Kỳ thực Ngụy Sinh đã nhìn thấy Ninh Hoắc Đông được một người khác phụ nữ khác đưa đi từ lâu, nhưng hắn không có chạy ra ngăn cản bởi vì chính Ngụy Sinh cũng cảm thấy, để Sơ Địch ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông chính là làm hại Ninh Hoắc Đông.
Hơn nữa thân phận của người phụ nữ này không tầm thường.
Nếu Ngụy Sinh không nhìn nhầm, cô ta tên là Nhược Lam, là con gái cưng của một nghị sĩ có tiếng trong giới chính trị.
Tuy Ninh thị hiện tại đã có Bạc Trọng làm chống lưng, có thêm một người nữa cũng không phải là chuyện xấu.
Thu xếp xong mọi việc ở quán bar, trước khi trở về, Ngụy Sinh còn cố ý nhắn tin báo cho Sơ Địch.
“Sơ tiểu thư, Ninh tổng hôm nay không trở về Ninh gia.
Bên cạnh anh ấy đã có người chăm sóc, cô không cần quan tâm”.
[ … ]
Nhược Lam đưa Ninh Hoắc Đông đến khách sạn.
Cơ thể của Ninh Hoắc Đông rất lớn, cô ta phải cố gắng lắm mới đỡ được hắn vào phòng ngủ.
Bước chân của Nhược Lam không vững, cứ loạng choạng mãi, cuối cùng cả cô ta và Ninh Hoắc Đông đều ngã xuống, cũng may phía sau là giường lớn.
Ninh Hoắc Đông nặng nề lật người.
Tác dụng của rượu khiến đầu hắn nhói đau.
Hắn đột nhiên nhìn ra người phụ nữ dưới thân không phải là Sơ Địch.
Ninh Hoắc Đông hoảng hốt, vội vàng lắc đầu mấy cái.
“A Địch, có phải em không?”.
Ninh Hoắc Đông không hiểu bản thân hắn làm sao mà lúc nhìn thấy Sơ Địch lúc thì không nhìn thấy cô.
Hắn vô lực chống tay lên giường, trầm giọng hỏi.
Nhược Lam sợ hắn phát hiện bản thân cô ta không phải là Sơ Địch, hắn sẽ bỏ đi nên lập tức ôm chặt lấy cổ hắn.
Nhược Lam ghé vào tai Ninh Hoắc Đông, thều thào nói.
“Là em đây! Em là A Địch đây”.
Cô ta phải thừa nhận lúc này cô ta cực kỳ đố kị với Sơ Địch.
Kể từ khi cô ta nhìn thấy Ninh Hoắc Đông trong quán bar thì hắn mở miệng một hai câu đều là gọi tên Sơ Địch.
Nhược Lam trong lòng đố kị, căm ghét Sơ Địch nhưng dưới tình huống này cô ta đành mượn thân phận của Sơ Địch để có thể gần gũi Ninh Hoắc Đông.
“A Địch, là em thì tốt rồi”.
Ninh Hoắc Đông cẩn thận đặt Nhược Lam xuống giường.
Hắn chăm chú nhìn vào gương mặt của Nhược Lam nhưng hình bóng xuất hiện trong đầu của hắn lại là Sơ Địch.
Hắn cảm thấy Sơ Địch đêm nay thật đẹp.
thật sự rất quyến rũ.
Ninh Hoắc Đông không thể khống chế dục vọng của mình.
Hắn đưa tay thuần thục trút bỏ trang phục của Nhược Lam.
Nhược Lam cũng không chờ đợi được nữa liền chủ động hiến dâng cơ thể của mình cho Ninh Hoắc Đông.
Ninh Hoắc Đông thấy ‘Sơ Địch’ lần đầu tiên chủ động nhất thời ngây ngốc, nhưng rất nhanh hắn đã bắt kịp tiết tấu của cô.
Ninh Hoắc Đông thở hổn hển trên cơ thể của Nhược Lam.
Hắn đan chặt bàn tay của mình vào bàn tay của cô ta, giọng trầm thấp.
“A Địch, gọi tên tôi… A Địch, cầu xin tôi cho em, cầu xin tôi cho em thứ đó đi…”.
Nhược Lam bị Ninh Hoắc Đông khiêu khích cơ thể liền nóng ran lên.
Cô ta không chịu được sự trêu đùa của Ninh Hoắc Đông, vội vàng lên tiếng thỏa mãn hắn.
“Ninh Hoắc Đông… Ninh Hoắc Đông… Cho tôi…”.
Ninh Hoắc Đông giữ chặt lấy cơ thể của Nhược Lam.
