Sơ Địch nói năng không hề nể tình.
Tuy là nói cho một mình Nhược Lam nghe, nhưng cô lại cố tình nói lớn để cho mọi người đang có mặt tại đại sảnh Ninh gia cùng nghe thấy.
Sơ Địch rõ ràng là có ý muốn làm mất mặt Nhược Lam.
Nhược Lam nghe xong những lời Sơ Địch nói liền tức giận vô cùng.
Cô ta siết chặt tay, định đánh Sơ Địch nhưng lại bị Sơ Địch phát hiện.
Sơ Địch giữ lấy cánh tay đang lơ lửng trên không trung của cô ta, cười nhẹ.
“Chỉ dựa vào cô làm sao đánh được tôi? Nhược tiểu thư, Ninh Hoắc Đông có lẽ cũng đã sắp đến Ninh thị rồi, để hắn thấy cảnh này không hề có lợi cho cô một chút nào”.
Lời nói lần này là Sơ Địch thật lòng muốn nhắc nhở Nhược Lam.
Dù trong mọi hoàn cảnh nào.
Ninh Hoắc Đông đều không thích người khác động tay động chân với người của hắn, kể cả là Sơ Địch cô hay là Ngụy Sinh luôn kè kè bên cạnh hắn.
Sơ Địch có thể hiểu Ninh Hoắc Đông, nhưng một người chưa từng tiếp xúc với hắn như Nhược Lam thì làm sao có thể hiểu? Sơ Địch dù có khuyên nhủ như thế nào, cô ta cũng coi đó như là một lời nói thiếu thiện ý.
“Sơ Địch, cô tưởng bản thân cô hiện tại có được sự cưng chiều của Hoắc Đông thì lập tức có thể trở thành Ninh thiếu phu nhân rồi sao? Tôi nói cho cô biết, ba tôi là một chính trị gia nổi tiếng, chỉ cần thứ tôi muốn, ông ấy nhất định sẽ lấy được cho tôi.
Bây giờ tôi về bảo ông ấy rằng tôi muốn kết hôn với Ninh Hoắc Đông thì tôi sẽ trở thành Ninh thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận, còn cô chỉ là một kẻ bỏ đi”.
Nhược Lam mỉm cười, tự tin nói.
Cô ta trước nay luôn cậy vào ba mình là chính trị gia nổi tiếng mà thường xuyên lên tiếng với người khác.
“Vậy ư? Nếu như cô có thể nói được những lời này với ba cô thì hôm nay cô không cần phải đến tận đây tìm cô.
Nhược tiểu thư, tôi không có thời gian rảnh để tiếp cô đâu.
Tôi xin phép đi trước”.
Sơ Địch vốn định rời đi nhưng lại nhìn thấy Ninh Hoắc Đông cùng Ngụy Sinh đang từ từ tiến vào đại sảnh.
Đôi đồng tử trong vắt như nước chợt lóe lên một tia sáng.
Sơ Địch đột nhiên dừng bước, một giây kế tiếp cô liền bị Nhược Lam dùng lực ẩn ngã.
Lực của Nhược Lam tương đối mạnh, khiến Sơ Địch đứng không vững mà va vào một nhân viên đang cầm một cốc nước nóng trên tay, kết quả nước nóng liền đổ lên tay Sơ Địch.
Sơ Địch hoàn toàn có thể né tránh vì từ lâu cô đã nhìn ra ý định đen tối trong mắt Nhược Lam.
Nhưng vì sự xuất hiện bất ngờ của Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch đành nhân cơ hội này kéo lại khoảng cách giữa cô và hắn.
“Sơ tổng”.
“A Địch”.
Phó Tĩnh và Ninh Hoắc Đông đồng thời hét lên.
Ninh Hoắc Đông mặc dù cách Sơ Địch một khoảng cách rất xa nhưng vẫn chạy tới trước.
Hắn lao đến rất nhanh, vội vã đỡ Sơ Địch đứng dây.
Ninh Hoắc Đông cẩn thận nâng cánh tay bị bỏng của cô.
Nhìn thấy một vùng lớn bị sưng đỏ, hắn nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Sinh.
“Giải quyết người đã khiến Ninh thiếu phu nhân tương lai bị thương.
Còn về việc phải làm như thế nào, thiết nghĩ không cần tôi căn dặn cậu nữa, phải không?”.
Một câu nói của Ninh Hoắc Đông đã một lần nữa xác nhận Sơ Địch tương lai chính là nữ chủ nhân của Ninh gia, là người phụ nữ duy nhất được Ninh Hoắc Đông hắn nhắm đến.
