Phòng thẩm vấn tại cục cảnh sát.
Căn phòng thẩm vấn này rất nhỏ, không gian bốn phía đều kín bưng bưng không để lộ một sơ hở.
Một người đàn ông gương mặt điển trai ngồi đối diện với một viên cảnh sát.
Viên cảnh sát bật cười, đẩy một ly nước trắng đến trước mặt người đàn ông kia.
“Uống một chút nước đi.
Đừng căng thẳng, chỉ cần tôi hỏi gì cậu đáp nấy như vậy cậu đã được hưởng sự khoan hồng của pháp luật rồi”.
Người đàn ông kia không động đến ly nước, chỉ nhìn viên cảnh sát chăm chú.
Miệng hắn mấp máy mãi, nhưng phải rất lâu sau đó mới có thể thốt thành lời.
“Ninh Hoắc Đông đã dùng tôi mua chuộc tôi, hắn muốn tôi bỏ độc vào trong quá trình sản xuất rượu và tôi đã làm những việc đó”.
Viên cảnh sát vẫn giữ nụ cười bình thản.
Hắn đặt tay lên mặt bàn, gõ theo từng nhịp nhưng để giảm bớt sự căng thẳng trong căn phòng tù túng này.
“Tiểu Thiên phải không?”.
“Phải”.
“Cậu là người quản lý xưởng sản xuất rượu của Ninh thị?”.
“Phải”.
“Đã là hơn bảy năm nay rồi?”.
“Phải”.
“Vì sao lại chấp nhận yêu cầu của Ninh Hoắc Đông?”.
“Bởi vì tôi cần tiền”.
“Vậy vì sao lại chạy tới tố cáo Ninh Hoắc Đông? Anh ta không đưa đủ số tiền đã hứa cho anh sao?”.
“Không phải, bởi vì tôi cảm thấy có lỗi”.
Trình Thâm là đội trưởng của đội điều tra số một, cũng là người phụ trách vụ việc lần này của Ninh thị và Thẩm thị.
Hắn mới chỉ đơn thuần hỏi Tiểu Thiên mấy câu đơn giản mà đã nhìn ra rất nhiều sơ hở.
“Tiểu Thiên, cậu là người thông minh vậy nên tôi khuyên cậu đừng nên lừa dối trước mặt pháp luật”.
Trình Thâm nhẹ nhàng nhắc nhở.
Chỉ với một câu nói này hắn đã khiến Tiểu Thiên trở nên khẩn trương, ánh mắt hắn ta đảo liên hồi.
“Tôi không có, những lời tôi nói đều là sự thật.
Là Ninh Hoắc Đông đã mua chuộc tôi, là hắn dùng tiền bảo tôi bỏ độc vào rượu”.
Trình Thâm lúc này không còn dáng vẻ bình thản như trước.
Đôi mắt phượng ánh lên một vẻ nghiêm túc.
Hắn chống tay lên mặt bàn, nhìn thẳng vào người Tiểu Thiên, ánh mắt nghiêm nghị không cho phép hắn ta có cơ hội lẩn tránh.
“Thứ nhất, đáp án cậu đã cho tôi quá trôi chảy.
Theo lý mà nói người bình thường khi bước chân vào căn phòng này đều sẽ có một chút khẩn trương, nói năng vì thế sẽ không được lưu loát.
Nhưng theo như bản thân cậu nói cậu là người có tội.
Đã là người có tội thì phải lo sợ, nói năng làm sao có thể trôi chảy? Thứ hai, khi trả lời tôi, ánh mắt của cậu luôn nhìn vào cốc nước trước mặt, cậu không muốn đối diện trực tiếp với tôi.
Điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ cậu sợ tôi, quan ngại tôi”.
Trình Thâm nói rất chậm nhưng để Tiểu Thiên bắt kịp với tốc độ của hắn.
Một lúc sau, hắn nói tiếp.
“Tiểu Thiên, cậu nói dối”.
Trình Thâm không phải kẻ ngốc.
Khi hắn bước chân vào căn phòng thẩm vấn này hắn đã nhìn ra Tiểu Thiên là bị người ta mua chuộc để hãm hại Ninh Hoắc Đông.
Trình Thâm để cho Tiểu Thiên một không gian riêng, hắn đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.
Vừa bước chân ra ngoài, hắn đã nhìn thấy Ninh Hoắc Đông.
Trình Thâm ngược lại không hề tò mò lý do vì sao Ninh Hoắc Đông có thể ung dung tự tại đứng ở đây đợi hắn.
“Yên tâm đi tôi tự biết phân biệt đúng sai”.
Trình Thâm vỗ vai Ninh Hoắc Đông, cười nhạt.
