫng.


“Em đáng lẽ không nên đến đây”.



Ninh Hoắc Đông nói.
Khi nghe tin Sơ Địch mang theo luật sư đến tìm hắn Ninh Hoắc Đông đã rất bất ngờ.
Hắn tưởng rằng cô chỉ quan tâm đến Thẩm Biên chứ không hề quan tâm đến hắn.


“Ninh Hoắc Đông, tôi biết anh có cách thoát khỏi đây, cũng biết anh có cách để Ninh thị khôi phục lại dáng vẻ ban đầu”.


“Vậy thì em đến đây làm gì?”.


Sắc mặt Ninh Hoắc Đông lạnh đi.
Hắn cười nhạt, hỏi cô một cách chế giễu.
Nếu Sơ Địch đã biết rõ như vậy thì cô đem luật sư đến gặp hắn không phải là quan tâm đến hắn mà là có mục đích khác rồi!

“Tôi muốn anh để tôi thay anh làm mọi thứ”.


Sơ Địch đáp.


“Đổi lại tôi phải làm cái gì?”.


Ninh Hoắc Đông hỏi thẳng cô.
Sơ Địch cũng không giấu diếm dã tâm của mình, cô nói với Ninh Hoắc Đông.


“Đổi lại anh buông tha cho Thẩm Biên”.


Ninh Hoắc Đông cười lớn, hắn đập mạnh xuống mặt bàn.


“Xem ra em đã biết tất cả rồi.
Nếu như đã biết tất cả rồi vì sao vẫn bảo vệ hắn như vậy? Sơ Địch, em nên nhớ em là người phụ nữ của ai! Nêu nhớ thân phận hiện tại của em là gì”.


Đứng trước thái độ phẫn nộ của Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch vẫn đáp trả bằng sự dịu dàng, nhẹ nhàng.
Bởi cô biết bây giờ cô là đang cầu xin hắn.


“Anh giết người thân của tôi rồi, hiện tại tôi chỉ còn mỗi Thẩm Biên và Thẩm gia là người thân.
Ninh Hoắc Đông, anh vẫn còn muốn giết hết những người bên cạnh tôi sao?”.


“Tôi chính là người thân của em!”.


Ninh Hoắc Đông ngắt lời cô nói.
Hắn cho cô một mái ấm, bảo vệ cô không một chút sai sót vẫn không đủ để làm người thân của cô sao?


“Nói như vậy là anh sẽ không buông tha cho Thẩm Biên sao?”.


“Phải! Em đừng quên là hắn động đến tôi trước”.


“Vậy anh cũng đừng quên, là ai đã khiến chúng ta mất đi đứa con đầu lòng”.


Sơ Địch vừa dứt lời, không khí trong căn phòng chật hẹp này liền trở nên căng thẳng.
Ninh Hoắc Đông im bặt nhìn cô chăm chú.
Hắn dường như đã bị lời nói của Sơ Địch chặn họng, những chữ sắp được thốt ra như bị bóp vụn nơi cổ họng.


Cả Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông đều trầm mặc một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn là Ninh Hoắc Đông lên tiếng trước.
Hắn đứng dậy, siết chặt hai tay thành quyền như để khống chế bản thân.


“Em về đi.
Tôi sẽ không cần em phải làm gì hết.
A Địch, cái giá động vào người tôi, Thẩm Biên nhất định phải trả”.


Dứt lời, Ninh Hoắc Đông rời đi ngay.
Sơ Địch vội vàng túm lấy cánh tay hắn nhưng lại bị Ninh Hoắc Đông lạnh nhạt hất ra.


“Ninh Hoắc Đông!”.


Cô hét lên.
Nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn đi thẳng một mạch, không hề quay đầu nhìn cô lấy một cái.
Sơ Địch biết hắn đã quyết tâm loại trừ Thẩm Biên rồi!

Sơ Địch vừa rời khỏi cục cảnh sát vừa hay gặp Thẩm Biên bên ngoài.
Nhìn thấy gương mặt hắn sưng húp nhưng vừa mới đi đánh nhau về, Sơ Địch không hỏi lo lắng.


“Anh sao thế?”.


