Ninh Hoắc Đông đột nhiên xuất hiện ở đây không chỉ có Sơ Địch bất ngờ mà còn có Trần Mặc.
Trần Mặc không biết phải nói câu gì, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn Ninh Hoắc Đông.
Hắn từng nghĩ qua nếu gặp Ninh Hoắc Đông trong hoàn cảnh này, Trần Mặc nhất định sẽ mắng chửi hắn đồ cầm thú, nhưng hiện tại hắn là bị dáng vẻ của Ninh Hoắc Đông dọa cho sợ hãi.
Ninh Hoắc Đông không trả lời Sơ Địch, hắn tiến đến trước mặt Trần Mặc, không nói không rằng bất thình lình kéo Trần Mặc ngã xuống sàn, sau đó đá túi bụi vào người hắn ta.
Phải đến khi Sơ Địch phản ứng lại, vội chạy đến ngăn cản Ninh Hoắc Đông hắn mới chịu dừng tay.
Ninh Hoắc Đông được Sơ Địch ôm chặt lấy, lửa giận trong lòng hắn cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, nhưng hắn vẫn chẳng hề vui vẻ gì.
Làm gì có người đàn ông nào đến bắt gian vẫn có thể tươi cười?
“Không phải nói đi ăn với Dương Miêu Miêu sao? Sơ Địch, em đừng trả lời với tôi là Dương Miêu Miêu đã chuyển giới rồi nhé!”.
Ninh Hoắc Đông nhìn Sơ Địch với ánh mắt lạnh buốt.
Sơ Địch bị ánh mắt này làm cho sững ra bởi vì đã rất lâu cô chưa từng nhìn thấy loại ánh mắt này xuất hiện trên gương mặt của Ninh Hoắc Đông.
Dù khi cô có ở trước mặt hắn cầu xin hắn tha mạng cho Thẩm Biên, hay cô có đánh mất dự án quan trọng của Ninh thị, Ninh Hoắc Đông cũng không dùng loại ánh mắt này để nhìn cô.
Sơ Địch nhất thời không biết trả lời hắn như thế nào.
Nếu như cô nói là cô bị Dương Miêu Miêu gài bẫy, hắn liệu có tin không? Ninh Hoắc Đông hiện tại bị lửa giận khống chế, nhận được câu trả lời này của cô chắc chắn chỉ càng tức thêm.
Sơ Địch đành trầm mặc, cô không muốn kích động hơn.
Nhưng Sơ Địch không lên tiếng đã khiến Ninh Hoắc Đông hiểu nhầm, hắn tưởng cô âm thầm thừa nhận, Lửa giận trong người Ninh Hoắc Đông vừa hạ bớt đôi chút thì lại một lần nữa bùng cháy.
Hắn tức giận kéo Sơ Địch ra ngoài, ném cô lên xe.
Ninh Hoắc Đông vừa lên xe đã ấn nút khóa trái cửa, còn ấn vách ngăn để ngăn cách khoang xe thành hai không gian.
“Cởi quần áo”.
Ninh Hoắc Đông hạ lệnh.
Sơ Địch vẫn cứ ngẩn ra, chưa kịp thích nghi với lời nói của hắn thì Ninh Hoắc Đông đã lao tới, mạnh bạo xé nát quần áo trên người Sơ Địch xuống.
Sơ Địch lúc này mới nhận ra cô đã chọc vào một ổ kiến lửa, Ninh Hoắc Đông hoàn toàn tức giận rồi! Hắn đã sớm bị bức ảnh và cảnh tượng kia chi phối thế nên hoàn toàn không biết hành động lúc này của hắn đang làm cho Sơ Địch đau.
“Ninh Hoắc Đông, đau… Đau quá!”.
Ninh Hoắc Đông dường như chỉ tập trung vào việc phát tiết trên người cô chứ chẳng hề quan tâm đến lời Sơ Địch nói.
Hắn ôm chặt lấy cơ thể của Sơ Địch, từng hồi luân động đều mạnh mẽ đến mức như muốn đoạt mạng cô.
Sơ Địch theo bản năng bấu chặt lấy tấm lưng của hắn..
Tốc độ của Ninh Hoắc Đông mỗi lúc một nhanh dần, Sơ Địch hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Cô bật khóc nức nở, hai cánh môi đã bị Sơ Địch cắn chặt đến bật máu.
Ninh Hoắc Đông của hiện tại khiến Sơ Địch vô thức nhớ tới hắn trong quá khứ.
Ninh Hoắc Đông trong quá khứ cũng tàn nhẫn như vậy, không có màn dạo đầu, chỉ tập trung phát tiết trên người cô.
Sau một hồi phát tiết một cách điên cuồng, Ninh Hoắc Đông cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Còn Sơ Địch lúc này hoàn toàn xụi lơ trong lòng hắn.
