“Trình Thâm, cậu muốn Phó Tĩnh hay không không phải là chuyện mình có thể quyết định”.
Ninh Hoắc Đông nhìn ra Trình Thâm không hề có vẻ muốn bỡn cợt.
Chỉ là hắn không tin một người đàn ông ham chơi như hắn ta lại vì một người phụ nữ mới quen biết lần đầu như Phó Tĩnh mà cải tà quy chính.
“Tất nhiên là không phải do cậu quyết định rồi.
Thứ Trình Thâm mình đã muốn mình có thể tự mình giành về, cậu chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với mình là được”.
Trình Thâm dứt lời liền bật dậy.
Hắn đã đạt được mục đích nên cũng không ở lại làm phiền Ninh Hoắc Đông nữa.
Trình Thâm vừa rời đi liền đụng mặt Sơ Địch ở cửa ra vào.
Sơ Địch cúi đầu chào hắn, hắn thì không có biểu hiện gì chỉ dùng ánh mắt để quan sát cô.
“A Địch, lại đây!”
Ninh Hoắc Đông nhìn thấy Sơ Địch đã trở về liền mỉm cười.
Đôi đồng tử màu hổ phách cũng không còn vẻ mệt mỏi như khi nói chuyện với Trình Thâm nữa.
Sơ Địch mới ra ngoài gặp đối tác chưa được hai tiếng đồng hồ hắn đã nhớ cô phát điên.
Ninh Hoắc Đông muốn được ôm cô vào lòng, muốn ngay lập tức!
Sơ Địch nhìn về phía Ninh Hoắc Đông rồi mỉm cười.
Cô tiện tay đóng cửa phòng, rồi mới đi về phía hắn.
Sơ Địch rất vô cùng tự nhiên ngồi vào lòng Ninh Hoắc Đông, cánh tay nhỏ nhắn của cô thuận thế ôm lấy cổ hắn, đầu Sơ Địch ngả vào bả vai của Ninh Hoắc Đông.
Tất cả những hành động này Sơ Địch làm như một thói quen.
Ninh Hoắc Đông rất thích để cô dựa vào người mình, nói đúng hơn hắn rất hưởng thụ cái cảm giác này.
“Trình Thâm đến tìm anh làm gì thế?”.
Sơ Địch đương nhiên cũng biết Trình Thâm.
Ninh Hoắc Đông đã từng nói với cô, hắn ta là người đóng góp không ít công sức trong việc ngụy tạo cái chết của Thẩm Biên.
Mà Sơ Địch cũng tự mình cảm thấy được Trình Thâm không phải con người đơn giản.
Hắn ta trẻ tuổi như vậy đã được bầu làm đội trưởng, lại có còn người ba là cục trưởng cục cảnh sát.
Nhưng Ninh Hoắc Đông nói, người ba làm cục trưởng cục cảnh sát chỉ là ba nuôi của Trình Thâm, ba ruột của hắn là một người nắm quyền trong giới hắc đạo.
Năm xưa, vì muốn bảo vệ tính mạng cho Trình Thâm, ba hắn mới buộc phải gửi gắm hắn cho người khác.
“Quan tâm đến chuyện của người đàn ông khác như vậy?”.
Ninh Hoắc Đông thử tỏ ra không vui để xem phản ứng của Sơ Địch.
Nhưng cũng may, phản ứng của cô không khiến hắn thất vọng.
Trong lòng Ninh Hoắc Đông thầm vui vẻ.
Sơ Địch tưởng hắn giận dỗi liền đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, còn cúi đầu hôn lên môi Ninh Hoắc Đông một cái.
Cô cười, trêu chọc Ninh Hoắc Đông.
“Anh còn phải sợ Trình Thâm cướp tôi khỏi tay anh à?”.
Ninh Hoắc Đông bị cô chọc cho cười, hắn cười phá lên.
“Tôi đương nhiên không sợ Trình Thâm cướp người của tôi.
Tôi chỉ sợ em can tâm tình nguyện đi theo hắn ta mà thôi”.
Sơ Địch nhéo hắn một cái.
“Có một tên cầm thú như anh ở đây, sao tôi dám rời đi được chứ?”.
Sơ Địch vừa dứt lời, Ninh Hoắc Đông đã đè cô xuống ghế sofa.
Sơ Địch không hề lẩn tránh, cô vẫn dùng đôi mắt trong vắt như nước bình tĩnh nhìn Ninh Hoắc Đông.
Dù rõ ràng đã cảm nhận được sự nguy hiểm từ người đàn ông phía trước mang lại nhưng Sơ Địch vẫn không hề sợ hãi.