Sơ Địch biết Nhược Lam sẽ không có cơ hội, chỉ là cô không nghĩ tới Ninh Hoắc Đông sẽ lại đứng trước mặt cô ta mà nói ra những lời này.
Hắn không sợ sẽ làm phật lòng người ba làm chính trị gia của cô ta ư?
Sơ Địch còn đang ngẩn người thì cả người đã bị Ninh Hoắc Đông nhấc bổng lên.
Hắn bế cô đi thẳng lên văn phòng, để mặc đống hỗn độn cho Phó Tĩnh và Ngụy Sinh giải quyết.
Ninh Hoắc Đông đưa tay Sơ Địch vào nước lạnh một lúc lâu, sau đó mới chườm đá cho cô.
“Vì sao lại không né tránh?”.
Ninh Hoắc Đông không nhìn Sơ Địch, vẫn cúi đầu chăm chú chườm đá lên vết thương của cô.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, hắn đã nhìn ra cô làm như vậy là có ý đồ.
Sơ Địch mặc dù bị hắn bóc trần nhưng không hề mảy may sợ hãi.
“Muốn xem xem trong lòng của Ninh thiếu là Sơ Địch tôi quan trọng hay là Nhược Lam quan trọng? Ninh thiếu đêm qua ngủ có ngon không?”.
Sơ Địch để lộ dáng vẻ châm biếm.
Hôm qua hắn bỏ mặc cô ở bãi đất trống ven hồ, hôm nay Sơ Địch lại nhận được tin hắn qua đêm cùng một người phụ nữ khác.
Theo lý mà nói cô nên tức giận, vậy thì cô sẽ tức giận cho hắn xem! Không phải Ninh Hoắc Đông thích nhất là nhìn thấy những cảnh như thế này sao?
Ninh Hoắc Đông không phải kẻ mù, đương nhiên cũng nhận ra Sơ Địch đang giận dỗi hắn.
“Giận tôi thì giận, nhưng cũng đừng làm tổn thương bản thân mình.
Ban nãy có đau không?”.
“Ninh thiếu nói quá lời rồi, tôi làm sao dám giận Ninh thiếu chứ?”.
“A Địch…”.
“Được rồi, tôi đi làm việc của mình trước”.
Sơ Địch đứng dậy, muốn rời đi nhưng lại bị Ninh Hoắc Đông giữ lại.
Cô và hắn hai mắt nhìn nhau, đột nhiên trong đầu Sơ Địch lại xuất hiện một câu nói: Ninh Hoắc Đông là Sơ Chủ Trình – anh trai nuôi của cô.
Có một giây bản thân Sơ Địch không thể khống chế nổi mà buột miệng hỏi hắn.
“Sơ Chủ Trình, là anh phải không?”.
Ninh Hoắc Đông kinh ngạc.
Lần đầu tiên Sơ Địch nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, một khắc ấy cô đã biết được đáp án, chỉ là Sơ Địch vẫn không dám tin.
Ninh Hoắc Đông không đáp lại ngay.
Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn như chứa một chiếu hố rất sâu khiến người ta hoang mang không dám nhìn vào.
Một lúc lâu sau, Ninh Hoắc Đông đáp.
“Phải, tôi chính là Sơ Chủ Trình”.
Ninh Hoắc Đông không lựa chọn trốn tránh, cũng không lựa chọn giấu diếm, cách mà hắn lựa chọn chính là trực tiếp thừa nhận với cô.
Hạ quản gia đã sớm sắp xếp mọi thứ thế nên Ninh Hoắc Đông muốn đối phó lại bà chỉ có cách này mà thôi.
“Sơ gia đối với anh không bạc, có công nuôi dưỡng anh nhưng anh vì sao lại đối xử với người nhà họ Sơ như vậy? Ninh Hoắc Đông, anh không có nhân tính ư?”.
Sơ Địch thật sự không lý giải nổi! Nhà họ Sơ không có công sinh thành cũng có công dưỡng dục, ba mẹ cô nhận hắn làm con nuôi cơ mà…
Ninh Hoắc Đông giống như đã nghe phải một câu chuyện cười, hắn bật cười thành tiếng, cười đến mức không thể ngừng lại được.
“Một người không có ký ức gì về tôi như em làm sao có thể biết được Sơ gia đối với tôi không bạc? A Địch, em nói tôi nghe em làm sao biết được Sơ gia đối với tôi không bạc, hả?”.