Hắn ôm lấy Sơ Địch trần như nhộng ở trong lòng, một tay lau đi những giọt nước mắt đọng trên gương mặt cô, một tay bắt lấy cằm cô.
“A Địch, em khóc?”.
Nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh của Sơ Địch, đôi đồng tử màu hổ phách của Ninh Hoắc Đông liền có chút biến đổi.
Sơ Địch đau đến mức không động đậy nổi, chỉ có thể để mặc hắn ôm mình ở trong lòng.
Cô lí nha lí nhí nói.
“Anh làm tôi đau”.
Ninh Hoắc Đông ngẩn người, hắn không ngờ Sơ Địch sẽ dùng câu trả lời này để đáp lại hắn.
Nghe xong đáp án của cô, hàn khí trên người Ninh Hoắc Đông mới xua tan đôi chút,
Hắn vuốt ve cơ thể Sơ Địch, ra vẻ oán trách.
“Còn không phải do em sao? Nói là đi ăn với Dương Miêu Miêu sao lại thành ăn với người đàn ông khác rồi?”.
Ninh Hoắc Đông hừ lạnh, nghĩ đến chuyện này hắn vẫn cảm thấy trong lòng không vui.
“Tôi bị người khác lừa đấy chứ! Đúng là Dương Miêu Miêu đã hẹn tôi đi ăn tối, nhưng khi tới nơi thì chỉ thấy mỗi Trần Mặc”.
Sơ Địch giải thích cho hắn nghe.
“Vậy vì sao ở trong nhà hàng lại không nói với tôi?”.
“Anh đa nghi như thế nào bản thân anh còn không hiểu sao? Lúc ấy tôi mà nói với anh liệu anh có tin không? Chưa biết chừng khi ấy anh lại ra tay giết Trần Mặc cũng nên”,
Sơ Địch hừ lạnh, tỏ ra hờn dỗi.
“Chỉ cần em nói thật thì tôi đương nhiên sẽ tin thôi”.
“Tôi đương nhiên là nói thật.
Có một người đàn ông bá đạo như anh tôi làm sao tơ tưởng đến những người đàn ông khác.
Ninh Hoắc Đông, tôi đã nói rồi, duyên số kiếp này của tôi đã buộc chặt lấy người anh rồi”.
Ninh Hoắc Đông lúc này đã nguôi giận.
Hắn suy nghĩ thật kỹ, cảm thấy lời Sơ Địch nói cũng có lý.
Cô là người thông minh, nên biết làm gì mới có lợi cho bản thân mình thì làm sao có thể làm ra chuyện chọc giận hắn được chứ.
Ninh Hoắc Đông nhìn đống quần áo rách tả tơi bị vứt ở dưới chân rồi lại nhìn đến Sơ Địch, trong lòng hắn bỗng cảm thấy có lỗi.
Hắn lấy áo vest của mình khoác lên người cô, sau đó cúi đầu đặt một nụ hôn vô cùng dịu dàng lên trán Sơ Địch.
“A Địch, xin lỗi, xin lỗi vì đã làm em đau”.
Ninh Hoắc Đông đưa Sơ Địch về Ninh gia.
Vừa về đến Ninh gia cô đã nhốt mình trong phòng tắm, tắm rất lâu.
Đến khi đi ra thì liền leo lên giường ngủ một giấc, hoàn toàn không để ý đến Ninh Hoắc Đông.
Ninh Hoắc Đông biết Sơ Địch đang giận hắn nên cũng không làm phiền cô.
Hắn đợi đến khi Sơ Địch ngủ say mới rời khỏi Ninh gia.
Trước đó, Ninh Hoắc Đông đã nhờ Ngụy Sinh điều tra số điện thoại đã gửi tin nhắn cho hắn, là một sim rác, nhưng chủ sở hữu chiếc sim rác ấy chính là Dương Miêu Miêu.
Ninh Hoắc Đông thật sự không đến, chính hắn đã đẩy Sơ Địch đến miệng cọp.
[ … ]
Hiện giờ đã là nửa đêm, Dương Miêu Miêu bị tiếng chuông cửa liên hồi làm cho tỉnh giấc.
Cô ta tức giận chân trần chạy tới mở cửa, vừa nhìn thấy Ninh Hoắc Đông, Dương Miêu Miêu liền trở nên tỉnh táo.
“Hoắc Đông, muộn như vậy anh đến tìm em là có chuyện gì?”.
Cô ta không hề gọi cả họ cả tên của Ninh Hoắc Đông chứ đừng nói gì đến một tiếng ‘Ninh tổng’.