“Tôi đương nhiên là yên tâm, bởi nếu như cậu tin lời người trong kia nói thì đã không phải bạn tôi nữa’.
Ninh Hoắc Đông và Trình Thâm là bạn thời đại học, mối quan hệ giữa hai người không tồi, đến bây giờ vẫn còn giữ liên lạc.
Trình Thâm cũng không phải là loại người đơn giản, hắn ban ngày là cảnh sát, ban đêm lại là một loại người khiến người ta khiếp sợ.
“Nói đi, cậu đến tìm tôi có việc gì”.
Trình Thâm hỏi thẳng.
Ninh Hoắc Đông chưa bao giờ đích thân đến tìm riêng hắn.
Và Trình Thâm cũng tin, lần này Ninh thị xảy ra sóng gió cũng không làm khó được Ninh Hoắc Đông, vậy nên hắn hiếu kỳ rốt cuộc là lý do gì khiến Ninh Hoắc Đông phải đích thân đến tận đây.
“Nếu như có thể, đừng lôi cô ấy vào việc này”.
Ninh Hoắc Đông bước gần về phía Trình Thâm, hắn hạ giọng nói rất nhỏ.
Trình Thâm ban đầu không hiểu, hắn ngơ ngác vài giây nhưng rất nhanh đã tự mình ngộ ra, Trình Thâm vỗ vai lên vai Ninh Hoắc Đông mấy cái, tặng cho Ninh Hoắc Đông một cái lắc đầu đầy ngao ngán.
“Ninh Hoắc Đông, cậu đúng là điên rồi! Người phụ nữ ấy có độc, yêu vào sẽ chết vì độc đấy”.
Ninh Hoắc Đông không nói gì.
Đối với lời nhắc nhở nửa đùa nửa thật của Trình Thâm hắn chỉ cười trừ.
Trình Thâm không có thời gian nói chuyện thêm với Ninh Hoắc Đông bởi vụ án lại có thêm tình tiết mới.
Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, trên các trang mạng xã hội lớn nhỏ và cả giới truyền thông đều bị chao đảo một phen.
Hai tin tức nằm ở hai thái cực khác nhau liên tục được tung ra.
Cách đây không lâu, người ta nói Ninh Hoắc Đông đã bỏ tiền mua chuộc nhân việc của mình bỏ độc vào quá trình sản xuất rượu.
Nhưng hiện tại, tin tức ấy hoàn toàn bị nhấn chìm.
Tin tức, Ninh Hoắc Đông bị vu oan đang trở thành điểm nóng.
Tổng giám đốc, người điều hành của tập đoàn Thẩm thị được cho là đã thuê người đàn ông tên Tiểu Thiên để vu oan giá họa cho Ninh Hoắc Đông.
Hơn nữa, sau khi bên phía cảnh sát không tìm thêm bằng chứng nào từ Tiểu Thiên đã tạm thời thả Tiểu Thiên về thì nhận được tin Tiểu Thiên trên đường trở về bị người ta giết hại.
Đồng thời thay, cái chết của Tiểu Thiên cũng có liên quan đến Thẩm Biên.
Đích thân Trình Thâm đến tập đoàn Thẩm thị để đưa Thẩm Biên về cục cảnh sát tiếp nhận điều tra.
Thẩm Biên vốn còn đang vui mừng ăn mừng cho chiến thắng vẻ vang của mình bất chợt nhìn thấy cảnh sát đến, hắn có chút bất ngờ.
Nhưng sự bất ngờ ấy chỉ xuất hiện trong một khắc ngắn ngủi.
Thẩm Biên còn chưa kịp lên tiếng thì Trình Thâm đã nói.
“Thẩm tổng, chúng tôi vừa nhận được bằng chứng tố cáo anh mua chuộc người để vu oan cho Ninh Hoắc Đông và cũng nhận được bằng chứng anh có liên quan đến cái chết của một người tên Tiểu Thiên”.
Trình Thâm vẻ mặt lạnh nhạt, hắn đưa cho Thẩm Biên xem lệnh bắt giữ.
Thẩm Biên nhìn vào tờ giấy A4 kia, sắc mặt trắng bệch hẳn ra, bàn tay hắn không khống chế được mà run rẩy không ngừng.
Trong đầu hắn lúc này cứ vang lên mãi lời nói của Sơ Địch, cô nói hắn mãi mãi không phải là đối thủ của Ninh Hoắc Đông.
Thẩm Biên trước kia không tin nhưng hiện tại đã tin rồi! Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ván cờ đã thay đổi!
[ … ]
Thẩm Biên được đưa về cục cảnh sát cũng là lúc Ninh Hoắc Đông được thả ra ngoài.
“Có muốn nói chuyện với hắn ta một chút không?”.