Nếu như không phải do sự tham lam, độc ác của Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh thì mọi chuyện làm sao có thể đi đến như ngày hôm nay.
Sơ Địch luôn trách hắn tàn nhẫn, nhưng cô liệu có biết hắn so với ba cô – Sơ Kiến Thành còn chưa bằng một phần? Sơ Kiến Thành là người đàn ông tàn nhẫn nhất mà Ninh Hoắc Đông biết.
“Anh nói thế là có ý gì?”.
“Không có ý gì cả.
Trên tay em còn có vết thương, tôi nhờ Ngụy Sinh đưa em về Ninh gia nghỉ ngơi.
Đợi đến khi vết thương khỏi hẳn hãy đến tập đoàn làm việc cũng chưa muộn”.
Ninh Hoắc Đông đã quyết định để Sơ Địch ra khỏi đống hận thù này, vậy nên hắn không cần phải nói cho cô biết những chuyện liên quan đến hắn và Sơ gia.
Hận thù của hắn kể từ ngày hắn bắt đầu tình cảm với cô thì đã dần dần tiêu tan rồi…
“Ninh Hoắc Đông, anh đã làm gì tôi rồi? Vì sao tôi lại không nhớ được anh là ai?”.
Đây cũng là điểm mà Sơ Địch cảm thấy kỳ lạ nhất.
Ninh Hoắc Đông sống trong Ninh gia đến tận khi cô năm tuổi hắn mới biết mất, nhưng Sơ Địch lại hoàn toàn không có một chút ký ức về người anh nuôi này, một chút cũng không! Quan trọng hơn cô còn phát hiện, Thẩm Kiệt có ý muốn giấu cô về thân phận của Ninh Hoắc Đông.
“Tôi phải hỏi em mới đúng, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì mà đến tôi cũng không nhớ? A Địch, hay em đã diễn kịch?”.
“Tôi không có, tôi thật sự không nhớ ra anh là ai”.
“Được rồi, để tôi nhờ Ngụy Sinh đưa em về.
Chuyện này dừng ở đây thôi.
Em chỉ cần biết tôi đã từng là một thành viên trong nhà họ Sơ là được, những chuyện khác em không cần biết và tôi cũng hoàn toàn có khả năng để em không tra ra được thứ gì.
A Địch, tôi hi vọng bắt đầu từ giây phút này em yên phận làm người phụ nữ bên cạnh tôi”.
[ … ]
Trời đã rất tối rồi.
Cả thành phố Cảnh Dương đều chìm trong giấc ngủ say.
Trên trời đột nhiên có một chiếc máy bay bay qua, sau đó đỗ trên sân thượng của một tòa nhà cao chót vót.
Ngụy Sinh tiến lên phía trước, đích thân mở cửa đón chủ nhân của chiếc máy bay.
“Từ tiểu thư, chào mừng cô trở về nước”.
Người được gọi là Từ tiểu thư chậm rãi đưa tay tháo chiếc kính râm bản to xuống.
Cô ta nhìn Ngụy Sinh, nở một nụ cười chứa đầy ẩn ý.
“Đã lâu không gặp, Ngụy Sinh”.
“Từ tiểu thư yên tâm, chuyện cô trở về nước tôi không có nói với Ninh tổng”.
Ngụy Sinh sớm đã nhìn thấu sự lo lắng trong lòng Từ Thu Tuyết.
Hắn cười nhạt, nói với cô ta.
Bản thân Ngụy Sinh không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết lý do Từ Thu Tuyết đường đột trở về.
Chính vì biết lý do đó là gì nên đêm nay hắn mới đích thân tới đón cô ta, vì Ngụy Sinh và Từ Thu Tuyết đều có chung một mục đích.
“Đêm nay anh đích thân tới đón tôi là có chuyện muốn nói với tôi phải không? Hay nói đúng hơn là có chuyện muốn cùng tôi làm giao dịch”.
Từ Thu Tuyết cùng Ngụy Sinh bước vào thang máy.
Cô ta cũng không vòng vo mà hỏi thẳng hắn.
“Từ tiểu thư đúng là thông minh”.
“Tôi đích thực có chuyện muốn nói với cô nên mới đến đây đón cô.
Mục đích của cô trở về lần này giống với mục đích tôi đến đây ngày hôm nay.
Từ tiểu thư, cô muốn để Sơ Địch rời xa Ninh tổng, tôi cũng muốn!”