Có lẽ là do bản thân cô đã sống quen trong sự nguy hiểm này.
Khoảng cách giữa Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch rất gần, hơi thở nóng bỏng của hắn cứ liên tục phả xuống gương mặt của Sơ Địch, mang đến cho cô một luồng ấm áp vô tận.
“A Địch”.
Giọng Ninh Hoắc Đông đột nhiên trầm xuống.
Sơ Địch biết bản tính đàn ông của hắn đã xuất hiện.
Cô chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn, rồi dần dần trượt xuống nút áo trên người Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch tỏ ra tùy ý tháo hai nút áo đầu tiên của hắn ra, sau đó đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình vào bên trong, xoa nhẹ lồng ngực của Ninh Hoắc Đông.
Ninh Hoắc Đông bị cô trêu chọc đương nhiên là khó chịu, nhưng hắn vẫn khống chế biểu tình rất tốt.
“Muốn tôi à?”.
Sơ Địch hỏi.
Cô đã quá hiểu ham muốn của hắn!
Ninh Hoắc Đông gật đầu.
“Vậy em có cho không?...”.
Ninh Hoắc Đông còn chưa nói hết câu Sơ Địch đã dùng môi mình chặn họng hắn.
Hai người dây dưa rất lâu, phải đến khi Sơ Địch chịu đầu hàng hắn muốn quyến luyến buông tha cho cô.
Ninh Hoắc Đông thủ thỉ vào tai Sơ Địch.
“Sắp tới tôi phải đi công tác mất nửa tháng.
Em có thể không nhớ tôi nhưng tôi sẽ rất nhớ em đây”.
Sơ Địch bị hắn chạm vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể mà không ngừng động đậy, cô đáp.
“Tôi sẽ không nhớ anh đâu, nhưng sẽ nhớ cơ thể của anh đấy!”.
“Vậy bây giờ sẽ thỏa mãn em”.
“Ninh Hoắc Đông, vào phòng nghỉ! Vào phòng nghỉ đi!”.
[ … ]
Ninh Hoắc Đông đi công tác mất nửa tháng, đây là thời gian tốt nhất để Sơ Địch tiến hành hành động.
Nội gián trong tập đoàn Ninh thị, Sơ Địch đã có Chúc Hạ.
Chúc Hạ là người thông minh, việc lôi kéo những vị cổ đông khác Sơ Địch cũng yên tâm giao cho ông.
Nhưng có một thứ quan trọng hơn cần cô xử lý, chính là thế lực chống lưng cho Ninh thị.
Tập đoàn Ninh thị hiện tại phát triển ngày càng lớn mạnh, lợi nhuận thu về trong một ngày đã được tính bằng tỷ đồng rồi chứ đừng nói tới lợi nhuận của một tháng hay cả một năm.
Chừng nào còn có Bành Dược chống lưng, chừng ấy Ninh thị còn có thể vươn xa hơn.
Ninh Hoắc Đông quả là người biết nhìn xa trông rộng, thế nên hắn mới nâng đỡ Bành Dược trở thành bộ trưởng bộ kinh tế, điều này giúp cho địa vị của Ninh thị trong giới được củng cố hơn rất nhiều.
Bóng tối bao phủ lấy bao lưng nhỏ bé của Sơ Địch.
Cửa văn phòng được mở ra, một người phụ nữ nhanh chóng bước vào.
Đến khi tiếng giày cao gót cách mình không xa, Sơ Địch mới lên tiếng.
“Phó Tĩnh, đã tìm thấy những thứ tôi nói chưa?”.
Phó Tĩnh đưa cho Sơ Địch một tập văn kiện, lập tức trả lời.
“Trong này là toàn bộ những gì cô yêu cầu.
Bà ta là Đình Hâm, người đã cùng Bành Dược tham gia vào việc tranh cử chức vị bộ trưởng bộ kinh tế.
Bà ta tuy biết Bành Dược đã có kế hoạch chu toàn cho chức vị bộ trưởng này nhưng vẫn cương quyết muốn cùng ông ta tranh đoạt một lần, lý do rất đơn giản, Đình Hâm chưa từng quên được Bành Dược.
Đình Hâm và Bành Dược là thanh mai trúc mã.
Bành Dược vốn là đã hứa sẽ kết hôn với Đình Hâm, nhưng sau này ông ta lại quen biết với một cô gái tên Hạ Nam, chính là vợ ông ta hiện tại…”.
Phó Tĩnh chưa nói hết câu Sơ Địch đã ngắt lại.
