Sơ Địch không thể phản kháng lại nổi, cô liên tục bị Ninh Hoắc Đông dìm trong bồn tắm.
Ninh Hoắc Đông lúc này có lẽ cũng đã quá tức giận nên không hề nhận ra hành động của hắn có thể làm hại đến tính mạng của Sơ Địch.
Nhận thức của Sơ Địch dần dần trở nên mơ hồ, cô cũng chẳng còn đủ sức lực để phản kháng lại Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch vốn định buông xuôi tất cả nhưng cô lại nhớ đến đứa bé trong bụng.
Nhớ đến đứa bé đầu tiên đã bị cô nhẫn tâm tính kế, nhớ đến đứa bé thứ hai cô cương quyết phải bảo vệ cho bằng được.
Sơ Địch như được tiếp thêm sức mạnh.
Cô bật dậy, cầm lấy vòi xịt để phòng thân.
Ninh Hoắc Đông cũng bị hành động của Sơ Địch dọa cho giật mình.
Hắn đương nhiên không thể ngờ Sơ Địch lại cố chấp không muốn phá thai đến cùng.
Hắn híp mắt, đôi đồng tử màu hổ phách nheo hẹp lại càng thêm phần đáng sợ.
“A Địch, em đừng ép tôi ra tay tàn nhẫn!”.
[ … ]
Ninh Hoắc Đông vừa đưa Sơ Địch rời đi, Thẩm Kiệt lập tức gọi điện báo cáo với Thẩm Thế Mạt.
Sau khi biết kế hoạch đưa Sơ Địch trở về Thẩm gia của mình hoàn toàn thất bại, Thẩm Thế Mạt vô cùng tức giận.
Hắn giận dữ đến mức không ngừng trút giận lên người Thẩm Kiệt, từ đầu đến cuối, Thẩm Kiệt chỉ im lặng chịu đựng bởi hắn biết hắn là người có lỗi.
“Anh Thẩm Biên, xin lỗi anh”.
Thẩm Kiệt cúi thấp đầu.
Nếu như hắn chú tâm vào một chút Sơ Địch sẽ không có cơ hội chạy trốn, sẽ càng không thể đụng mặt Ninh Hoắc Đông giữa đường.
Hắn là em trai của cô, rõ ràng hiểu tính cách của cô như thế…
Thẩm Thế Mạt đưa lưng về phía Thẩm Kiệt bởi hắn sợ nếu hắn cứ đứng đối diện với hắn ta, hắn sẽ lại một lần nữa không thể khống chế cảm xúc của chính mình.
Hơn nữa, Thẩm Thế Mạt cũng không thể hoàn toàn trách Thẩm Kiệt.
Cả hắn và Thẩm Kiệt đều hiểu Sơ Địch không muốn trở về Thẩm gia, cô cũng không muốn phá đi giọt máu của Ninh Hoắc Đông.
“Tiểu Kiệt, chúng ta phải đưa Tiểu Nguyệt trở về”.
Thẩm Thế Mạt nói.
Chỉ cần Sơ Địch ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông thêm một giây một khắc thì một giây một khắc ấy cũng đồng nghĩa với việc cô đang đối mặt với nguy hiểm.
“Kế hoạch lần này không thành công, chúng ta xây dựng một kế hoạch khác.
Anh Thẩm Biên, lần này chắc chắn chúng ta sẽ đưa được chị ấy trở về.
Chỉ cần trở về Thẩm gia, em sẽ đứng ra gán ghép hai người”.
Thẩm Kiệt luôn biết tình cảm mà Thẩm Thế Mạt dành cho Sơ Địch, nói đúng hơn là cả nhà họ Thẩm để hiểu rõ chuyện này.
Hắn không biết Sơ Địch có nhìn ra hay không, hắn chỉ biết Thẩm Thế Mạt đối xử với cô rất tốt, xứng đáng ở bên cạnh cô hơn là người đàn ông tên Ninh Hoắc Đông.
Thẩm Thế Mạt mỉm cười.
Dường như đã nghĩ được thứ gì đó, bạc môi mỏng của Thẩm Thế Mạt khẽ cong lên, nụ cười thấp thoáng sự tàn nhẫn.
“Đầu tiên chúng ta sẽ tiến hành như thế này...
Chỉ có làm lớn mới có thể đánh bại được Ninh Hoắc Đông.
Hơn nữa mọi việc phải làm thật cẩn thận, không được để Ninh Hoắc Đông nắm được sơ hở”.
[ … ]
Sơ Địch cầm chắc vòi xịt trong tay, quyết tâm chống lại Ninh Hoắc Đông đến cùng.
