Thủy tinh tuy nhỏ nhưng lại sắc nhọn, có sức sát thương rất lớn.
Từng mảnh từng mảnh ghim trên gương mặt của Sơ Địch, chẳng mấy chốc gương mặt nhỏ nhắn của cô đã bị máu tươi phủ kín.
Nhưng cũng may thủy tinh không làm tổn thương đến mắt để Sơ Địch có thể nhìn thấy gương mặt tàn nhẫn của Ninh Hoắc Đông.
Hắn nhìn bộ dạng của cô, nhìn đến chăm chú, sau đó nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Sơ Địch chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Cô muốn đưa Ninh Hoắc Đông đến gặp bác sĩ, để bác sĩ kiểm tra xem hắn thật sự có bệnh tâm thần không!
Sơ Địch ngồi dậy.
Cô nén đau, gỡ từng mảnh thủy tinh đang ghim trên mặt ném xuống đất.
Mỗi một lần dùng tay rút mảnh thủy tinh ra, Sơ Địch đều có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tận tâm can.
Sau khi gỡ hết miếng thủy tinh đang ghim trên gương mặt xuống, Sơ Địch lại một lần nữa cúi người, ngậm hết những miếng thủy tinh ấy vào trong miệng.
Thủy tinh ở trong miệng cứa nhiều nhát vào lưỡi cô, rất nhanh khoang miệng Sơ Địch đã ngập tràn máu tươi.
Cô đứng dậy, đi đến thùng rác, nhổ toàn bộ thủy tinh trong miệng xuống.
Làm xong tất cả mọi việc, Sơ Địch quay đầu nhìn Ninh Hoắc Đông.
Cả một quá trình dài đằng đẵng kia gần như lấy đi mạng sống của cô, nhưng người đàn ông ấy vẫn hờ hững ngồi trên giường bệnh, dùng đôi mắt màu hổ phách quan sát tất cả.
“Ninh thiếu, thu dọn xong rồi, anh có vừa ý không?”.
Ninh Hoắc Đông bật dậy, hắn đi đến trước mặt Sơ Địch, một bàn tay đã có thể cố định được gương mặt của cô.
Ninh Hoắc Đông dùng sức, miết đi miết lại rất nhiều lần trên vết thương của Sơ Địch.
Sơ Địch tuy đau nhưng vẫn không có phản ứng phản kháng mà hoàn toàn để hắn tùy ý.
“Sơ Địch, cô có biết chống lại tôi đối với cô không có lợi không?”.
Ninh Hoắc Đông quệt vết máu dính trên gương mặt Sơ Địch đi.
Nhưng dường như vết thương của cô rất nặng, càng lau máu càng chảy nhiều.
Ninh Hoắc Đông nghĩ bài học lần này chắc chắn đã đủ rồi, Sơ Địch sẽ không chống đối hắn nữa.
Nhưng không!
“Biết.
Tôi là người rõ ràng hơn ai hết chống đối Ninh thiếu sẽ nhận được kết quả gì”.
Sơ Địch khuôn mặt không cảm xúc, nói chuyện với hắn.
Máu từ trên vầng trán cao rộng chảy xuống mắt cô, khiến hai mắt Sơ Địch cay cay, cảnh tượng phía trước không còn rõ ràng mà trở nên mờ ảo.
Nhưng Sơ Địch không hiểu nổi, hình ảnh của Ninh Hoắc Đông vẫn cực kỳ chân thực.
Có lẽ là cô đã quá hận hắn chăng?
“Tôi hỏi cô một lần nữa, cô có chịu giao lại 10% cổ phần không?”.
Ninh Hoắc Đông hỏi Sơ Địch.
Giọng hắn trở nên ôn hòa hơn, bởi hắn nghĩ sau lần cảnh cáo này Sơ Địch sẽ thuận theo ý hắn và hắn sẽ dễ dàng có được 10% cổ phần trong tay cô.
“Không! Ninh Hoắc Đông, tôi nói cho anh biết tôi không giao cổ phần cho anh!”.
Giọng Sơ Địch trở nên cứng rắn.
Cô có thể tưởng tượng bản thân trong một giây tiếp theo sẽ bị Ninh Hoắc Đông hành hạ đến bán sống bán chết.
Nhưng Sơ Địch vẫn cố chấp cược rằng, 10% cổ phần kia sẽ là sợi dây cứu mạng hai chị em cô.
“Sơ Địch!”.
Ninh Hoắc Đông nghiến răng, lớn tiếng gọi tên cô.
“Ninh thiếu đừng tức giận.
Giết chết tôi đối với anh cũng chẳng có lợi.
Ninh Hoắc Đông, anh nóng lòng muốn có được số cổ phần trong tay tôi như vậy, chi bằng cẩn thận suy nghĩ lời đề nghị của tôi.