Trình Thâm tiến đến chỗ của Ninh Hoắc Đông, cười đùa hỏi.
Ninh Hoắc Đông không nói gì chỉ khẽ gật đầu một cái.
Trình Thâm hiểu ý liền cho người của mình rút xuống, bản thân hắn cũng không hề lưu lại mà để cho Ninh Hoắc Đông và Thẩm Biên không gian riêng.
Trên hành lang rộng lớn, chỉ có hai người đàn ông đứng đối diện nhau.
Sắc mặt Thẩm Biên phờ phạc trông thấy, còn sắc mặt Ninh Hoắc Đông thì hoàn toàn trái ngược, cực kỳ tươi tỉnh.
“Tôi không phải không cho anh lựa chọn mà là anh không lựa chọn thôi.
Thẩm Biên, tôi đã nể mặt A Địch tha cho anh một đường sống, còn cho anh thời gian ba ngày để cút xéo khỏi đây nhưng cuối cùng thì sao chứ? Anh vẫn lựa chọn chống đối tôi! Thẩm Biên, anh căn bản không phải là đối thủ của tôi”.
Ninh Hoắc Đông đút tay vào túi quần, dáng vẻ cực kỳ bình thản.
Thẩm Biên không nói gì, hắn im lặng rất lâu dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cuối cùng Thẩm Biên mới ngẩng đầu nhìn Ninh Hoắc Đông, hắn hỏi một câu, giọng nói mệt mỏi thiếu sức sống.
“Tiểu Thiên là anh sai người giết chết, đúng không?”.
Thứ Thẩm Biên muốn chính là đạp đổ Ninh Hoắc Đông chứ chưa từng nghĩ sẽ động đến mạng người vậy nên làm sao có chuyện hắn giết Tiểu Thiên được chứ.
Ninh Hoắc Đông bật cười, hắn đáp.
“Không phải tôi giết mà là Trình Thâm”.
“Hai người là đồng bọn?”.
Thẩm Biên thất kinh.
Trình Thâm trong lời Ninh Hoắc Đông nói chính là viên cảnh sát vừa đích thân giải hắn từ Thẩm thị về đây.
Đây cũng là điều mà Thẩm Biên hoàn toàn không ngờ đến nhất.
“Phải”.
Ninh Hoắc Đông không hề giấu diếm.
Kỳ thực, bản thân Ninh Hoắc Đông cũng không ngờ Trình Thâm lại ra tay giết Tiểu Thiên bởi vì khi người của hắn định ra tay thì người của Trình Thâm đã lấy xong mạng của Tiểu Thiên rồi.
Không uổng tình bạn bao nhiêu năm nay giữa hắn và Trình Thâm!
Ninh Hoắc Đông tiến lên một bước.
Hắn túm lấy cổ áo của Thẩm Biên, thít rất chặt khiến Thẩm Biên gần như không thể thở nổi.
Nhưng Ninh Hoắc Đông làm vậy chỉ là muốn dọa Thẩm Biên mà thôi.
Dù trong cục cảnh sát này hắn có quen biết Trình Thâm đi chăng nữa thì Ninh Hoắc Đông cũng không ngu ngốc giết người trong cục cảnh sát.
“Thẩm Biên, đây chính là cái giá cho việc động vào người tôi.
Nếu như anh có kiếp sau thì tốt nhất nên ghi nhớ thật kỹ, tránh để kiếp sau lại chết một cách thảm hại”.
Ninh Hoắc Đông nói xong liền dùng sức hất mạnh Thẩm Biên vào tường.
Lưng của Thẩm Biên bị đập mạnh vào tường khiến hắn vô cùng đau đớn, sắc mặt đã trắng nay lại còn trắng hơn.
Hắn yếu ớt ngẩng đầu nhìn Ninh Hoắc Đông, cười khểnh.
“Chính sự tàn nhẫn này của mày càng làm cho cô ấy rời xa mày.
Ninh Hoắc Đông, mày có biết Tiểu Nguyệt lúc nào cũng tìm cách rời khỏi mày không?”
Đôi đồng tử màu hổ phách của Ninh Hoắc Đông chợt có một tia u ám.
Hắn hơi cúi người, nói với Thẩm Biên.
“Cô ấy là Sơ Địch chứ không phải là Thẩm Tư Nguyệt.
Thẩm Tư Nguyệt có thể sẽ muốn cùng mày rời khỏi đây nhưng Sơ Địch thì khác, bởi cô ấy biết cái giá phải trả cho việc rời khỏi tao đắt ra sao”.
Ninh Hoắc Đông dùng mũi giày giẫm mạnh lên bàn tay của Thẩm Biên, hắn vừa nói vừa dùng sức nghiến mạnh.
.