Trên gương mặt nhỏ bé của Sơ Địch cả đôi mắt to tròn trong vắt của cô đều thể hiện dáng vẻ kiên định, chính cái dáng vẻ ấy càng khiến Ninh Hoắc Đông không hề hài lòng.
Ninh Hoắc Đông bất thình lình giật vòi xịt trong tay Sơ Địch vứt xuống sàn, sau đó hắn kéo Sơ Địch cả người đang ướt sũng vào bên trong phòng ngủ.
Ninh Hoắc Đông xem ra vẫn còn có chút nhân tính, sợ Sơ Địch cảm lạnh nên đã điều chỉnh nhiệt độ trong phòng.
“Ninh Hoắc Đông, chỉ cần anh không ép tôi phá thai thì tôi cái gì cũng có thể làm.
Ninh Hoắc Đông, coi như tôi cần xin anh có được không?”.
Sơ Địch hoàn toàn bị dáng vẻ tàn nhẫn của Ninh Hoắc Đông dọa cho sợ.
Cô không biết liệu bản thân có thể kiên nhẫn chịu đựng thêm được bao lâu, càng không biết cô liệu có càng khả năng bảo vệ đứa bé trong bụng hay không.
Một người phụ nữ yếu đuối như Sơ Địch không phải là một đối thủ với Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch không quan tâm đến thể diện, quỳ gối trước mặt hắn, chỉ thiếu việc dập đầu cầu xin hắn.
Ninh Hoắc Đông nhíu mày, đôi bàn tay to lớn để dọc theo chỉq quần đã âm thầm siết chặt lại thành quyền.
Hắn cảm thấy không khí trong phòng quá bức bối liền đưa tay tháo hai nút áo sơ mi đầu tiên, làn da màu đồng cùng cơ ngực rắn chắc thoáng ẩn thoáng hiện.
“A Địch, hiện tại tôi chỉ muốn em bỏ đứa bé đi!”.
Ninh Hoắc Đông nói rõ ràng từng chữ.
Lúc này hắn không có yêu cầu cô về bất cứ thứ gì, chỉ yêu cầu Sơ Địch bỏ đứa bé trong bụng, bỏ đi nghiệt chủng của cô và Thẩm Thế Mạt.
Sơ Địch lập tức rít lên.
“Không thể nào! Ninh Hoắc Đông, tôi sẽ không bỏ đứa bé.
Tôi đã nói rồi, tôi sẽ sinh nó ra thật khỏe mạnh và bình an”.
“Em cảm thấy em có thể làm được sao?”.
Ninh Hoắc Đông cười lạnh, hắn bất thình lình hỏi Sơ Địch một câu không rõ đầu đuôi.
Cảm nhận được sự nguy hiểm trong lời nói của Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch lập tức im bặt.
Cô cẩn thận quan sát hắn, nhưng đôi mắt Ninh Hoắc Đông giống như đáy biển, càng nhìn càng chỉ khiến người ta cảm thấy mông lung.
“A Địch, ban nãy Ngụy Sinh đã đưa cho tôi một vài bức ảnh, tôi thấy không tồi, muốn đưa em cùng thưởng thức.
Em xem xong, nói lại cảm nhận với tôi nhé?”.
Ninh Hoắc Đông từ trong tập tài liệu lấy ra một xấp ảnh.
Hắn đưa đến trước mặt Sơ Địch, từ tay nhét vào lòng bàn tay cô.
Sơ Địch vừa cúi đầu nhìn xuống bức ảnh, sắc mặt đã trở nên lạnh buốt.
Tuy trong phòng có điều hòa điều chỉnh nhiệt độ, nhưng Sơ Địch vẫn không cảm nhận được một chút ấm áp.
Người đàn ông trong bức ảnh chính là Thẩm Kiệt, em trai cô.
Khung cảnh được chụp chính là vào ban nãy, khoảnh khắc Thẩm Kiệt và đám người của hắn không ngừng truy đuổi cô, còn Sơ Địch thì lại đụng mặt với Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch cứ nghĩ Thẩm Kiệt đã thoát được khỏi tầm ngắm của Ninh Hoắc Đông mà cô lại quên rằng ánh mắt của người đàn ông này đã quá mức sắc bén.
“A Địch, em vẫn luôn cho rằng Ninh Hoắc Đông tôi nghĩ kế hoạch khủng bố chỉ có mình Thẩm Biên xen vào sao? Em đừng ngu ngốc nữa.
Trong vở kịch ấy có bao nhiêu người, tôi còn rõ hơn ai hết.
Thẩm Biên vì muốn đưa em rời khỏi tôi mà đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư, A Địch, em có biết đám diễn viên quần chúng cùng hắn diễn kịch ngày hôm ấy đều là sát thủ rất khó mời không? Chỉ đáng tiếc giả chết cuối cùng lại thành chết thật”.