Tốc độ luân động của hắn mỗi lúc một mạnh một nhanh, Nhược Lam hoàn toàn không thể chịu nổi mà không ngừng phát ra những tiếng riêng kiều diễm.
Cô ta bấu chặt lấy tấm lưng vững chắc của Ninh Hoắc Đông, cố gắng bắt kịp lấy tiết tấu của hắn.
Một lát sau, Ninh Hoắc Đông gầm lên một tiếng, cơ thể của Nhược Lam liền trở nên mềm nhũn.
Ánh nắng chói mắt làm cho Ninh Hoắc Đông tỉnh giấc.
Hắn bật dậy, vì tàn dư còn sót lại của rượu nên đầu hắn vẫn cứ ong ong.
Ninh Hoắc Đông bước xuống giường, phát hiện dưới nền đất là khắp nơi đều là quần áo của phụ nữ.
Ninh Hoắc Đông lúc này đã tỉnh táo, hắn đủ để nhận ra đây không phải là đồ của Sơ Địch.
Trong tủ đồ của Sơ Địch không có món đồ nào bắt mắt và hở hang như thế này.
Ninh Hoắc Đông theo bản năng nhìn lên giường.
Hắn nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt đang nằm bên giường ngủ rất ngon, trên người không mảnh vải che thân, còn có những dấu vết kích tình đỏ chói.
Thoáng chốc, Ninh Hoắc Đông đã hiểu đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Hoắc Đông nhặt đồ của mình bước vào nhà vệ sinh.
Hắn đứng dưới vòi hoa sen, để nước lạnh xối thẳng xuống cơ thể mình.
Hắn ấy vậy mà vì sự tức giận nhất thời của mình phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác mà không phải là Sơ Địch.
Hắn ấy vậy mà là coi người phụ nữ kia là cô.
Khi Ninh Hoắc Đông từ phòng tắm đi ra Nhược Lam đã tỉnh dậy.
Cô ta mặc quần áo tử tế, đang ngồi trước bàn trang điểm đợi Ninh Hoắc Đông.
Vừa nhìn thấy hắn Nhược Lam liền niềm nở cười.
“Anh tỉnh dậy rồi sao? Có muốn ăn gì không?”.
Đêm qua Ninh Hoắc Đông mãnh liệt vô cùng khiến cô ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Nhược Lam nghĩ chỉ cần sau một đêm thì quan hệ giữa cô ta và Ninh Hoắc Đông đã hoàn toàn thay đổi, nhưng Nhược Lam đã quá coi thường sự nghiêm túc của hắn đối với Sơ Địch.
“Nói đi.
Cô muốn thứ gì?”.
Ninh Hoắc Đông lạnh nhạt lên tiếng.
Hắn không hề để tâm đến sự quan tâm của Nhược Lam.
Nhìn thấy Nhược Lam, Ninh Hoắc Đông càng chán ghét bản thân mình và cũng cảm thấy có lỗi với Sơ Địch.
Nhưng hắn cũng tò mò, không biết Sơ Địch sau khi biết chuyện hắn qua đêm cùng người phụ nữ khác cô sẽ có phản ứng gì? Liệu có ghen tuông khó chịu không?
Nhược Lam trả lời rất thẳng thắn hoàn toàn không có một chút sợ hãi gì.
“Em muốn làm người phụ nữ của anh”.
Nhược Lam vừa dứt lời Ninh Hoắc Đông đã bước đến chỗ của cô ta.
Một tay Ninh Hoắc Đông siết chặt lấy cằm Nhược Lam, hắn cười khểnh, giây kế tiếp liền hất ngã cô ta.
Nhược Lam không kịp đề phòng cả cơ thể cứ thế ngã nhào xuống nền đất lạnh cóng.
“Cô nghĩ cô có tư cách ấy sao? Trên thế giới này ai mà không biết Ninh Hoắc Đông tôi chỉ có một người phụ nữ duy nhất tên là Sơ Địch”.
Nhược Lam không ngờ Ninh Hoắc Đông lại trở mặt nhanh như vậy.
Cô ta nén đau đứng dậy, cố chấp nói.
“Nhưng em và anh đã phát sinh quan hệ”.
“Vậy thì đã sao? Nếu không phải nể tình ba cô là người có tiếng trong giới chính trị thì cô đã chẳng còn mạng mà đứng ở đây nói chuyện với tôi đâu.
Nhược Lam, nếu không học cách biết điều, cô sẽ chết thật khó coi đấy”.
Ninh Hoắc Đông bước qua người của Nhược Lam để rời đi.