Hai chữ ‘Hoắc Đông’ được phát ra từ miệng của Dương Miêu Miêu ngọt như mật, bất cứ người nào nghe cũng đều cảm thấy mềm lòng nhưng riêng Ninh Hoắc Đông chỉ cảm thấy chán ghét.
Hắn vô cùng tự nhiên bước vào nhà của Dương Miêu Miêu.
Hắn ngồi trên ghế sofa của cô ta, đôi chân thon dài chồng lên nhau, nhìn dáng vẻ của Ninh Hoắc Đông bây giờ người ta nhìn vào còn tưởng hắn mới chính là chủ của ngôi nhà.
“Không có chuyện gì liệu có được đến đây tìm cô không?”.
Giọng Ninh Hoắc Đông vô cùng lạnh nhạt nhưng khi lọt vào tai Dương Miêu Miêu lại biến thành thứ gì đó vô cùng quyến rũ.
Cô ta hiểu nhầm rằng Ninh Hoắc Đông đã âm thầm mở cho cô ta một con đường khác.
Dương Miêu Miêu thấy vậy liền tiến tới ngồi bên cạnh Ninh Hoắc Đông.
“Tất nhiên là được rồi, chỉ cần anh thích tới lúc nào đều có thể tới lúc đấy”.
Dương Miêu Miêu vừa nói vừa đưa tay tháo từng nút áo sơ mi trên người Ninh Hoắc Đông.
Ninh Hoắc Đông không hề phản đối hành động của cô ta.
Vậy nên Dương Miêu Miêu càng được nước lấn tới.
Cô ta ngồi lên lòng Ninh Hoắc Đông, sau khi cởi xong áo của hắn, Dương Miêu Miêu cũng không ngại mà cởi luôn đồ của mình.
Trước mắt Ninh Hoắc Đông là cơ thể nóng bỏng của người phụ nữ nhưng hắn lại không hề bị đả động.
Đôi mắt màu hổ phách vẫn tĩnh lặng như mặt biển không gợn sóng.
Hắn nghĩ, nếu như trước mặt hắn không phải là Dương Miêu Miêu mà là Sơ Địch thì cơ thể của hắn lúc này sẽ khó chịu đến phát điên.
Người phụ nữ trước mặt chỉ khiến Ninh Hoắc Đông cảm thấy chán ghét.
Dương Miêu Miêu thăm dò Ninh Hoắc Đông rất nhiều lần nhưng vẫn không thấy hắn có phản ứng.
Cô ta tưởng rằng Ninh Hoắc Đông đã chấp nhận cô ta mà lại chẳng biết rằng trong đầu Ninh Hoắc Đông lúc này chỉ toàn hình ảnh của Sơ Địch.
Cô ta hôn lên cơ thể của Ninh Hoắc Đông, dần dần di chuyển lên đến gương mặt của hắn.
Nhưng khi môi của Dương Miêu Miêu chuẩn bị áp xuống môi của Ninh Hoắc Đông, hắn đột nhiên có hành động.
Ninh Hoắc Đông dùng tay bóp chặt lấy cổ của Dương Miêu Miêu, ép cô ta ngã xuống ghế sofa.
Mà lúc này Dương Miêu Miêu đã hoàn toàn đắm chìm trong mộng tưởng nên làm sao có thể nhìn ra ánh mắt tĩnh lặng của Ninh Hoắc Đông đã có vài gợn sóng lăn tăn?
“Hoắc Đông, có phải anh đã cảm thấy em tốt hơn Sơ Địch rồi không?”,
Nghe thấy hai chữ Sơ Địch từ miệng Dương Miêu Miêu, Ninh Hoắc Đông liền tăng thêm lực bóp chặt lấy cổ của cô ta.
Cô ta không thở nổi, khó khăn hỏi hắn.
“Hoắc Đông, anh muốn làm gì? Có phải muốn tìm người chơi một trò chơi kích thích hay không”.
Dù đã loáng thoáng nhận ra sự khác thường của Ninh Hoắc Đông nhưng Dương Miêu Miêu vẫn cố gắng thuyết phục bản thân cô ta rằng Ninh Hoắc Đông đã chấp nhận cô ta, hắn đã để cô ta thay thế vị trí của Sơ Địch.
Ninh Hoắc Đông sợ bản thân sẽ lỡ tay bóp chết Dương Miêu Miêu, hắn liền nới lỏng lực ở bàn tay.
“Dương Miêu Miêu, cô có biết hôm nay tôi đến đây để làm gì không?”.
Dương Miêu Miêu cười quyến rũ, đáp:
“Đương nhiên là đến tìm em rồi!”.
“Phải, đúng là đến tìm cô.
Nhưng tôi đến tìm cô là để thay vị hôn thê của tôi dạy dỗ một kẻ trà xanh như cô.
Biết điều thì tránh xa cô ấy ra một chút!”.
.