Tôi giao cổ phần cho anh, còn anh thì buông tha cho tôi và Sơ Kỳ Nhiên.
Ninh Hoắc Đông, anh không có thời gian suy nghĩ nhiều đâu.
Nếu không đối thủ của anh đến tìm tôi, đề ra một điều kiện tốt hơn, tôi chắc chắn sẽ động lòng”.
Sơ Địch phớt lờ sự tức giận của Ninh Hoắc Đông.
Cô tiếp tục bày ra dáng vẻ thản nhiên mà thỏa thuận điều kiện với hắn.
Sơ Địch hôm nay dù có chết tại đây cũng phải đánh cược một lần, cô cược 10% cổ phần trong tay cô có giá trị cao hơn cô và Sơ Kỳ Nhiên.
Sơ Địch dứt lời liền nhắm chặt hai mắt lại.
Cô ngang nhiên ‘nhắc nhở’ Ninh Hoắc Đông chắc chắn đã chạm đến lòng tự trọng của hắn, hắn đương nhiên sẽ nổi điên.
Trong thời khắc này, Sơ Địch đã sẵn sàng tâm lý đón nhận một đợt hành hạ không tính người.
Nhưng Ninh Hoắc Đông lại đột nhiên buông cô ra, hắn nói xong liền rời đi ngay.
“Sơ Địch, tôi sẽ có cách để cô can tâm tình nguyện nhả ra 10% cổ phần”.
[ … ]
Hai ngày sau.
Trong khoảng thời gian này, Ninh Hoắc Đông không đến tìm Sơ Địch, cô nhân cơ hội mà có được một đoạn thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi.
Nhưng không có sự xuất hiện của Ninh Hoắc Đông cũng không đồng nghĩa với việc Sơ Địch có thể buông lỏng cảnh giác.
Còn về phần Ninh Hoắc Đông, hắn trong khoảng thời gian này luôn ở trong tập đoàn, ngoại trừ phải đi gặp đối tác nếu không hắn chắc chắn cũng sẽ không rời khỏi Ninh thị một bước.
Ngụy Sinh biết hắn có tâm sự nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Chẳng có kẻ nào ngu ngốc lại đi chọc giận Ninh Hoắc Đông.
Hai hôm gần đây, Ninh Hoắc Đông nhốt mình trong văn phòng, hắn cứ ngẩn ngơ nghĩ chuyện gì đó, nghĩ đến thất thần.
Như thường lệ, Ngụy Sinh tiến vào đưa tài liệu cần ký cho Ninh Hoắc Đông.
Hắn không có đọc kỹ lưỡng đã đặt bút xuống kí, xong xuôi liền ném trả tài liệu cho Ngụy Sinh.
Ngụy Sinh nhận lấy, chuẩn bị rời đi thì bị Ninh Hoắc Đông gọi lại.
“Hai hôm nay, Sơ Địch thế nào rồi?”.
Ninh Hoắc Đông không đến bệnh viện tìm cô, Sơ Địch chắc chắn sẽ cảm thấy vui sướng lắm.
Hắn hỏi Ngụy Sinh câu này, có phải thừa rồi không?
Ngụy Sinh bị hắn hỏi bất chợt, có chút giật mình.
Nhưng Ngụy Sinh cũng là người đã được trải qua rèn luyện, cảm xúc cũng không quá bộc lộ ra bên ngoài.
“Sơ tiểu thư hai hôm nay không có chuyện gì, rất yên tĩnh ở trong phòng bệnh.
Nhưng ngược lại là Liễu Mạch Hàn, hắn đã bắt đầu có hành động”.
Ninh Hoắc Đông nhíu mày.
Nhắc đến Liễu Mạch Hàn, tầm mắt của hắn liền trở nên u ám, hắn lại ý thức được việc hắn cần làm bây giờ chính là nhanh chóng lấy về 10% cổ phần trong tay Sơ Địch.
“Liễu Mạch Hàn đã làm những gì rồi?”.
Ninh Hoắc Đông hỏi Ngụy Sinh.
“Hắn đã bắt đầu cho người đi điều tra tung tích của Sơ tiểu thư.
Nhưng chuyện này tôi đã lường trước được và cho người ngăn cản việc điều tra của hắn.
Tạm thời Liễu Mạch Hàn vẫn không biết được Sơ tiểu thư đang ở trong tay anh.
Nhưng với tính cách của hắn ta, việc điều tra được chỉ là chuyện sớm muộn”.
Lời nói của Ngụy Sinh khiến Ninh Hoắc Đông rơi vào trầm ngâm.
Cả Sơ Địch và Ngụy Sinh đều nói không sai, thời gian để hắn lấy lại cổ phần không còn nhiều nữa.