Khi hắn bước đến gần cửa ra vào dường như nhớ ra thứ gì đó.
Ninh Hoắc Đông dừng bước, rút ví ra, ném xuống đất một xấp tiền mặt.
“Cầm lấy số tiền này đi mua thuốc tránh thai đi.
Nếu để tôi phát hiện cô có ý đồ gì đến khi ấy người chết không chỉ có một mình cô mà sẽ là cả nhà cô đấy! Nhược Lam, Ninh Hoắc Đông tôi trước giờ không biết nói đùa”.
[ … ]
Nhược Lam là con gái cưng của chính trị gia nổi tiếng, cô ta chưa từng bị sỉ nhục như thế kia, nhất là bị người đàn ông cô ta để mắt tới sỉ nhục một cách tệ hại.
Nhược Lam không can tâm liền chạy đến Ninh thị tìm Sơ Địch.
Cô ta phải xem xem rốt cuộc Sơ Địch rốt cuộc là ai mà có thể khiến Ninh Hoắc Đông không màng tất cả như thế?
Sơ Địch vốn chuẩn bị cùng Phó Tĩnh bước vào thang máy để lên văn phòng thì đột nhiên bị một lực kéo lại.
Sơ Địch tưởng người kéo cô là Ninh Hoắc Đông nên đã bày sẵn dáng vẻ khó chịu.
Nhưng khi cô xoay người lại, trước mặt lại là một người phụ nữ.
“Cô là ai?”.
Sơ Địch nhíu mày, trong lòng đã xuất hiện một dự cảm không lành.
“Nhược Lam”.
“Cô tìm tôi có chuyện gì thì nói đi”.
“Cô không tò mò Hoắc Đông và tôi đêm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”.
Nhược Lam cố tình nói lên để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Cô ta hoàn toàn thành công trong việc này, chẳng mấy chốc, những người đang có mặt trong đại sảnh Ninh thị đều đổ dồn ánh nhìn lên người Sơ Địch.
Sơ Địch lúc này cũng đã nhận ra thân phận của Nhược Lam.
Cô đối với sự khiêu khích của cô ta chỉ cười nhẹ, dùng thái độ hòa nhã để nói chuyện.
“Cô và Ninh Hoắc Đông đêm qua có chuyện gì thì có liên quan gì đến tôi?”.
“Sơ Địch, cô là vị hôn thê của anh ấy”.
“Như cô đã nói đó, tôi chỉ là vị hôn thê của anh ấy, chứ không phải vợ của anh ấy.
Nếu không có chuyện gì tôi xin phép đi trước”.
Không nhìn ra thái độ tức giận của Sơ Địch, trong lòng Nhược Lam lại càng không thoải mái.
Cô ta vội vàng giữ chặt lấy Sơ Địch, tiếp tục nói ra những lời khó nghe nhằm chọc giận cô.
“Đêm qua Hoắc Đông rất mạnh mẽ, hại tôi ngủ không ngon giấc”.
Sơ Địch nhíu mày.
Dường như đã khó chịu với hành động của Nhược Lam.
Cô nhìn đồng hồ được đeo trên cổ tay, thấy sắp tới giờ họp của mình liền nóng lòng lên tiếng.
“Nếu Ninh Hoắc Đông đã khiến cô không ngủ được thì Nhược tiểu thư nên về nghỉ ngơi mới phải, chứ không phải ở đây làm phiền tôi vào lúc này”.
“Sơ Địch cô giả bộ thanh cao cái gì chứ? Đừng tưởng như vậy Hoắc Đông sẽ là của cô”.
Nhược Lam không nhìn nổi dáng vẻ hiện tại của Sơ Địch.
Cô ta nhao đến phía trước, định động tay động chân với Sơ Địch nhưng đã bị Phó Tĩnh ngăn lại.
Sơ Địch ra hiệu cho Phó Tĩnh lùi về phía sau, sau đó cô bước đến chỗ của Nhược Lam, ghé vào tai cô ta nói vào chữ đã khiến sắc mặt của cô ta trắng bệch.
“Dựa vào sự hiểu biết của tôi về Ninh Hoắc Đông, nếu cô còn tiếp tục ở đây làm loạn nữa cô sẽ rất khó coi đây.
Hơn nữa là phụ nữ với nhau, nếu như chưa uống thuốc tránh thai thì tôi khuyên cô nên uống đi.
Một là có lợi với bản thân cô.
Hai là ngoại trừ tôi ra Ninh Hoắc Đông tuyệt đối không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào được mang thai con của anh ấy”