Ninh Hoắc Đông bật cười.
Sau khi mọi thứ kết thúc, Ninh Hoắc Đông đã nhìn ra tất cả đều là kế hoạch do một tay Thẩm Thế Mạt dàn dựng, à còn cos sự tham gia của Thẩm Kiệt - em trai Sơ Địch.
Ninh Hoắc Đông không có hành động gì không phải là hắn sợ mà là hắn muốn tìm Sơ Địch về trước.
“Đừng động vào em ấy.
Ninh Hoắc Đông, anh đã giết ba mẹ tôi rồi, Kỳ Nhiên là người thân duy nhất của tôi, hiện tại anh cũng muốn giết nó sao?”.
Ninh Hoắc Đông đã nói rõ ràng từng chữ như vậy, Sơ Địch làm sao không đoán được tâm tư của hắn.
Hắn muốn dùng em trai cô để đổi lấy mạng sống của đứa bé trong bụng cô.
Đứng giữa em trai và con của mình, Sơ Địch đã có chút hoang mang.
“A Địch, chỉ cần em nghe lời tôi sẽ không làm hại đến Sơ Kỳ Nhiên.
Vậy nên chuyện đứa bé trong bụng em, không cần tôi nói nhiều em cũng đã biết mình nên làm thế nào có phải không?”.
Sơ Địch không thể phủ nhận là Ninh Hoắc Đông rất giỏi việc nhìn thấu lòng người.
Hắn luôn luôn biết rằng điểm yếu duy nhất của cô chính là Sơ Kỳ Nhiên.
Chính vì biết nên Ninh Hoắc Đông mới tận dụng được một cách triệt để.
“Tôi cần thời gian để suy nghĩ”.
“Được, tôi cho em mười lăm phút.
Rốt cuộc là em trai hay là đứa bé nghiệt chủng kia em từ mình lựa chọn”.
“Ninh Hoắc Đông, anh nhất định phải ép tôi vào đường cùng sao?”.
Trong lời nói của Sơ Địch hoàn toàn nghe ra sự tuyệt vọng.
Sơ Địch đã nhún nhường cầu xin hắn rồi, Ninh Hoắc Đông vì sao vẫn tàn nhẫn với cô như thế chứ.
Ninh Hoắc Đông lắc đầu, hắn nói.
“A Địch, không phải tôi ép em mà là em ép tôi.
Giữa Sơ Kỳ Nhiên và đứa bé em chỉ có thể chọn một”.
Sơ Địch không nói gì nữa, im lặng suy nghĩ.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi đi.
Căn phòng rộng lớn tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc.
Đã tròn mười lăm phút đồng hồ nhưng Sơ Địch vẫn chưa đưa ra đáp án, Ninh Hoắc Đông định nhắc nhở cô thì vào lúc này Sơ Địch đã ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cô cười yếu ớt, giống như một kẻ bất lực đưa tay ra chịu trói.
“Ninh Hoắc Đông, anh thắng rồi! Tôi lựa chọn Kỳ Nhiên”.
Đến phút cuối cùng Sơ Địch vẫn không thể thực hiện lời hứa của mình, Đến phút cuối cùng, cô vẫn quyết định để đứa bé một lần nữa trở thành vật hi sinh.
Có lẽ so với Ninh Hoắc Đông cô còn tàn nhẫn hơn cả hắn.
Sơ Địch cúi đầu nhặt con dao dưới chân lên, đưa cho Ninh Hoắc Đông.
“Ninh Hoắc Đông, anh rồi sẽ hối hận vì sự lựa chọn ngày hôm nay của mình.
Ninh Hoắc Đông, anh tàn nhẫn lắm, độc ác lắm!”.
Nước mắt rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô, chẳng mấy chốc đã nhấn chìm nó.
Sơ Địch không muốn khóc trước mặt Ninh Hoắc Đông nhưng cô không thể ngăn cản nổi nước mắt của chính mình.
Cuối cùng Sơ Địch cũng hiểu ra một đạo lý, cách tốt nhất để có thể trả thù chính là tàn nhẫn.
Trên con đường trả thù bắt buộc phải có vật hi sinh.
Giống như Sơ Địch lúc này, chấp nhận hi sinh hai lần mang thai để đổi lấy những lợi ích lớn hơn.
Ninh Hoắc Đông nhận lấy con dao từ tay cô, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy không hiểu vì sao lòng Ninh Hoắc Đông lại đau nhói.
“A Địch, chỉ một nhát dao thôi rồi mọi chuyện sẽ kết thúc”.
.