Cô xoay người nhìn Phó Tĩnh, giúp cô ấy nói nốt.
“Hạ Nam luận về nhan sắc hay gia thế đều hơn hẳn Đình Hâm, một người đàn ông như Bành Dược sao lại ngu ngốc bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này? Thế nên ông ta đã lựa chọn kết hôn với Hạ Nam.
Còn Đình Hâm từ đó mà căm hận ông ta.
Tôi nói có đúng không?”
“Cô nói đều đúng rồi”.
Sơ Địch hài lòng với đáp án của Phó Tĩnh.
Cô lại xoay người, hướng tầm mắt của mình vào cảnh đêm bên ngoài kia.
Kỳ thực trên đời này thứ đáng sợ nhất không phải ma quỷ mà lòng căm ghét của con người.
Giống như cô hay giống như Đình Hâm, vì hận một người mà có thể làm tất cả.
Tuy trận chiến vừa rồi Đình Hâm đã thua cuộc, nhưng ai nói rằng bà ta sẽ chịu từ bỏ chứ?
“Phó Tĩnh, tôi muốn nói chuyện với Đình Hâm, vào buổi tối ngày mai”.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ liên lạc với nghị sĩ Đình”.
[ … ]
Đình Hâm tưởng rằng Sơ Địch là người của Ninh Hoắc Đông, cùng phe với Bành Dược nên không hề muốn gặp mặt nói chuyện với cô.
Thế nên, cách tốt nhất để Sơ Địch có thể gặp mặt bà chính là trực tiếp xông vào phòng làm việc của Đình Hâm.
Đình Hâm nhìn thấy sự xuất hiện của Sơ Địch, trong lòng dĩ nhiên không vui.
“Phó tổng Sơ, nơi này không hoan nghênh cô, mời cô về cho”.
Lập trường của Đình Hâm rất đơn giản, chỉ còn là những người thuộc phe Bành Dược bà đều không muốn tiếp.
Trong mắt bà, người của Bành Dược cũng chính là kẻ thù của bà.
Sơ Địch làm như không nghe ra ý tứ đuổi khách từ miệng Đình Hâm.
Cô thoải mái ngồi xuống ghế sofa, còn vô cùng bình thản rót cho mình một chén trà ấm.
Sơ Địch rót làm hai chén, một chén cho mình, một chén cho Đình Hâm.
“Phó tổng Sơ, cô không nghe thấy lời tôi nói sao?”.
Sơ Địch lúc này mới ngẩng đầu nhìn Đình Hâm.
Sơ Địch không thể không thừa nhận người phụ nữ này thật sự rất xinh đẹp.
Tuy đã có tuổi, nhưng những nếp nhăn vẫn không thể che đi vẻ đẹp vốn có của bà.
Sơ Địch mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi.
“Nghị sĩ Đình, bà làm sao có thể chắc chắn tôi hoàn toàn là người phụ nữ của Ninh Hoắc Đông? Cũng làm sao có thể chắc chắn cứ làm người của Ninh Hoắc Đông thì sẽ thuộc phe của Bành Dược?”.
Đình Hâm nghe thấy câu hỏi của Sơ Địch thì hơi khựng lại.
Bà ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện với cô, thầm quan sát Sơ Địch.
Đình Hâm đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Sơ Địch, nhưng bà vẫn muốn thăm dò cô thật kỹ.
“Dựa vào cô là vị hôn thê được Ninh Hoắc Đông tuyên bố với bên ngoài, còn dựa vào cô là phó tổng của Ninh thị”.
“Ô? Nếu như vậy thì bà hoàn toàn sai lầm.
Nghị sĩ Đình, chuyện giữa tôi và Ninh Hoắc Đông, chỉ cần bà cho người đi điều tra thật kỹ sẽ có thể thấy được rất nhiều điều, càng thấy được quan hệ thực tế của tôi và hắn.
Nếu bà đã nhận định tôi là người của Ninh Hoắc Đông một cách chắc chắn như thế thì chúng ta không cần nói chuyện hợp tác nữa”.
Sơ Địch dứt khoát đứng dậy.
Đúng như cô tính toán, khi cô bước đến cửa phòng, Đình Hâm liền gọi cô lại.
“Cô muốn hợp tác gì với tôi?”.
Đình Hâm cũng bật dậy.
Bà nheo mắt nhìn người phụ nữ trẻ tuổi phía trước.
Sơ Địch xoay người nhìn bà, nói.
“Tôi muốn bà làm hậu thuẫn cho tôi, còn tôi sẽ giúp bà có được chức vị bộ trưởng bộ kinh tế”.
.