Nhưng với tính cách của Sơ Đich, cô chắc chắn sẽ không dễ dàng để cổ phần rơi vào tay hắn trừ khi hắn đồng ý thỏa thuận của cô.
Ninh Hoắc Đông sống trên đời bao nhiêu năm nay, hắn không tin hắn lại phải chịu sự uy hiếp của một người phụ nữ.
Ngụy Sinh dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn mà lên tiếng.
“Nếu như Sơ tiểu thư không chịu đưa cổ phần, chúng ta có thể dùng Sơ Kỳ Nhiên để ép cô ấy phải đưa.
Cô ấy dù có cứng đầu ra sao nhưng khi tận mắt nhìn thấy em trai mình nằm trong tay anh cũng phải mềm lòng!”,
Ninh Hoắc Đông không vội trả lời, hắn cẩn thận suy nghĩ lời nói của Ngụy Sinh một lúc lâu.
Sơ Kỳ Nhiên là người kế vị duy nhất của Sơ gia, là người thân duy nhất của Sơ Địch, hắn thật sự muốn xem cô liệu có thể tàn nhẫn chứng kiến em trai bị hắn lột từng tấc da thịt mà không làm gì hay không…
Ninh Hoắc Đông thu lại suy nghĩ trong đầu, hắn nhìn lên Ngụy Sinh, bạc môi mỏng cong lên vài phần.
“Cho người đi bắt Sơ Kỳ Nhiên về đây.
Tối nay, tôi muốn thấy cậu ta xuất hiện trong phòng bệnh của Sơ Địch”.
Hắn nhất định phải nhanh hơn Liễu Mạch Hàn một bước, nếu không công sức của hắn sẽ phải bỏ sông bỏ bể.
[ … ]
Đến tối, Ninh Hoắc Đông đã đến bệnh viện.
Sơ Kỳ Nhiên đã được Ngụy Sinh đưa đến.
Nhưng hắn ta bị đánh ngất, hiện tại vẫn chưa tỉnh dậy, bị vứt nằm trong cốp xe.
Ninh Hoắc Đông nói với Ngụy Sinh.
“Tôi lên trước, khi nào có lệnh của tôi hẵng đưa Sơ Kỳ Nhiên lên, đừng tự ý hành động”.
Ninh Hoắc Đông bước nhanh trên hành lang bệnh viện.
Bóng tối bao phủ lấy cơ thể to lớn của hắn, như tô đậm sự tàn nhẫn vốn có trên người Ninh Hoắc Đông càng biến hắn thành một người đàn ông đáng sợ, không ai dám động vào.
Trái ngược với bóng tối, gương mặt Ninh Hoắc Đông như có cả một quầng sáng.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ, phấn khích như thế.
Chỉ cần nghĩ đến chút nữa Sơ Địch sẽ quỳ xuống dưới chân hắn, cầu xin hắn tha thứ trong lòng Ninh Hoắc Đông lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Trong trò chơi mà hắn tạo ra, hắn vĩnh viễn sẽ là kẻ thắng cuộc!
Ninh Hoắc Đông đặt tay lên tay nắm cửa.
Hắn xoay nhẹ tay nắm cửa, cửa ra vào liền được mở ra, nhưng bên trong phòng bệnh lại trống rỗng.
Hắn không thấy Sơ Địch đâu!
Ninh Hoắc Đông nhíu mày, cả người bất giác tỏa ra hàn khí lạnh buốt.
Hắn vội chạy vào tìm cô.
Đến khi tìm đến nhà vệ sinh, Ninh Hoắc Đông liền sững sờ, hắn như bị một thứ gì đó chôn chặt với nền đất, không sao động đậy nổi.
Sơ Địch, tự tử rồi!
Cô nằm trong bồn tắm, nước dâng rất đầy, tràn cả ra bên ngoài.
Cánh tay trái của Sơ Địch đặt trên thành bồn, từng giọt máu đỏ thẫm chảy xuống cổ tay trắng ngần, nhỏ từng giọt từng giọt tí tách xuống nền đất.
Ninh Hoắc Đông vội chạy vào bên trong.
Hắn bế cô lên, lớn tiếng gọi tên cô rất nhiều lần, nhưng đáp lại hắn chỉ là một khoảng không tĩnh lặng.
“Sơ Địch! Sơ Địch!”.
Ninh Hoắc Đông dường như rất sợ hãi mà toàn thân hắn run lẩy bẩy đến mức không thể kiềm chế nổi.
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy dòng chữ được viết bằng máu tươi trên gương.
“Ninh Hoắc Đông, dùng mạng tôi để kết thúc trò chơi biến thái và tàn nhẫn này có được không?”.
.