“Lên xe đi anh có chuyện muốn nói với em”.


Sơ Địch theo Thẩm Biên lên xe, cô vừa nghe hắn nói chuyện, vừa chú tâm xử lý vết thương cho hắn.


“Là Ninh Hoắc Đông sao?”.


Sơ Địch đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Biên không ngờ cô lại đoán nhanh như vậy, hắn ngẩn người mấy giây sau đó liền gật đầu.


“Hắn đến tìm anh rồi, hắn có nói gì không?”.


Sơ Địch hỏi tiếp.


“Hắn cho anh thời gian ba ngày rời khỏi đây”.



Sơ Địch nghe xong câu nói này ánh mắt chợt có một tia hi vọng.
Cô bắt lấy tay Thẩm Biên, gần như là cầu xin hắn mà nói.


“Đi đi! Thẩm Biên, em xin anh đi đi!”.


Ninh Hoắc Đông đã cho Thẩm Biên cơ hội nếu như hắn còn không rời đi, Ninh Hoắc Đông chắc chắn sẽ động thủ mất! Ninh Hoắc Đông một khi đã tàn nhẫn thì không ai bằng, Sơ Địch vẫn còn nhớ như in cái cảnh tượng ba mẹ lần lượt rời đi trước mặt cô.


Nhưng Thẩm Biên dường như vẫn không nhận ra độ nguy hiểm của việc chọc giận Ninh Hoắc Đông.
Hắn lắc đầu, cũng nắm lấy tay cô.


“Tiểu Nguyệt, nếu có đi cũng là em đi cùng anh.
Ninh Hoắc Đông hiện tại đang bị cầm chân trong cục cảnh sát, đây là cơ hội tốt nhất để em bỏ trốn.
Tiểu Nguyệt, tuyệt đối đừng bỏ lỡ”.


Chính vì nhận ra cơ hội tốt ở trước mắt nên Thẩm Biên mới vội vã đến đây tìm cô, chỉ cần cô chịu theo hắn rời khỏi đây, mọi chuyện Thẩm Biên có thể tự mình lo liệu.
Hắn không ngại đối phó với Ninh Hoắc Đông.
Hắn không tin người như Ninh Hoắc Đông có thể một tay che trời.


Sơ Địch lắc đầu, cô hơi cụp mắt lẩn tránh ánh mắt của Thẩm Biên.


“Chuyện giữa em và Ninh Hoắc Đông, anh không thể hiểu và cũng không thể can thiệp được.
Thẩm Biên, Ninh Hoắc Đông đã cho anh cơ hội rồi, anh mau chóng rời khỏi đây đi.
Hắn thật sự rất đáng sợ, thật sự rất đáng sợ đấy!”.


Trên đời này Sơ Địch chỉ có một nỗi sợ duy nhất chính là ba chữ “Ninh Hoắc Đông”… Thẩm Biên không ở bên cạnh hắn nên không thể hiểu độ tàn nhẫn của hắn ra sao, còn Sơ Địch thì rất rõ ràng.
Vậy nên cô càng có nghĩa vụ khuyên bảo Thẩm Biên.


“Tiểu Nguyệt, em phải tin tưởng anh có thể chiến thắng Ninh Hoắc Đông”.


Thẩm Biên vẫn cố chấp muốn Sơ Địch đi theo hắn.
Hắn trở về đây là muốn đưa Sơ Địch về Thẩm gia, nếu như cô không theo hắn về, hắn về còn có ý nghĩa gì nữa.


Hơn nữa, Thẩm Biên từ lâu đã sớm thừa nhận Sơ Địch là người phụ nữ của mình.
Là gì có người đàn ông nào lại chấp nhận để người phụ nữ của mình bên cạnh người đàn ông khác chứ? Thẩm Biên muốn nói cho cô nghe, hắn rất yêu cô.
Hắn cũng rất muốn cho cô một hôn lễ trọn vẹn.


Sơ Địch thẳng thừng dội cho hắn một gáo nước lạnh.


“Anh không thể thắng được Ninh Hoắc Đông.
Cả đời này Thẩm Biên anh đều mãi mãi không thắng được sự tàn độc của hắn!”.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận